Bên nhà đại bá đang nói đến chuyện ban sáng, đại bá mẫu bưng chén thuốc tiến đến.
Tiểu khuê nữ ngồi trên đùi cha mình, gặm bánh quế mà Du Phong mang về.
Du Phong cùng Du Tùng đứng nghiêm chỉnh trước mặt cha mình. Hai anh em nhà này, bất luận là ai phạm sai lầm, đều cùng bị phạt.
Bất quá trước kia đều là Du Tùng gây rắc rối, làm liên lụy đến Du Phong, hôm nay người gây họa ngược lại là Du Phong.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đại bá nặng nề hỏi.
Đại bá mẫu nhìn con cả một chút, đem thuốc còn nóng để lên bàn, nhân tiện ôm lấy tiểu khuê nữ đang gặm bánh quế ngon lành.
Thấy Du Phong không lên tiếng, Du Tùng lấy cùi chỏ thọc hắn: “Huynh nói một câu đi a, đến cùng Triệu thị đã làm gì mà huynh phải đánh bà ta?”
Hắn không tin là đại ca đánh Triệu thị, tuy A Uyển là cái nha đầu hỗn trướng, nhưng tam thẩm là người tốt, vì tam thẩm mà ra mặt cũng không vấn đề gì, nguyên nhân tại sao thì hắn không biết, tính tình của đại ca hắn biết rõ. Làm sao có thể quyền đấm cước đá với nữ nhân được?
“Đánh chính là đánh.” Du Phong nói.
Lý Chính không tin hắn, hắn liều mạng nghĩ muốn giải thích, nhưng ai sẽ tin hắn đây, hắn cũng không muốn nói nữa.
“Tại sao huynh lại đánh người?” Du Tùng nói thầm, muốn nhận được một lời giải thích.
Đại bá mẫu tức giận nói: “Có phải A Uyển kêu con đánh? Mấy ngày này con toàn tới nhà nàng, còn cùng nàng ta đi lên trấn, ta còn chưa có hỏi con là tại sao!”
Du Tùng hậm hực sờ lỗ mũi một cái, việc A Uyển lập ước hẹn với hiệu thuốc, đại ca dặn hắn đừng nói với ai trong nhà, nhưng lúc này không phải là hắn lỡ miệng, mà là không giấu được...
“Ta hỏi con đó?” Đại bá mẫu nhấn mạnh.
Tiểu khuê nữ nhìn mẫu thân của mình một cái, lại tiếp tục chiến đấu với hộp bánh quế.
Thiếu A Uyển nhân tình lớn như vậy, Du Phong cũng không có ý định giấu mọi người trong nhà nữa, tất nhiên khi mẫu thân hắn hỏi tới, hắn dứt khoát nói hết toàn bộ sự việc xảy ra ở hiệu thuốc.
Nghe xong lời nói của Du Phong, hai phu thê đều sợ ngây người, ai cũng không ngờ A Uyển lại thay bọn họ trả hết nợ.
Sự việc lúc trước cũng khá là trùng hợp, Du Khai Dương (đại bá) tuy là cứu A Uyển, lúc đó mưa to tầm tã, A Uyển căn bản không biết bản thân mình suýt mất mạng, lại càng không biết là có người cứu mình, nàng không biết gì về tai nạn xảy ra ngay sau lưng mình.
Du Khai Dương kiên quyết không cho mọi người nói ra chân tướng.
Chân Du Khai Dương vì cứu A Uyển mà gãy, nhưng A Uyển thà lấy tiền đem cho nhà Triệu gia, cũng kiên quyết không cho bọn họ mượn một đồng.
Cái nha đầu không có lương tâm này, làm sao có thể trả nợ cho bọn họ được?
Nếu như nói chuyện Du Uyển trả nợ giùm đủ khiến người ta chấn kinh, thì chuyện kế tiếp Du Phong kể, lại làm bọn họ choáng váng tại chỗ, đó là nàng đã trả sạch nợ.
“Đã trả sạch.”
“Trả, trả sạch?!” Du Tùng cũng không giữ được bình tĩnh, “Đây chính là hai mươi lượng bạc a! Chỉ bằng đống cá với măng đó, mà có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?”
Cá với măng đương nhiên là không đủ, ngay lúc Du Phong đang suy nghĩ có nên đem chuyện Du Uyển hiểu cách tinh luyện muối ra nói cho mọi người hay không, thì Du Uyển mang theo sủi cảo qua nhà.
“Muội tới đây làm gì?” Du Phong mở cửa.
Du Uyển đem cái xửng được che kín nhét vào trong ngực Du Phong: “Huynh chưa ăn cơm chiều sao? Hôm nay vất vả cho huynh rồi.”
Hắn vất vả cái gì? Nấu muối là vất vả sao?
Du Phong không định nhận, nào biết tiểu muội muội nện bước chân nhỏ chạy tới. Bé con khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt thật to, nhìn qua thập phần đáng yêu.
Cô bé nhìn qua cái xửng đầy mùi thơm, lập tức nước miếng không kìm được chảy ra.
Du Uyển xoa xoa khuôn mặt của tiểu muội muội, nói với Du Phong: “Sủi cảo nên ăn lúc còn nóng, muội về trước đây.”
“Đây là cái gì?” Du Phong phát hiện dưới lớp vải che xửng đồ ăn là ngân phiếu.
Du Uyển nói: “Trả thù lao cho đại ca a, tiền là muội với huynh cùng kiếm được, công việc cũng là huynh làm với muội, đương nhiên muội không thể giữ hết được.”
Du Phong: “ Nhưng mà...”
Du Uyển mỉm cười, ngắt lời hắn: “Đại ca, ngày mai gặp.”
Nói xong, lại bóp khuôn mặt của tiểu muội muội một cái, xoay người đi vào màn đêm.
Du Phong lấy ngân phiếu ra xem xét, vậy mà tới 15 lượng, tương đương với mấy tháng tiền thuốc của cha.
“Đại ca.”
Không nhìn thấy thân ảnh của Du Uyển nữa, nhưng thanh âm vọng lại từ xa mang theo kiên định: “Chờ muội góp đủ tiền, liền đưa đại bá lên kinh thành trị chân.”
...
Trong phòng, đại bá cùng đại bá mẫu trầm mặc, Du Tùng mắt nhìn xung quanh, một chữ cũng không dám nói.
Lời nói của Du Uyển, mọi người đều nghe thấy, nếu là trước kia, bọn họ nhất quyết sẽ không tin, nhưng qua mấy ngày này, A Uyển tựa hồ không còn giống lúc trước.
Du Phong mở tấm vải ra, trong phòng lập tức tràn ngập một cỗ mùi thịt nồng đậm.
Du Tùng nuốt một ngụm nước bọt.
Du Phong xuất ra ngân phiếu: “Cái này con đem đi trả...”
Lời còn chưa dứt, đại bá mẫu đã cầm tới tay, trong khi mọi người còn trợn mắt nhìn, bà không biến sắc đem nhét vào ngăn kéo.
Đây là tiếp nhận tâm ý của A Uyển, Du Phong không biết tại sao lại có chút cao hứng.
Đại bá khi nghe được câu nói kia, thì mắt đã sớm ửng đỏ.
Chỉ có Du Tùng là còn tức giận, hắn vẫn không muốn tha thứ cho cái nha đầu kia, nhưng đối với nồi sủi cảo nóng hổi, hắn vẫn không tự chủ được mà chảy nướ.c miếng.
Sủi cảo này thật là thơm, lại còn rất đẹp, không nhìn ra là nha đầu kia còn có tay nghề như vậy, nhìn cái sủi cảo được gói đẹp như vậy, so với tay nghề của cha hắn cũng không kém đâu.
Nhất định ăn sẽ rất ngon!
Chí ít ngon hơn canh gà lần trước đi.
Đại bá mẫu cầm bát đũa lên.
Du Tùng không kịp chờ đợi mà gắp một cái.
Đại bá cũng kẹp một cái.
Sau đó, đại bá mẫu cùng Du Phong cũng gắp, chỉ có tiểu khuê nữ còn vụng về cầm đũa đâm đâm.
Cắn xuống một cái, cả nhà sợ ngây người!
Mùi vị này...
Mọi người trao đổi ánh mắt, một giây sau, cùng cúi người, xoạch xoạch xoạch mà phun ra...
...
Bầu trời bị mây đen che khuất.
Một cỗ xe ngựa chạy nhanh đến trấn Liên Hoa, các xe ngựa khác đứng san sát nối tiếp nhau hai bên đường.
Trấn Liên Hoa chỉ là một cái tiểu trấn, sắc trời vừa tối sầm lại, đường phố liền trở nên vắng lạnh.
Như thế càng phù hợp với tâm ý của chủ nhân chiếc xe ngựa này.
Chiếc xe ngựa này ngoại trừ to hơn một chút, cũng không khác mấy chiếc xe trong tiểu trấn.
Khách nhân dạng này, Phỉ Thúy Lâu đã thấy nhiều, căn bản không để trong lòng.
Bỗng nhiên, một quý công tử mặc hoa phục từ trong xe nhảy xuống.
Bất quá hắn chỉ khoảng 17-18 tuổi mà thôi, mặc gấm văn vân thượng đẳng, chân mang giày khảm dạ minh châu, bên hông đeo một khối ngọc bội giá trị liên thành.
Chưởng quỹ của Phỉ Thúy Lâu đánh giá đại khái một chút, đừng nói là khối ngọc bội kia, chính là tùy tiện rút ra một viên dạ minh châu trên đôi giày đó, đều có thể mua cả tòa Phỉ Thúy Lâu này.
Đối phương lại có bộ dáng phong thần tuấn lãng, trong cái trấn nhỏ này, chưa thấy ai cao quý hơn hắn.
Chưởng quỹ Phỉ Thúy Lâu kết luận, đối phương là trâm anh thế gia công tử.
“Còn thất thần cái gi? Nhanh đi đón khách! Tránh ra tránh ra! Để ta tới!”
Chưởng quỹ tự mình chạy ra, nhưng khi hắn muốn bước lên đón vị công tử có thân phận cao quý kia, thì thấy đối phương hạ mình, quỳ xuống một cách nước chảy mây trôi bên cạnh xe ngựa.
Cái gì? Không phải là công tử thế gia sao?
Xoạt!
Rèm châu bị vén lên.
Một thân ảnh thon dài bước ra từ trong xe ngựa, một cước giẫm lên lưng ‘Công tử thế gia’, một cước bước xuống mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT