Đã lâu Du Uyển chưa được ngủ thoải mái như vậy, dễ chịu đến mức nàng bắt đầu nằm mơ, chuyện này cũng thật kỳ lạ, vì ngủ ở một chỗ lạ vậy mà nàng cũng có thể nằm mơ được.
Bất quá giấc mơ này có chút kỳ quái.
Nàng mơ thấy mình đang nằm trên bãi cát trắng, thời tiết quá đẹp để phơi nắng, lại đột nhiên không biết ở đâu chạy tới một con heo rừng nhỏ, há mồm liền cắn ngón tay của nàng.
Nàng rút cả nửa ngày cũng không ra, thế là nâng lên một cái tay khác, ba một tiếng con heo rừng nhỏ bay mất tích...
Trong xe ngựa âm u, sa mỏng che đi Dạ minh châu đang phát ra ánh sáng thanh nhuận.
Bầu không khí băng lãnh đến cực hạn, cảm thấy trong không khí như đang phát ra từng tia lãnh ý.
Yến Cửu Triêu chật vật ngồi trên giường mềm, trên trán có một cục u lớn, bên má phải lại được đánh dấu hình một cái bàn tay màu đỏ, sắc mặt tái nhợt.
Vạn thúc ngồi một bên, cứng đơ mà nhìn ra ngoài, ông chỉ ước có thể bay ra ngoài ngay lập tức.
Ai mà ngờ được Yến thiếu chủ, người ngay cả một cọng tóc cũng không cho người khác chạm qua, lại bị một tiểu thôn cô...
“Khục!” Vạn thúc lấy nắm tay che miêng, thấp giọng nói, “Ai bảo ngài khinh bạc người ta?”
Vương phi đưa tới nhiều nữ nhân như vậy ngài lại không muốn, lại đi khinh bạc một tiểu thôn cô, khẩu vị này của thiếu chủ có phải hơi nặng không...
Đương nhiên chuyện này cũng không phải là chuyện kinh ngạc nhất, kinh nhất là tại sao thiếu chủ lại không giết người nha...
Sắc mặt Yến Cửu Triêu khó coi đến cực điểm.
Tiểu Tuyết Hồ ngồi một bên ôm cái bình tản ra mùi thịt, nước miếng chảy ngang mà ngủ.
Yến Cửu Triêu giở thói xấu bốc nó lên, hai ba cái liền lay nó tỉnh!
Đỉnh đầu Tiểu Tuyết Hồ có một chùm lông vểnh lên, mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra, một mặt khó hiểu.
Yến thiếu chủ: “Không cho phép ngủ!”
Bảo bảo phải ngủ!
Một người một hồ trừng nhau.
Vạn thúc sợ bị vạ lây, vội vàng đứng lên nói với Yến Cửu Triêu: “Tôi thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, chúng ta có thể lên đường để sớm tới kinh thành.”
Nguyên nhân thực sự là sợ Yến thiếu chủ đi ra ngoài lại gây chuyện, để giữ hình tượng cao cao tại thượng, tốt nhất nên để hắn ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.
Vạn thúc đi phòng trên, phân phó phòng bếp làm đồ ăn với thanh toán tiền, sau đó chọn mấy món thanh đạm mang đi.
Nhìn xe ngựa rời khỏi dịch trạm, vị thúc công ngồi trên lầu các lộ ra thần sắc đăm chiêu.
“Thúc công người sao vậy?” Tiểu thiếu niên vừa mới đi nhìn con ngựa được tiểu thôn cô chữa trị, lên phòng thì thấy thúc công mình đang nhìn bóng đêm mà ngẩn người.
Mãi đến khi xe ngựa biến mất trong màn đêm, cái người mang đến nỗi ám ảnh rời đi thì ông mới hoàn hồn, tìm được giọng nói của mình: “Nên chết không chết, nên lưu không lưu... Tại sao lại có thể như vậy?”
“Thúc công, người nói gì vậy ạ?” Tiểu thiếu niên nghe không hiểu.
“A, không có gì.” Thúc công lấy lại tinh thần, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, ánh mắt như mất mà lại có được, dường như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
“Thúc công sao lại nhìn con như vậy?” Tiểu thiếu niên không hiểu nghiêng đầu hỏi.
“Đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy con...” Trong mắt thúc công hơi ướt.
“Không phải con với thúc công luôn ở chung một chỗ sao?” Tiểu thiếu niên không để ý đến sự khác thường của thúc công.
Cha nương hắn mất sớm, là thúc công nuôi hắn đến lớn, thúc công đi chỗ nào thì hắn đi chỗ đó, thúc công lên kinh phục chức hắn cũng đi theo.
“Còn muốn ở lại phòng này sao?” Thúc công đổi chủ đề.
Tiểu thiếu niên liền đem sự kỳ lạ của thúc công ném ra sau đầu, ôm cánh tay, gật đầu như giã tỏi nói: “Không a, phòng này lạnh quá! Con lạnh đến run luôn này! Chờ chút, chúng ta có thể ở phòng trên? Mới vừa rồi không phải thúc công nói không có phòng sao?”
“Bây giờ có thể.” Thúc công nói.
“Sao thúc công biết?” Tiểu thiếu niên hỏi.
Thúc công cười cười, sờ lên cái đầu nhỏ của hắn nhưng không có trả lời.
....
Du Uyển tỉnh lại trong một trận lắc lư, mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy một cái đèn mờ nhạt, sau đó mượn ánh đèn yếu ớt mà thấy tình huống hiện tại, nàng vậy mà nằm trong một chiếc xe ngựa khác kém không biết bao nhiêu so với cái xe ngựa ban nãy, Du Phong ngủ gật một bên, đầu giống như con gà đang mổ thóc mà gật gà gật gù.
Nàng buồn bực.
Làm sao mới ngủ có một giấc, xe ngựa cũng thay đổi.
Nàng chống tay ngồi dậy.
Két---
Chỗ nằm đã lâu chưa được tu sửa nên gây ra tiếng động.
“Hắt xì.”
Trong xe quá lạnh, nàng chưa kịp chuẩn bị mà hắt hơi một cái,
Du Phong run run, mở mắt ra, quay đầu nhìn Du Uyển: “Muội tỉnh?”
“Ân.” Du Uyển vuốt vuốt cánh tay đau nhức, “Đại ca, sao chúng ta lại đổi xe ngựa?”
Du Phong hận không thể giáo huấn nàng, trừng nàng một cái: “Không có đổi xe ngựa, mà là muội lên nhầm xe!”
Du Phong đi theo Vương dịch sứ làm xong thủ tục, liền thuê một chiếc xe ngựa đi qua đại viện, lại không thấy Du Uyển đâu, hắn tìm trong tìm ngoài, cơ hồ muốn lật cả ngói nhà dịch trạm để tìm, nhưng cũng không thấy bóng dáng muội ấy đâu.
“Có khi nào bị người ta lừa bắt đi rồi không?”
Dịch tốt nói một câu, Du Phong bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Dịch trạm người đến người đi, vàng thau lẫn lộn, mong là muội muội không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngay lúc hắn đang định báo quan thì có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới, hỏi có phải hắn đang tìm người? Một tiểu thôn cô mười sáu mười bảy tuổi?
Đến lúc đó hắn mới biết muội muội mình chạy lên xe ngựa của người ta mà ngủ.
“Huynh đứng bên ngoài gọi, nhưng gọi thế nào muội cũng không tỉnh.”
Vậy nên người đàn ông trung niên kêu Vương dịch sứ thuê hai bà vú già, nhấc Du Uyển qua xe ngựa mà hắn thuê.
Du Phong mặc dù chưa thấy qua việc đời, nhưng có thể thấy Vương dịch sứ cung kính với chủ nhân của chiếc xe ngựa này còn hơn cả phủ Trấn Bắc tướng quân, cũng không khó để nhìn ra địa vị của họ còn cao hơn phủ tướng quân.
“Cũng may người ta không so đo.” Du Phong vừa nói vừa nhìn Du Uyển, “Đã vậy muội còn ôm cả chăn mền của người ta xuống!”
“Hả?” Du Uyển đầu tiên là sững sờ, sau đó phát hiện trên người mình quả thật đang được bọc trong một cái mền vừa mỏng vừa nhẹ.
Lúc đó Du Phong cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào, hai vị vú già kéo đến đầu chảy cả mồ hôi, vậy mà không kéo ra nổi, người đàn ông trung niên cũng phải nén cười.
Cuối cùng, họ đành phải đưa luôn cái mền này cho Du Uyển.
Muội muội liền đem cái mền này cuốn quanh người...
Nói thử xem, một người ngủ say như chết còn biết cuốn mền của người ta.
Du Phong thực sự: “...”
“Đại ca, cái bình đâu?” Du Uyển tìm không thấy cái binh của mình.
Du Phong suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ rơi ở trên xe của người ta, lúc ấy huynh lại không để ý.”
Du Uyển bóp cổ tay: “Trong bình còn hơn phân nửa thịt viên, vốn định đêm nay ăn chung với mọi người... Giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều bị mất.”
Du Phong che ngực, cảm thấy thật may mắn khi sống sót sau tai nạn.
....
Lão Du! Nhi nữ của ngươi đưa thịt viên đến cho ngươi đây!
Du cha: Nữ nhi làm đồ ăn, khóc cũng phải ăn! T_T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT