Một đoàn người Du Uyển quay lại thôn là lúc trời đã chạng vạng tối, từng nhà từng nhà đều đã nổi lửa nấu cơm, trong thôn khói bếp lượn lờ, thời gian buôn dưa của các đại thẩm cũng đã qua, đối với chuyện Du Uyển và nhà đại bá cùng xuất hiện chỉ thấy lạ chứ không ai nói gì.
Hôm nay nhà xông thịt khô, đại bá mẫu cả ngày đều đợi ở nhà Du Uyển, cơm tối cũng nấu ở đây.
“Hôm nay buôn bán thế nào?” Đại bá mẫu hơi thấp thỏm hỏi, đây là lần đầu tiên trượng phu xuất đầu lộ diện ở trên trấn, từ khi ông bị thương ở chân liền không ra khỏi nhà nửa bước, bà lo lắng sợ ông lại xảy ra chuyện.
Đại bá cười nhẹ nhàng, đem túi tiền kiếm được đặt lên bàn.
Đại bá mẫu mở ra, lập tức kinh sợ: “Làm sao lại nhiều như vậy?”
Đại bá tinh thần phấn chấn nói: “Đều bán hết, nước sốt cũng bán sạch.”
Vị phụ nhân của Trấn Bắc tướng quân phủ mở hàng, về sau mấy vị khách nhân không mua được thịt kho cũng tranh nhau bắt chước, mua nước sốt về tự nấu.
Nước sốt không nhiều, giá tiền lại không cao, nhưng cái hình ảnh tranh đoạt kia, đại bá đã từng làm đầu bếp ở Kinh thành chưa từng thấy qua.
“Nhiều như vậy... đều bán sạch?” Đây chính là nửa con heo, tính cả bộ đồ lòng a! Đại bá mẫu lại hỏi, “Lòng lợn cũng bán hết sao?”
Trong thôn luôn là bữa có bữa không, lòng lợn cũng trân quý, khi đói đến sợi cỏ cùng đất cũng có thể ăn, thế nhưng trên trấn lại không giống vậy, bọn họ sẽ không bao giờ vừa mắt chỗ lòng lợn đó.
Du Uyển từ trong thâm tâm tán dương: “Đại bá làm đồ ăn quá ngon, một chút mùi lạ cũng không có, mọi người ăn xong còn nói ngon hơn cả thịt kho!”
Đại bá cười đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, không biết là đắc ý trù nghệ của mình, hay là nhận được lời khen của Du Uyển.
Đại bá mẫu đè xuố.ng khóe môi đang nhếch dần lên, nguýt ông một cái: “Giữ đức hạnh!”
Về sau, Du Tùng kể đến chuyện Xuân Chi và bộ khoái, đại bá mẫu nghe mà hãi hùng khiếp vía.
“May mắn là có vị tiểu thư của phủ tướng quân, nên người của huyện nha mới không dám làm khó dễ chúng ta nữa.” Du Tùng nói, “Hạ nhân của nàng ta cũng không kiêu ngạo, ôn hòa lại hiểu lễ, có thế thấy nàng ấy cũng như thế, nàng ta còn thay tam thúc và những người đi sung quân nói chuyện, để cho mấy người bộ khoái không dám ức hiếp dân chúng như chúng ta.”
“Thực là người tốt a.” Đại bá mẫu cảm khái.
“Không, a tỷ con mới là tốt nhất!” Tiểu Thiết Đản đứng thẳng lên nói, mặc dù có hơi nhỏ con.
“A tỷ tốt.” Tiểu khuê nữ bập bẹ.
Du Uyển bị chọc cười, nàng là lớp người quê mùa, sao có thể so sánh với thiên kim của phủ tướng quân? Tiểu hài tử thật là khờ đến đáng yêu a.
Nàng nhéo nhéo gương mặt của đệ đệ: “Không phí công a tỷ thương hai đứa, đến, nhìn xem a tỷ mang gì về cho hai đứa nè?”
Nàng vừa nói, vừa lấy hai gói giấy nhỏ trong sọt ra.
Tiếu Thiết Đản con mắt lập tức trừng lên: “Bánh quế!”
“Muốn ăn.” Tiểu khuê nữ rất trực tiếp.
Tiểu Thiết Đản lôi kéo muội muội, hai đứa vui vẻ mà ăn bánh quế.
Khương thị mỉm cười nhìn bọn họ, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu.
“Ngày mai không cần bán thịt kho rồi a!” Đại bá mẫu nói, phiên chợ tiếp theo là ba ngày sau.
Du Uyển gật đầu: “Ngày mai không cần bán thịt kho, bất quá con muốn đi lên trấn mua đồ.”
Hôm nay Bạch tiểu thư xuất hiện ở phiên chợ, không chỉ thay bọn họ giải vây, mà là do nàng nghe được ở trong chợ có người bán thịt kho còn ngon hơn Bạch Ngọc lâu, nàng muốn tới điều tra, ai ngờ lại là người quen, sau khi nàng nếm qua nước sốt của nhà Du Uyển, quyết đoán thay đổi chủ ý, trực tiếp đặt món kho của nhà bọn họ.
Đại bá mẫu cả kinh không biết nói gì cho phải.
Bạch Ngọc lâu bà đã nghe qua, là đại tửu lâu ở trên trấn, người bình thường đều không thể đi vào, muối tinh luyện vốn không có bán trên thị trường, nhưng họ lại là trường hợp đặc biệt, thịt kho đâu phải là món gì hiếm có, bọn họ có đầu bếp, chẳng lẽ không thể tự mình làm được sao?
Du Uyển nói ra suy nghĩ của đại bá mẫu: “Cũng là chúng ta vận khí tốt, Bạch tiểu thư muốn chúc thọ cho cha mình, nhưng đầu bếp của họ đều quá bận rộn, nên muốn chúng ta nấu thịt kho đưa lên bàn tiệc.”
Từ lúc Bạch Ngọc lâu sử dụng muối tinh luyện, mùi vị của đồ ăn tăng không chỉ một cấp bậc, lúc nào cũng đông khách, tất cả đầu bếp đều hận không thể phân thân.
Có sinh ý là chuyện tốt, tinh thần của trượng phu khôi phục càng tốt hơn, đại bá mẫu không thể không đồng ý.
“Chờ làm xong cuộc làm ăn này với Bạch Ngọc lâu, là chúng ta có thể ăn tết!” Du Tùng một mặt trông đợi nói, nói xong lại xụ mặt nhìn Du Uyển một chút, “Không phải là muốn ăn tết với ngươi!”
Đại bá mẫu trừng hắn.
Du Uyển cười cười, hài tử nha, đồng ngôn vô kị.
Đại bá chợt có chút trầm mặc.
Hắn nhớ tới tam đệ còn đang ở đại doanh Tây Bắc, bọn họ một nhà náo nhiệt, còn tam đệ lại ở biên quan sống chết không biết như thế nào.
“Đại bá.” Du Uyển nhẹ giọng gọi ông.
Đại bá mẫu thở dài, “Ông ấy đang nhớ cha của con.”
Du Uyển dừng một chút, nhìn về phía Khương thị, chỉ thấy mẫu thân vốn đang vui vẻ, giờ phút này lại nhìn trời đến xuất thần.
Mẫu thân... cũng nhớ cha rồi a?
Cha đi, Tiểu Thiết Đản còn chưa ra đời, nhoáng cái đã sáu năm, cậu nhóc cũng đã lớn như vậy.
....
Giữa trưa, gió tuyết bay đầy trời ở Tây Bắc, không ngửi thấy một tí khói lửa nào.
Từ lúc hủy bỏ một ngày ba bữa, nhà bếp ở đây buổi trưa không có dùng tới.
Du Thiệu Thanh mặc bộ khôi giáp mới tu bổ lại đêm qua, thần sắc lạnh băng mà đi đến chỗ doanh trướng mới xây.
Bên ngoài doanh trướng, có một tên binh sĩ trẻ tuổi tay cầm trường mâu sẵn sàng đón quân địch.
Thấy Du Thiệu Thanh đi tới, hắn vươn tay ngăn lại: “Làm cái gì?”
Du Thiệu Thanh nhìn rương gỗ trong tay nói: “Đây là đồ vật Quy Đức Lang tướng chưa thu thập xong, ngài ấy kêu người truyền lời cho ta, nói ta đưa tới, ngươi đem đồ vật giao cho ngài ấy.”
“Chờ chút.” Binh sĩ nói, “Đồ vật quý giá như vậy, chính tay ngươi giao cho Quy Đức Lang tướng đi.”
Du Thiệu Thanh nhìn thoáng qua sợi bông rớt bên ngoài cái rương, sắc mặt không gợn sóng nói: “Được.”
Vừa nói liền muốn đi vào trong.
Binh sĩ lần nữa ngăn hắn lại: “Ai! Ta có nói cho ngươi đi vào sao? Quy Đức Lang tướng tối hôm qua bày binh bố trận đến nửa đêm, không ngủ được mấy canh giờ, ngài ấy vừa mới ngủ lại, ngươi đứng đây chờ ngài ấy tỉnh lại mới được vào.”
“Vậy lát nữa ta lại đến.” Du Thiệu Thanh nói.
“Vạn nhất ngươi vừa đi, Quy Đức Lang tướng liền tỉnh thì sao? Ngươi dứt khoát đứng đây chờ đi! Ngài ấy ngủ cạn, không chừng tỉnh lại ngay bây giờ.”
Du Thiệu Thanh mặt không biến sắc mà đứng trong gió tuyết bên ngoài doanh trướng.
Binh sĩ kia liếc hắn một cái, nhếch miệng lên một cách mỉa mai.
Du Thiệu Thanh đứng trong gió tuyết vỏn vẹn hai canh giờ, tay chân đều cóng đến mức mất tri giác, tuyết trên người nặng nề rơi xuống, môi khô nứt khẽ động liền chảy ra tia máu.
“Chán ghét~.”
Trong doanh trướng truyền ra thanh âm yểu điệu, sau đó là một nữ nhân bước ra,
Nữ nhân kia đem quần áo trượt xuống kéo lên, ý vị thâm trường mà nhìn Du Thiệu Thanh một cái.
Du Thiệu Thanh đến mắt cũng lười nhìn lên.
Nữ nhân đung đưa vòng eo mềm mại, mang theo làn gió thơm mà đi đến bên cạnh hắn.
Binh sĩ đem nước nóng tiến vào, đợi hắn đem nước đã dùng qua đi ra, Du Thiệu Thanh mặt không thay đổi mà mở miệng: “Ta có thể đem đồ vật của Quy Đức Lang tướng vào được chưa?”
Binh sĩ giễu cợt nói: “Sợ là chưa được đâu Bách phu trưởng, Tướng quân vừa truyền khẩu lệnh, kêu Quy Đức Lang tướng tỉnh lại liền đến doanh trướng của ngài ấy để thương nghị chính vụ, nếu không ngài... đợi lát nữa lại đến.”
“Thiên phu trưởng? Nhất định phải là Du đại ca a!”
“Nhan Tùng Minh còn không bằng một đầu ngón tay của Du đại ca!”
“Lão Du giết bao nhiêu lũ man di, bụng bị đâm qua mấy đao! Con rùa rụt cổ Nhan Tùng Minh có thể so sánh sao?”
“Thiên phu trưởng ngoài lão Du không ai có thể làm! Nhan Tùng Minh hắn ta là cái thá gì chứ!:
Nhìn qua bóng lưng của Du Thiệu Thanh dần bị bão tuyết bao phủ, binh sĩ xùy nói: “Ngươi mới là thá gì chứ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT