Edit: Lan Anh

“Như vậy ba tiểu công tử liền giao cho ngài.”

Phương mama hòa ái nói.

Nhan Như Ngọc không ngờ mình trăm phương ngàn kế muốn lấy hài tử về, thế mà Vương phi lại tự mình trả lại, nếu bây giờ không phải đang trong trường hợp không thích hợp, nàng thật sự muốn nhéo mình một cái, để xem chuyện này có thật hay không.

Phương mama thu hết mọi cử động của nàng vào trong mắt, một ‘vị hôn thê’ thất sủng, lại đột nhiên được Vương phi coi trọng, thì phản ứng này không có gì là lạ.

Phương mama ôn hòa nói: “Thiếu chủ bị cảm phong hàn, thân thể khó chiu, Vương phi đang chăm sóc cho ngài ấy, mấy tiểu công tử tuổi còn nhỏ, không tiện ở bên đó dễ bị cảm nhiễm, mấy ngày nay đành phải làm phiền Nhan tiểu thư chăm sóc họ.”

Nhan Như Ngọc ôn thanh nói: “Lời này của mama quá khách khí rồi, ta là nương của mấy đứa nhỏ, chiếu cố chúng là chuyện ta nên làm, ta còn muốn cảm kích Vương phi vì nguyện ý để ta trông nom a.”

Phương mama thuận theo nói: “Như thế, làm phiền Nhan tiểu thư.”

...

Cuối tháng hai, xưởng đậu hũ của Du gia đã hoàn thành tất cả các đơn hàng được đặt ở thọ yến Ngụy lão phu nhân, cũng thuận lợi giao nhóm hàng đầu tiên cho Tần gia – tám trăm cân đậu hũ thối cùng ba mươi vò đậu nhựa.

Những nguyên liệu này được Tần gia vận chuyển qua hai chi nhánh Túy Tiên cư ở Kinh Thành, đậu hũ thối nhìn xấu xí, ngửi thì thối, vốn cho rằng phải từ từ mới có người tiếp nhận được món này, nào ngờ không đến hai ngày đã bán hết sạch.

Tần gia tuy muốn đốc thúc giao thêm hàng, thế nhưng lúc này lại là lúc cuộc thi trù thần bắt đầu thi đấu, địa điểm thi đấu là ở Kinh Thành.

“Hàng ngươi có thể từ từ giao, ta không cần vội.” Tần gia hào phóng nói.

Du Uyển đáp: “Có vội thì cũng không có cách nào giao cho ngài, không có công cụ để tăng số lượng.”

Tần gia trầm ngâm chốc lát: “Ngươi nói công cụ là...”

Du Uyển nói: “Là máy nghiền, còn có vài dụng cụ nữa.”

Tần gia trầm tư: “Thứ ngươi nói ta chưa nghe qua bao giờ, nhưng ta nhận biết không ít người có tay nghề, nên có thể giúp ngươi làm ra, họ là người ta quen biết đã lâu, nên giá tiền sẽ không làm khó ngươi.”

Thực sự là đi hỏng giày cũng không tìm được, thế mà lại có ngay trước mặt không cần tốn thời gian, đồ sắt ở Đại Chu bị quản chế rất nghiêm ngặt, nàng đang lo không tìm được chỗ nào chế đồ sắt a.

“Du Uyển cám ơn Tần gia trước.” Du Uyển nói xong thì đi về phòng dùng bút than họa bản vẽ ra.

Tần gia nhìn bản vẽ trong tay, thần sắc vô cùng kinh ngạc: “Du cô nương... chữ viết của cô nương thật đẹp.”

Bức họa vẽ cũng rất tốt, không thua công tượng chuyên nghiệp, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự không thể tin được bản vẽ này xuất phát từ tay của một thôn cô.

“Du cô nương thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn!”

Hắn càng lúc càng mong chờ ngày tỷ thí vào ba ngày sau, cho dù Du Khai Dương là chủ bếp, nhưng hắn có loại dự cảm, tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải là vật trong ao.

...

Thời gian thi đấu được quyết định vào ngày mùng ba tháng hai.

Ngày hôm đó, người Du gia đã dậy từ sớm để chuẩn bị, đại bá mẫu vào bếp làm điểm tâm, nấu một chút cháo, làm bánh bao nhân thịt, ăn với hành tây ướp chua và rau ngâm, mọi người ăn mà mồ hôi đổ đầy đầu, ngay cả cọng hành cũng không còn.

Du Tùng ăn một hơi tới tám cái bánh bao, thế mà vẫn chưa no, còn muốn đi vào trong nồi lấy thêm.

“Đủ rồi.” Đại bá mẫu ấn hắn ngồi xuống, “Ăn nhiều đi đường sẽ khó chịu, nương có làm bánh màn thầu, nếu đói thì ăn.”

Du Tùng ồ một tiếng, dùng ánh mắt liếc qua Du Uyển đang im lặng húp cháo, ấp úng nói: “Không... không cần, con ăn no rồi!”

“Nhị ca ăn ít vậy?” Du Uyển ngẩng đầu nói.

Du Tùng trừng nàng một cái: “Ngươi nghĩ ta là cái thùng cơm à!”

Du Uyển nhíu mày, tám cái bánh bao cũng xấp xỉ cái thùng cơm rồi a!

...

Địa điểm thi đấu là Thiên Hương lâu phố Trường An ở Kinh Thành, nghe nói đó là tổng bộ của Thiên Hương lâu, so với Thiên Hương lâu ở đường Huyền Vũ lớn hơn gấp ba lần.

Nghe nói có tới mấy chục tửu lâu tham gia thi đấu, một tửu lâu phái ra ít nhất là hai đầu bếp, nhưng Thiên Hương lâu có thể xem là chủ nhà, phái ra tới bốn đầu bếp, một người trong đó là Bảo Thần Trù.

Túy Tiên cư cũng có hai người tham gia, thế nhưng có một người bị say xe ngựa, vừa vào kinh là ngã bệnh.

“Du đầu bếp, Du cô nương, Du tiểu huynh đệ!”

Bên ngoài nhà đại bá truyền đến giọng của Tần gia.

Đại bá mẫu cầm chỗ bát đũa Du Uyển đang thu thập nói: “Đi đi con.”

Du Uyển gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài đón người: “Tần gia sớm như vậy?”

Tần gia cười một cái nói: “Không sớm không được a, muộn là không thể tham gia tỷ thí, mọi người ăn sáng chưa? Ta có chuẩn bị trên xe ngựa.”

Du Uyển vội nói: “Ăn rồi.”

“Sớm như vậy?” Tần gia có chút ngoài ý muốn.

Du Uyển thầm nghĩ, như vậy thì có tính là gì? Lúc trước làm ăn, nửa đêm canh ba thức dậy cũng là chuyện thường tình.

Cuộc thi đấu này được diễn ra trong vòng ba ngày, ngày đầu tiên không cần tự đem nguyên liệu nấu ăn theo, bởi vậy Du Uyển không cầm theo bất cứ thứ gì, cùng đại bá và hai vị ca ca chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Trên đường đến Thiên Hương lâu,Tần gia giảng giải cho ba người quy tắc thi đấu, trừ Bảo Thần Trù ngày thứ ba mới thi đấu, tất cả các đầu bếp còn lại đều phải tham gia hai ngày này để sàng lọc, nói đơn giản là không ngừng đánh bại đối thủ để đi thẳng đến trận cuối.

Tần gia không trông mong vào việc họ có thể thắng Bảo Thần Trù, nhưng cũng phải cố gẳng đi thẳng đến ngày thi đấu thứ ba, bởi vì chỉ có ngày đó mới cho phép đầu bếp sử dụng nguyên liệu nấu ăn của chính mình.

“Hai ngày thi đấu này cũng chỉ định sẵn là làm món gì sao?” Du Uyển hỏi.

“Không sai.” Tần gia nói, “Nếu không được cầm nguyên liệu nấu ăn của chính mình, rất dễ dàng ảnh hưởng đến tay nghề, bất quá ta nghĩ, chuyện này không làm khó được Du đầu bếp.”

Đại bá đã nấu ăn ở Thiên Hương lâu lâu như vậy, động vật bay trên trời hay bơi lặn dưới nước, hầu như đã từng nấu quá, ít có thứ gì ông không làm được.

Sợ là sợ lúc ông đối mặt với đầu bếp của Thiên Hương lâu quá sớm, phải biết rằng người ta tuyệt không phải hư danh, đại bá lại không nấu nướng lâu như vậy, thắng bại sợ rằng khó nói.

Xe ngựa chạy không nhanh không chậm, không quá một canh giờ đã tới phố Trường An.

Trên đường người qua người lại tấp nập, trước cửa Thiên Hương lâu bị chen lấn đến mức chật như nêm cối, xe ngựa không chạy qua được, mọi người đành phải xuống xe đi bộ.

Khó khăn lắm mới chen được tới cửa, Du Uyển nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc: “Bạch tiểu thư?”

Bạch Đường đang muốn nhảy qua ngưỡng cửa nghe vậy thì kinh ngạc xoay người lại, người bên cạnh nàng cũng dừng chân lại, Du Uyển lúc này mới phát hiện Thôi chưởng quỹ cũng ở đây.

Du Uyển chào hỏi: “Thôi chưởng quỹ.”

“Là Du cô nương a.” Thôi chưởng quỹ thấy nàng liền nhớ đến chuyện lần trước bị Yến Cửu Triêu bắt tại trận, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Bạch Đường thân mật kéo tay Du Uyển: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi cũng đến xem thi đấu sao? Một mình ngươi?”

Lần đầu gặp chỉ là một tiểu cô nương lạnh lùng, bây giờ lại giống Tiểu Thiết Đản lắm lời, Du Uyển bật cười: “Tôi đi cùng với người nhà, còn có Tần gia của Túy Tiên cư.”

Vừa nói nàng liền quay đầu nhìn sau lưng, chỉ có đại bá với Tần gia, Du Tùng vẫn ở đây, còn Du Phong không biết lại đỏ mặt trốn đi đâu rồi.

Bạch Ngọc lâu không có tư cách tham gia thi đấu, nhưng Bạch tiểu thư vung tiền như rác, vô cùng hào sảng mà bao một gian phòng nhỏ ở lầu hai, phòng nhỏ ở lầu ba tốt hơn, nhưng đáng tiếc thương nhân không được đặt phòng trên đó.

Bạch Đường hào hứng nói: “Không phải Thiên Hương lâu từng bị Yến thiếu chủ đập bảng hiệu sao? Vì cứu danh dự mà mời không ít quý nhân tới giữ thể diện, chờ một lúc nếu vận khí tốt, không chừng có thể gặp được mấy người hoàng thân quốc thích a, như thế cũng không uổng ta bỏ nhiều bạc như vậy! Đúng rồi, ngươi nói ngươi đi cùng với người của Túy Tiên cư, là Túy Tiên cư nào?”

Du Uyển đang muốn trả lời thì ngoài cửa lại rối loạn, nguyên bản trong đại sảnh quản lý và tiểu nhị mỗi người đều có chức vụ của riêng mình, lúc này lại thả hết mọi việc trong tay xuống chạy nhanh ra ngoài, Du Uyển không khỏi nhìn qua một cái, chỉ thấy một người mặc váy lụa trắng, eo buộc dây lụa màu lam, dáng người thướt tha, được mọi người vây quanh như sao sáng mà bước tới.

Nàng ta mang mạng che mặt màu lam, gió nhẹ lướt qua, váy áo phiêu phiêu, mạng che mặt làm khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, cả người đẹp đến cực hạn.

Cơ hồ tất cả mọi người đều không thể che giấu sự kinh diễm.

Đây sợ rằng không phải là phàm nhân, mà là tiên nữ trong tranh a?

Mọi người bị dung mạo của nữ tử này làm cho kinh diễm đến tột đỉnh, nữ tử lại vươn ra bàn tay ngọc, nắm tay hai đứa nhỏ đi tới, còn một đứa thì được vú già ôm trong tay.

Ba người mặc cùng một kiểu y phục, một bộ vóc dáng, chải cùng một kiểu đầu.

Đầu năm nay song thai cực kỳ hiếm thấy, chứ nói chi là tam thai.

Ba người không đeo khăn che mặt, khuôn mặt đều lộ ra trước mọi người.

Đám người lúc này lại choáng váng, bọn họ đang nằm mơ sao? Trên đời này sao lại có hài tử xinh đẹp như vậy? Không khác gì tiên đồng được họa trong tranh.

Nhất là ba người đang cụp cái đầu nhỏ xuống, bộ dáng gục đầu ủ rũ, tay nhỏ bị nắm kéo đi về phía trước, quả thật manh đến mức khiến tâm người bị đau.

Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Du Uyển chỉ liếc sơ là có thể nhận ra được, ba tiểu bánh bao không nói, nữ nhân dắt tay mấy đứa nhỏ... chắc chắn là đại tiểu thư Nhan Như Ngọc của phủ tướng quân.

Yến Cửu Triêu sau khi mang con đi, không giữ ở bên người, mà trả lại cho Nhan Như Ngọc sao?

Vì sao?

Một vị nam tử trung niên tiêu sái lỗi lạc bước ra từ sau đám người, sải bước đi lên phía trước, vẻ mặt tươi cười chắp tay với Nhan Như Ngọc.

Có người nhận ra đó là Hứa Thiệu chủ nhân của Thiên Hương lâu, Hứa Thiệu là ca ca của Hiền phi, vì Hiền phi nắm hậu cung trong tay, nên không ít người trộm gọi Hứa Thiệu một tiếng tiểu quốc cữu gia, lớn quốc cửu gia là huynh đệ bên nhà Hoàng hậu.

Cho nên ngay cả hắn cũng tự mình đi nghênh đón Nhan Như Ngọc.

“Ấy? Vậy người đó có phải là Nhan Như Ngọc?” Bạch Đường hỏi.

Nàng đã từng gặp Nhan Như Ngọc, tuy lúc đó nàng ta cũng mang mạng che mặt, do lúc này cũng mang nên nàng mới nhận ra. Huống chi còn có Lâm mụ mụ và ba tiểu bảo bảo đáng yêu, Bạch Đường tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Bạch Đường thầm nói: “Sao nàng ta cũng tới? Nàng ta là vị hôn thê của người đập bảng hiệu, còn có mặt mũi tới đây?

“Vị hôn thê?” Du Uyển nhất thời không kịp phản ứng.

“Của Yến Cửu Triêu nha!” Bạch Đường nhỏ giọng nói.

Du Uyển lạnh nhạt: “Hắn ta không nói là muốn cưới nàng ta.”

Bạch Đường khiêu mi: “Hài tử cũng đã có, không cưới thì có thể làm thế nào? Huống chi ngươi không thấy Hoàng đế cũng cất nhắc Nhan gia đó sao? Lật lại bản án, cho thăng quan, chỉ kém chút nữa là đem sính lễ đưa tới Nhan gia rồi! Ơ, sao ngươi lại bỏ đi? Ta còn chưa nói xong mà, ngươi có muốn đến phòng nhỏ cùng ta không?”

Thôi chưởng quỹ vừa cùng đại bá và Tần gia trao đổi xong, đi tới chỗ Bạch Đường: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Thấy bóng lưng Du Uyển có hơi cô đơn, Bạch Đường gãi đầu một cái: “Ta nói gì sai sao?”

“A, không phải.” Thôi chưởng quỹ cười nói, “Du gia tới là để tham gia thi đấu, thi đấu sắp bắt đầu nên Du cô nương phải đi chuẩn bị.”

“Ta nói mà, làm sao nàng ta lại phải để ý đến chuyện hôn sự của Yến Cửu Triêu chứ?” Bạch Đường cảm thấy thoải mái hơn, cùng Thôi chưởng quỹ lên lầu hai.

Nhanh Như Ngọc cùng ba tiểu bánh bao thì được Hứa Thiệu mời lên lầu ba.

Nhận ra Nhan Như Ngọc không chỉ có Du Uyển và Bạch Đường, rất nhanh tin tức vị hôn thê của Yến thiếu chủ đến Thiên Hương lâu được đám người truyền ra, mọi người nhao nhao suy đoán Yến Cửu Triêu với Thiên Hương lâu muốn hòa giải, mặc dù trước giờ không có tiền lệ này, nhưng dù sao Nhan tiểu thư cũng là mẫu thân của ba đứa nhỏ, lời nàng ta nói ít ra cũng có chút phân lượng.

Cùng lúc đó, tin tức Nhan Như Ngọc bị thất sủng cũng tự chìm xuống, nàng ta mang ba tiểu công tử xuất hiện trước mặt mọi người, ai còn dám nói Yến Cửu Triêu không cần nàng ta? Chỉ sợ ít ngày nữa nàng ta sẽ gả vào phủ Thiếu Chủ.

Đầu này Nhan Như Ngọc xuân phong đắc ý, Du Uyển cũng quay về bên cạnh đại bá cùng hai ca ca, nàng không phải là người viết tâm sự lên mặt, huống chi nàng làm gì có tâm sự? Trời đất bao la, kiếm tiền lớn nhất, lúc này nếu có thể chiến thắng, thì đại bá có thể lấy lại danh dự, cầm được sinh ý từ Túy Tiên cư, nghĩ như vậy nàng cảm thấy mình không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Cuộc thi hôm nay sẽ được chia làm ba lượt, mỗi vòng đều được chia nguyên liệu nấu ăn có sẵn, về phần làm đồ ăn gì thì tùy mỗi người phát huy, mười người một tổ, mỗi tổ chỉ có ba người đi vào vòng trong diễn ra vào ngày mai.

Thiên Hương lâu vì mặt mũi, không ngại mời hơn mười vị đại trù đức cao vọng trọng đảm nhiệm chấm điểm.

“Có lẽ vận khí của chúng ta không tốt.” Tần gia đi rút thăm về, sắc mặt có chút gánh nặng.

Du Uyển nháy mắt: “Thế nào? Đối thủ rất mạnh?”

Tần gia cảm thấy hốc mắt chua xót: “Mười người thì chỉ có ba người được vào vòng trong, mà tổ của chúng ta có tới ba người ở Thiên Hương lâu, ngươi nói đi!”

Thực lực đầu bếp ở Thiên Hương lâu tất nhiên là mạnh nhất ở đây, ai cũng không muốn ở vòng đầu tiên gặp bọn họ, nhưng Du gia không chỉ đối mặt mà một lúc đối mặt tới tận ba người.

Du Phong với Du Tùng thật không biết nên nói gì cho phải.

“Cố ý a?!” Du Tùng nói thầm.

“Không phải là cố ý.” Tần gia đã kiểm tra ống thẻ, xác định không có bị động tay động chân, chỉ có thể do vận khí, vòng thứ nhất lại bị Thiên Hương lâu tuyệt sát.

“Tự, tự, tự cầu nhiều phúc đi!” Tần gia vỗ vai đại bá, ủ rũ cúi đầu đi về phòng nhỏ.

Những đại trù làm giám khảo cảm thấy tổ này không hợp lý, sau một phen thương lượng liền điều Tôn đầu bếp của Thiên Hương lâu qua một tổ khác, như thế chỉ còn Đỗ nương tử và vị Vưu đầu bếp.

Lúc đại bá còn làm việc ở Thiên Hương lâu, chưa từng gặp qua vị Vưu đầu bếp này, cũng chưa từng thấy Đỗ nương tử, hai người họ ngược lại từng nghe nói qua danh tiếng của đại bá, nhưng chưa từng nghe Túy Tiên cư có một vị đầu bếp bị què.

Ba người mang theo phó bếp đi đến trước bếp lò.

Vòng thứ nhất họ nhận được nguyên liệu chính là bột mì chưa sàng trấu đi, còn gọi là mì phấn.

Vật liệu phụ thì bày ở bên ngoài bếp lò, gà vịt thịt cá, trái cây, không thiếu thứ gì.

Theo lý thì làm món gì cũng được, nhưng vật liệu chính vẫn phải là bột mì.

Đầu bếp Thiên Hương lâu là người đầu tiên chạy đi lấy vật liệu phụ, hắn làm canh sủi cảo, đây là món người người nhà nhà biết làm, muốn sửa sủi cảo cũ thành món mới sợ không dễ, chỉ thấy hắn chọn mấy củ khoai lang, cho người rửa sạch sau đó cắt khối đặt vào nồi, nấu đến lúc mềm thì lấy ra cạo sạch vỏ, tán nhuyễn rồi bỏ vào ít bột mì, đập trứng gà vào chung rồi nhào, bột này làm sủi cảo sẽ có mùi thơm và vị ngọt của khoai lang.

Nhân bánh hắn làm cũng vô cùng tinh xảo, hắn chọn một miếng thịt ba chỉ mỡ nạc thích hợp, thiếu chút mỡ thì sẽ bị sạm, nhiều thêm chút mỡ thì sẽ bị ngán, sau khi hắn băm thịt xong thì dùng xương ống để ninh ra nước ngọt, rồi dùng măng mùa xuân, nấm, rau cải trộn với thịt băm tạo thành nhân bánh.

“Nước dùng giúp khử mùi tanh.” Đại bá tán thưởng gật đầu.

Vốn thịt heo có mùi tanh, nhưng dùng xương ống để nấu nước súp đặc thì có tác dụng rất lớn đó là khử được mùi tanh của thịt heo, không ảnh hưởng đến mùi vị của nhân bánh bên trong, có thể nói đây là một biện pháp thông minh.

Vị ngọt của khoai lang cùng với nhân bánh mặn, hai thứ mặn ngọt dung hợp lại với nhau, nước canh thơm nồng, chất thịt tươi non, vỏ sủi cảo mềm mịn, trong mặn lộ ra chút ngọt, trong ngọt lại có sự nhu hòa của vị mặn, khiến người khác ăn xong chỉ muốn thét lên.

Đỗ nương tử thì làm điểm tâm, bí đỏ cạo sạch vỏ, cắt thành từng khối, đem chưng đến mềm nhừ, lấy bí đỏ sau khi chưng nhừ cộng với đường trắng cùng và váng sữa bỏ vào bột mì, vì để kích thích vị giác, nàng thả táo đỏ và sơn tra vào, như thế khi làm xong bánh xôp không chỉ có mùi vị thơm ngọt, còn có chút vị chua, nhưng cái này cũng không có gì mới lạ, thẳng đến... Đỗ nương tử làm lấy thịt dê được nấu cay viên lại, nhồi vào bên trong bánh xốp, thì điểm tâm này lập tức trở nên không đồng dạng.

“Tốt, tốt, tốt.” Giám khảo nếm xong liền nói liên tục ba chữ tốt, có thể nói có bao nhiêu yêu thích với món này.

Ăn xong mâm bánh xốp lại thêm một mâm đồ ăn được trình lên, là một bát mì sợi màu cam, phân lượng không nhiều, chỉ có một chén nho nhỏ, bên trên xối một ít nước tương, rồi trên mì là hai cái lá xanh non, nhìn chén mì không có gì là tinh xảo, nhưng lại khiến người ăn hai mắt tỏa sáng, nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Lão đại trù trong bàn giám khảo nếm thử một miếng, không tính là quá mềm thậm chí có chút dai dai, ông chưa bao giờ ăn qua loại mì sợi như thế này, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thuận miệng đến lạ lùng, lại nếm thêm một ít nước tương, một mùi hương đậm đặc được làm từ thịt bò tràn ra ngắp răng môi, ông lập tức bị dọa.

Đại Chu cấm giết trâu bò, lại có người dám làm thịt bò?

Ông gọi tiểu nhị đến, hỏi qua mới biết nước tương không phải dùng thịt bò nấu, mà được làm từ đậu hũ.

“Đậu hũ?” Lão đại trù không tin.

Tiểu nhị cười nói: “Tôi tận mắt nhìn bọn họ làm, đúng thật là đậu hũ.”

Lão đại trù sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên biết đậu hũ cũng có thể làm ra mùi thịt bò, còn có sợi mì cỗ quái này... Lão đại trù cảm thấy cuộc thi lần này có chút ý tứ.

“Là mùi này sao?” Đại bá hói.

“Hấp lưu~” Du Uyển đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng, thỏa mãn gật đầu, “Chính là mùi này!”

Giống y như kiếp trước.

Mì sợi là Du Uyển làm, nàng không dùng bột trộn với nước và đường, chỉ dùng lòng trắng trứng, sau khi nhào chung với bột sẽ ra sợi mì đặc biệt, nhưng muốn có cảm giác không thể quên thì nước tương của đại bá phải tốt, Du Uyển chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ đại bá có thể nấu ra mùi vị của thịt bò.

Vòng thứ nhất qua, mỗi tổ bị loại bốn người.

Lần thứ hai nhận nguyên liệu chính là thịt dê mới giết cùng với đậu nành được ngâm.

Càng là đầu bếp lâu năm họ sẽ làm đậu nành trước rồi mới đến thịt dê, nói chung muốn thắng thì phải ở mùi vị.

Đỗ nương tử làm thịt dê xào lăn với bánh đậu nành, thịt dê thì nàng không xử lý chuyên nghiệp được như các đầu bếp khác, nhưng bánh đậu nành của nàng thật sự là mỹ vị đến cực hạn, thơm xốp giòn tan, ngọt mà không ngán, nếu không phải giữ bụng để còn nếm các món sau, lão đại trù còn muốn Đỗ nương tử nấu thêm mấy phần.

Du gia làm thịt dê nhồi, đậu nành thì làm đậu hũ non và tàu hũ ky, thịt dê bên ngoài, tàu hũ ky nhét vào bên trong, trước hấp qua, sau đó lại chiên xào, để cho mùi thịt dê hoàn toàn hết tanh đồng thời gia vị cũng thấm sâu vào từng thớ thịt, cuối cùng bỏ thêm đậu hũ lạnh vào, có thể làm giảm sự ngấy của thịt đem lại.

Ăn ngon thì ăn ngon, nhưng lão đại trù lại buồn bực nói: “Nhà hắn bán đậu hũ sao? Sao món nào cũng làm từ đậu hũ?”

Tiểu nhị nói: “Xác thực là nhà hắn bán đậu hũ nha!”

Lão đại trù: “’...”

Vòng thứ hai xong, chỉ còn Vưu đầu bếp, Đỗ nương tử, đại bá và một đại trù ở Mãn Giang lâu.

Trước khi tỷ thí vòng cuối cùng, mọi người được nghỉ ngơi trong một căn phòng nhỏ, đại bá mệt muốn chết, ngồi trên ghế thở nặng nhọc.

Du Uyển mở nắp bình nước ra: “Hết nước rồi, con đi lấy thêm nước.

“Để huynh đi!” Du Phong cầm bình nước đi ra khỏi phòng nhỏ.

Du Tùng ngồi một bên gặm màn thầu, hắn cũng mệt muốn chết, rõ ràng làm tiệc ở Bạch phủ nguyên cả ngày, lại không vất vả bằng nửa ngày này, chủ yếu là do quá căng thẳng, quá lo lắng nên mới như vậy.

Hắn nhìn Du Uyển đang vội vàng hái rau giá: “Ngươi không mệt sao?”

Du Uyển lắc đầu: “Không mệt.”

Tiếp tục hái rau giá.

Du Tùng ngay cả đầu ngón tay cũng không động được: “...”

Du Uyển hái xong liền lấy bắp ngô ra, thấy Du Phong chưa về thì đứng lên nói: “Con đi tìm đại ca một chút, thuận tiện lấy ít băng lạnh về.”

Chân đại bá đau, nên lấy băng lạnh thoa lên.

Du Uyển đi ra khỏi phòng nhỏ, đang đi được nửa đường thì thấy Du Phong bị Thôi chưởng quỹ lôi vào phòng nhỏ.

Khó có khi huynh ấy được gặp mặt Bạch tiểu thư, Du Uyển cũng không đi quấy rầy, tìm tiểu nhị muốn xin một bình trà nóng: “Đúng rồi, ở đây có băng lạnh không?”

“Có, ở hầm băng.” Tiểu nhị bận bịu chân không chạm đất, chỉ có thể chỉ đường cho Du Uyển, “Đi thẳng về phía trước, sau khi ra khỏi cửa thì thấy hoa viên, rẽ phải, xuyên qua hành lang gấp khúc là tới.”

“Đa tạ.” Du Uyển nói cám ơn, cầm theo ấm trà đi tới chỗ hầm băng.

Một bên khác, Nhan Như Ngọc đi xuống lầu để hít thở không khí, nàng bị mấy tiểu tử kia nháo mệt muốn chết, một khắc cũng không muốn đợi trong phòng.

Đang đi dạo trong vườn thì nhìn thấy Du Uyển đang đi về phía cửa sau, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Du Uyển, nàng không biết mình có nhận nhầm người không, gọi tên tiểu nhị vừa nói chuyện với Du Uyển: “Ngươi qua đây.”

Tiểu nhị thấy nàng mặc quần áo bất phàm, không dám thất lễ, lập tức dừng việc trong tay lại đi qua: “Cô nương có gì phân phó?”

Nhan Như Ngọc quan sát bóng lưng của Du Uyển: “Kia là ai?”

Tiểu nhị trả lời: “Là người đi theo một đầu bếp tới đây thi đấu, cụ thể là ai thì tôi không rõ, để tôi đi hỏi giúp ngài.”

Nhan Như Ngọc nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tiểu nhị đi qua chỗ đồng bạn thăm dò một phen, sau đó quay lại bẩm báo: “Là một cô nương họ Du, là trợ thủ của đầu bếp Túy Tiên cư.”

Họ Du? Như vậy chính là nàng ta?

Con ngươi Nhan Như Ngọc lướt qua một tia chán ghét: “Uổng cho các ngươi lấy danh tiếng trù thần để thi đấu, vậy mà a miêu a cẩu nào cũng có thể tham gia.”

“Ách...” Tiểu nhị sửng sốt.

Nhan Như Ngọc vốn xuống lầu giải sầu, lại càng khiến tâm thêm phiền: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”

“Dạ.”

“Tiểu thư.” Thiếp thân nha hoàn của nàng tiến lên, “Cái con nhỏ thôn cô kia thật không biết tốt xấu, ba phen bốn bận cứ đối đầu với tiểu thư, không bằng nhân cơ hội này cho ả ta một bài học!”

“Một bài học như thế nào?” Nhan Như Ngọc nói.

Nha hoàn hừ lạnh: “Không phải nàng ta đến tham gia thi đấu sao? Tùy tiện tìm người động tay động chân chỗ nguyên liệu nấu ăn của nàng ta, như vậy có thể khiến nàng ta thi rớt, loại sự tình này cũng không cần tự tiểu thư ra tay, chỉ việc ông chủ Thiên Hương lâu với tiểu thư có quen biết, chắc chắn sẽ tình nguyện thay tiểu thư giải quyết cái đinh trong mắt này.”

“Ai nói nàng ta là cái đinh trong mắt ta?” Nhan Như Ngọc lạnh lùng nhìn qua nha hoàn.

Nha hoàn cảm thấy cái ót lạnh lạnh, cúi đầu nói: “Nô tỳ lỡ lời, tiểu thư khoan dung độ lượng, làm sao phải so đo với một thôn cô.”

Nhan Như Ngọc nhéo nhéo cái khăn tay: “Biết rõ thì tốt.”

Nha hoàn cũng không dám lắm mồm nữa.

Nhan Như Ngọc cảm thấy ngột ngạt khó thở, ngay cả thấy người cũng khiến tâm thêm phiền: “Ngươi lui ra đi, không cần đi theo.”

“Dạ.” Nha hoàn sợ hãi lui xuống.

Nhan Như Ngọc bực bội đi về hướng hoa viên, lúc đi ngang qua một gian sương phòng, lơ đãng nghe được động tĩnh bên trong.

“Là cái tên Du đầu bếp kia sao?”

Du?

Nhan Như Ngọc dừng chân lại.

“Chính là hắn! Chuyện này khiến dư luận xôn xao khắp Kinh Thành, năm món ăn chiêu bài của Dương đại trù là ăn cắp từ ông ta, cũng chỉ có chúng ta mới đến nên không biết gì!”

“Nói như vậy, Mãn Giang lâu chúng ta liền không có cơ hội?”

“Giang đại trù tay nghề thì đúng là tốt, nhưng đối đầu với ba người họ... cơ hồ không có phần thắng!”

“Làm sao bây giờ? Ngày đầu tiên đã thua trận, quay về Thanh Hà quán sẽ cười chết chúng ta!”

“Ta có biện pháp, mấy người tới đây...”

Mãn Giang lâu vốn là sòng bạc, sau này không biết sao lại hoàn lương, nhưng thói hư tật xấu thấm sâu trong xương cốt không thể nào thay đổi, lại thủ đoạn hạ lưu này có thể nói là làm dễ như trở bàn tay.

Nhan Như Ngọc âm thầm lắng nghe.

Đám người này cũng không phải là người ngu, biết rõ đại bá chân bị thương có một nữ phó bếp, bây giờ đại bá đang ở trong phòng, có Du Tùng bảo vệ, như vậy chỉ có mỗi Du Uyển đang ở bên ngoài lập tức trở thành mục tiêu của chúng.

Du thị a Du thị, đây cũng không phải là ta hại ngươi, là chính ngươi tự chuốc lấy phiền toái.

Nhan Như Ngọc đỡ trâm ngọc trên tóc, bất động thanh sắc lên lầu.

...

Thiên Hương lâu có thể xem như là đại tửu lâu lớn nhất ở Kinh Thành, hầm băng cũng được thiết kế tinh tế xa hoa, thế mà lại dùng Dạ Minh Châu loại lớn để chiếu sáng dưới hầm băng.

Du Uyển mang thùng sắt đi xuống bậc thang.

Hầm băng u ám, hàn khí bức người.

Bên trong có mấy khối băng rất lớn, cũng may có sẵn công cụ, Du Uyển buông thùng sắt xuống, cầm búa với cây đục băng bắt đầu đục.

Đục chưa được hai cái, bỗng cửa hầm ‘bành’ một tiếng đóng lại!

Tia sáng dưới hầm yếu đi, hàn khí cũng tăng lên.

Du Uyển cổ quái nhíu mày, mượn ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Châu để bước lên bậc thang, đẩy đẩy cửa hầm liền phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Ai lại thất đức vậy chứ?

Nàng đục băng động tĩnh lớn như vậy, không nghe thấy sao?

Hoặc là... cố ý?

Xoạch!

Không biết có thứ gì đó rớt xuống hầm băng, một luồng khói đặc xông ra.

Đóng cửa chưa đủ, còn hạ dược nàng?

Du Uyển che mũi, nhìn khói đặc tiến lại gần mình, nàng lạnh lùng nhíu mày.

“Không sao chứ?”

“Có thể có chuyện gì? Chờ đến lúc thi xong thì thả nàng ta ra, nàng ta một người sống sờ sờ có tay có chân, sao có thể chết rét trong đó được?”

“Có nói gì thì cũng muộn rồi, mau đi thôi, cuộc thi sắp bắt đầu.”

Tiểu nhị ở Mãn Giang lâu rời đi.

Vương bát đản!

Dám nhốt nàng, còn hạ dược?

Du Uyển ngừng thở, bắt đầu dùng cây đục và búa đục cửa.

...

Lại nói đến Du Phong cuối cùng cũng tránh thoát được ma trảo của Thôi chưởng quỹ, sau đó mang một bình trà nóng về phòng nghỉ, nhưng lại không thấy Du Uyển.

“A Uyển đâu?” Hắn hỏi.

Du Tùng cổ quái nói: “Không phải đi tìm huynh sao?”

Du Phong nhíu mày: “Ta không có gặp muội ấy!”

Du Tùng lập tức ngồi thẳng người: “Để ta đi tìm muội ấy!”

Du Phong nhìn thoáng qua cha đang mệt mỏi ngủ thiếp đi: “Cha tỉnh thấy ba người chúng ta không có ở đây sẽ lo lắng, đệ ở đây chờ, ta đi tìm.”

Du Tùng bất mãn nói: “Tại sao huynh không ở lại với cha, đệ đi tìm!”

Du Phong nhìn hắn thật sâu.

Du Tùng chột dạ: “Huynh muốn đi thì đi đi.”

Du Phong để bình trà xuống rồi rời đi.

Thời gian chuẩn bị thi vòng thứ ba chỉ còn khoảng một khắc, đám đầu bếp đã lục đục vào vị trí, Du Phong hỏi mấy tiểu nhị, không có ai gặp qua Du Uyển.

Du Phong cảm thấy có gì đó bất thường, hắn vừa ra ngoài lại lo lắng Du Uyển sẽ đi tìm mình, nên phòng nhỏ cũng không vào, vẫn đứng ở hành lang nơi dễ thấy nhất, A Uyển không có khả năng không nhìn thấy hắn, không đi gọi hắn thì chỉ có thể muội ấy đã xảy ra chuyện.

“Đại ca!”

Du Phong đang sứt đầu mẻ trán thì Du Tùng lại vội vã đuổi theo.

“Không phải bảo đệ ở trong phòng với cha sao?” Du Phong lạnh lùng nói.

Du Tùng thở hổn hển: “Đệ quên nói với huynh, A Uyển đi lấy băng.”

Băng... Hầm băng?

“Nhị hoàng tử đến~”

Du Phong vừa bước một bước thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân thông truyền, trong phút chốc mọi người đồng loạt quỳ xuống.

Du Phong không có cách nào, đành phải kéo đệ đệ quỳ xuống.

Yến Hoài Cảnh thường mặc thường phục đi lại trong thành, phần lớn hắn hay cải trang vi hành, hôm nay là vì thể diện của Thiên Hương lâu nên hắn mới lộ ra thân phận Hoàng tử, những người ở đây đều chưa bao giờ gặp qua Nhị hoàng tử, đám người chen nhau nhìn, hai huynh đệ Du Phong không thể nhúc nhích nổi.

Hứa Thiệu mang theo tộc nhân khấu kiến Yến Hoài Cảnh.

Đám người đi theo đồng loạt ba quỳ chín bái.

Du Tùng thì vội muốn chết: “Cái người Hoàng tử này, sao còn chưa chịu đi a?”

Bọn họ còn muốn đi tìm muội muội!

Nhưng vào lúc này, chiếc xe ngựa sau lưng Yến Hoài Cảnh, tiểu bàn cầu bị nhốt trong chiếc lồng, mặt cảnh giác nhìn về một phía có hương thơm đặc biệt, ken két hai tiếng cắn nát cửa lồng.

Sưu~ Tiểu bàn cầu thành công trốn ra ngoài!

“Nhị điện hạ có thể đến Thiên Hương lâu, đúng là khách quý đến nhà...” Hứa Thiệu mặt mày hồng hào nói.

Ánh mắt Yến Hoài Cảnh lại đuổi theo tiểu bàn cầu, giơ tay với Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu vội vàng im lặng.

Yến Hoài Cảnh ngưng mắt, khí tràng cường đại tiến vào Thiên Hương lâu.

Mọi người thấy ánh mắt của hắn lạnh lùng, đều rùng mình tự động nhường ra một con đường.

Du Uyển hít khói mê quá nhiều, đầu váng mắt hoa, ngay cả cây búa cũng sắp cầm không nổi.

“Còn... còn thiếu chút nữa...”

Du Uyển lại đập thêm một búa, nhưng cây đục băng cũng rớt khỏi tay nàng.

Du Uyển vô lực ngồi bệt xuống bậc thang,

Nàng đã tận lực.

Nhưng thực sự... thực sự không còn cách nào...

Mạng nhỏ của nàng xong rồi...

Két!

Khóa đồng bị cắn đứt.

Tiểu bàn cầu vội vàng dùng móng vuốt cào cánh cửa.

Yến Hoài Cảnh một đường đi thẳng tới hầm băng, trông thấy tiểu bàn cầu đang gấp gáp cào cánh cửa.

“Trường An.” Yến Hoài Cảnh liếc mắt ra hiệu.

Quân Trường An kéo tiểu bàn cầu qua một bên, kéo cảnh cửa ra.

Tiểu bàn cầu ngây ngốc nửa ngày: “...”

Cánh cửa bị kéo ra, Du Uyển ngồi trên bậc thang dựa vào cánh cửa không kịp chuẩn bị mà té ra ngoài.

Quân Trường An nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nhưng không ngờ Yến Hoài Cảnh lại nhanh hơn một bước, đem Du Uyển đang bị choáng ôm vào trong ngực.

Du Uyển mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái: “Yến...”

Du Uyển vốn muốn gọi một cái tên, nhưng lúc này khói mê đã có tác dụng, nàng nghiêng đầu một cái, hai mắt nhắm lại.

Yến Hoài Cảnh tất nhiên cũng nghe ra mùi khói gây mê, Quân Trường An đã kịp thời đóng cửa lại, hắn cũng không hít nhiều, Du cô nương lại khác, hít nhiều như vậy sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Trường An, mời thái y!”

Hắn vừa dứt lời thì Du Uyển bỗng cất tiếng ngáy: “Hô~hô~”

Khóe miệng Quân Trường An khẽ giật một cái.

Yến Hoài Cảnh thì mặt đầy hắc tuyến.

...

Yến Hoài Cảnh ôm Du Uyển đang ngáy o o đến phòng nhỏ.

Nhị hoàng tử vội vã đi tới hầm băng, lúc đi ra lại ôm trong ngực một nữ nhân, đám người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, ai cũng cố gắng duỗi cổ để xem kĩ người trong ngực Nhị hoàng tử là ai, thế nhưng Nhị hoàng tử lại dùng áo choàng che người trong ngực lại rất kỹ càng, ngay cả cọng tóc cũng không để lộ ra ngoài.

Nhưng mọi người không nhìn thấy được thì Nhan Như Ngọc không đoán được.

Từ trong hầm băng đi ra trừ Du thị thì còn có thể là ai?!

Nhan Như Ngọc trừng mắt uống một ngụm trà: “Vận khí thật là tốt!”

Yến Hoài Cảnh cứu người cũng không có gì là kỳ quái, vì dù sao hắn là Hoàng tử, lòng dạ đều vì dân chúng, gặp chuyện như thế không xuất thủ mới là lạ, chỉ có một chuyện Nhan Như Ngọc nghĩ mãi không ra, tại sao Nhị hoàng tử lại tự mình cứu Du thị lên, mà không mượn tay hộ vệ?

Thiên Hương lâu xảy ra chuyện như thế, Hứa Thiệu khó mà chối tội, hắn lo sợ mang người đến nói: “Mấy người các ngươi, còn không mau đi hầu hạ?”

Mấy nha hoàn bà tử vội vàng đưa tay qua muốn đón Du Uyển.

Yến Hoài Cảnh lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”

Ai cũng giật mình nơm nớp lo sợ đi ra.

Yến Hoài Cảnh nhẹ nhàng đặt Du Uyển lên giường mềm, phất tay áo đánh ra một đạo kình phòng, cửa phòng lập tức đóng lại.

“Trường An.”

“Dạ.”

Quân Trường An đi theo Yến Hoài Cảnh đã lâu, có một số việc không cần Yến Hoài Cảnh phân phó, chỉ một ánh mắt là hắn đã có thể hiểu.

Quân Trường An đi tới hầm băng dò xét một phen.

Muốn tra ra việc này do Mãn Giang lâu làm cũng không khó, lúc Nhị hoàng tử cứu người ra khỏi hầm băng, tiểu nhị của Mãn Giang lâu đã biết bản thân mình đụng trúng người không nên đụng, ai có thể ngờ một tiểu cô nương làm phó bếp lại may mắn như vậy, được Nhị hoàng tử tự tay cứu?

Mấy người bọn họ vội vàng chạy trốn, thế nhưng đều bị Quân Trường An bắt trở về.

Ba người bọn họ liền thú tội, nhưng sự kiện cũng không vì vậy mà kết thúc.

Lúc Quân Trường An vào nhà, thì tiểu bàn cầu đã làm ổ trong ngực Du Uyển, cọ a cọ, Yến Hoài Cảnh đứng trước giường, mắt không chớp mà nhìn Du Uyển.

Đây là lần đầu tiên hắn bại lộ dung mạo của mình trước mặt nàng, nhưng trước khi nàng ngất đi, có gọi một chữ ‘Yến’, làm sao nàng lại biết hắn họ Yến?

“Điện hạ.” Quân Trường An mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

“Chuyện gì?” Yến Hoài Cảnh xoay người lại nhìn hắn.

Quân Trường An đem chuyện Du gia thi đấu nói với Yến Hoài Cảnh, nhân tiện mở lòng bàn tay ra, là một ống sắt nhỏ có khắc những hoa văn quỷ dị: “...Cũng không phải là đồ bình thường, tôi thấy nó ở trong hầm băng, là thứ phát ra khói mê.”

Yến Hoài Cảnh cầm ống sắt nhỏ, vuốt ve những đường vân lạnh buốt trên đó, như có điều suy nghĩ nói: “Đây là...”

“Quỷ tộc Nam Cương.” Quân Trường An nói.

Con ngươi Yến Hoài Cảnh lướt qua một tia kinh ngạc, Quỷ tộc Nam Cương hắn đã từng nghe qua, nhưng đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ thật sự lại gặp được bọn họ: “Mấy đầu bếp kia...”

“Không phải là bọn họ.” Quân Trường An muốn nói lại thôi.

Yến Hoài Cảnh nghiêm mặt: “Có lời gì cứ nói.”

Quân Trường An nói: “Ở phụ cận hầm băng tôi có nhìn thấy gã người hầu của Hứa công tử.”

“Hứa Thừa Hiên?” Ánh mắt của Yến Hoài Cảnh lạnh xuống.

...

Khi Du Uyển tỉnh lại thì Yến Hoài Cảnh đã rời đi, tiểu bàn cầu cũng vô cùng khó chịu khi bị Quân Trường An xách đi.

Yến Hoài Cảnh phong tỏa tin tức cực kỳ tốt, bởi vậy không ai biết người hắn cứu là nữ phó bếp của Túy Tiên cư.

Người Du gia thì lại biết rõ, trước khi Yến Hoài Cảnh rời đi thì có cho người qua thông báo, nói họ không cần phải lo lắng.

Du Uyển cũng quay lại phòng nhỏ, từ trong miệng đại bá và hai ca ca nàng mới biết là mình được Nhị hoàng tử cứu.

Đại bá thật tâm nói::”Nhị hoàng tử thật sự là người tốt.”

Du Phong gật đầu: “Đúng vậy a.”

Du Tùng: “Hừ!”

Ngoài phòng liền truyền đến tiếng của mấy tiểu nhị nói chuyện.

“Nghe nói chưa? Tiểu nhị Mãn Giang lâu va chạm với Nhị hoàng tử, bị đánh ba mươi đại bản, còn bị đuổi ra khỏi cuộc thi.”

“Đáng đời, ai bảo bọn chúng không có mắt.”

Người Du gia trao đổi ánh mắt, không nói gì, ho nhẹ một tiếng rồi chuẩn bị thi đấu.

Mãn Giang lâu ‘va chạm’ Nhị hoàng tử, dẫn đến vòng thi thứ ba bị trì hoãn, đợi đến lúc cuộc thi bắt đầu thì vừa vặn Du Uyển đã tỉnh.

Người Du gia toàn tâm thi vòng cuối của ngày hôm này, đại bá đã từng gặp vị Giang đầu bếp, trù nghệ hắn cũng xấp xỉ Đỗ nương tử, hai vòng trước hắn phát huy không ổn định cho lắm, nhưng nếu vòng thứ ba này hắn bình tĩnh, chưa hẳn không có khả năng vào vòng trong, nhưng lại bị tên tiểu nhị làm cho mất tư cách thi đấu, thật tiếc.

Vòng thứ ba, nguyên liệu được nhận là đậu đỏ, người nào cũng nghĩ đến một món quen thuộc – đó là cháo mồng tám tháng chạp, sở trường của Đỗ nương tử là làm món ngọt, nàng làm bánh khoai lang nhân đậu đỏ, đại bá thì lấy một nửa làm bánh đậu đỏ, giao cho Du Uyển nhào bột bánh, một nửa còn lại thì nấu cùng với hạt sen và đùi gà.

Một nồi bánh bao nhỏ nhân đậu, một muỗng canh gà thơm ngon nóng hổi, lão đại trù ăn như gió cuốn.

Sau ba lượt thi, Túy Tiên cư không hề có hy vọng sẽ được vào vòng trong.

“Du gia cũng lọt vào trong?” Nhan Như Ngọc ngoài ý muốn nhíu mày, “Coi như Mãn Giang lâu không có ở đây, cũng còn Minh Nguyệt lâu, Thanh Phong quán, Vọng Xuyên các, làm sao lại bại bởi mấy người đầu bếp đến từ nông thôn?”

Nha hoàn kia ánh mắt lóe lên: “Tiểu thư, có phải là con hồ ly tinh kia sử dụng thủ đoạn gì không?”

Nhan Như Ngọc dừng một chút, trào phúng cười một tiếng: “Suýt nữa quên mất, nàng ta là người được Nhị hoàng tử ôm về phòng.”

Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, không chừng Nhị hoàng tử đã chạm qua nàng ta.

Nhan Như Ngọc nhận định rằng Du gia được vào vòng trong là nhờ mối quan hệ trong tối với Nhị hoàng tử, mặc dù không rõ tại sao Nhị hoàng tử lại có mối quan hệ không rõ ràng với nàng ta, nhưng trừ cái này ra, nàng không nghĩ ra lý do nào khác, dù thế nào thì bản lĩnh của Du gia làm sao có thể bằng Đỗ nương tử, cũng đừng nói đến việc phân cao thấp.

“Tốt rồi, cuộc thi cũng đã kết thúc, chúng ta nên trở về phủ thôi, ngươi đi gọi Lâm mụ mụ với ba tiểu công tử đến đây.”

Mấy tiểu tử kia quá ầm ĩ, Nhan Như Ngọc thật sự hết cách, liền để cho Lâm mụ mụ dẫn chúng ra ngoài.

Nha hoàn vội vàng đi tìm, tìm tới sứt đầu mẻ trán thì chỉ thấy mỗi Lâm mụ mụ.

“Tiểu công tử đâu?” Nha hoàn kinh hãi hỏi.

Lâm mụ mụ một tay bưng cơm, một tay vịn eo, thở không ra hơi nói: “Không... không biết...”

Ba tiểu công tử vừa buông ra là bỏ chạy như ngựa hoang đứt cương, chạy một cái liền không thấy đâu.

...

Ba người chạy như ngựa hoang lúc này đang yên lặng đứng ngoài một gian phòng, ba cái đầu nhỏ nhìn qua khung cửa, mở to mắt vội vàng nhìn Du Uyển.

Đại bá với hai ca ca đi nghe thể lệ thi ngày mau, Du Uyển ở lại thu dọn đồ đạc, cảm thấy có gì đó không thích hợp, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy ba cái đầu nhỏ rụt xuống.

Hai mắt nàng sáng lên: “Là các con a?”

Ba tiểu bánh bao bị bắt quả tang, ngượng ngùng cúi thấp đầu đi ra.

Du Uyển dắt ba người đi vào.

Ba người ầm ĩ cả một ngày, đầu đầy mồ hôi, gương mặt cũng bẩn vô cùng.

Du Uyển lấy ít nước cho ba người rửa mặt, tay sạch sẽ rồi hỏi: “Các con ăn cơm chưa?”

Bụng ba tiểu bánh bao đồng loạt kêu rột rột.

Du Uyển mở túi đồ ra, lấy ra ba cái bánh bao nhân thịt heo, vòng thứ ba làm bánh bao nhân đậu đỏ ngọt, nàng vụng trộm làm thêm mấy cái nhân thịt heo, nghĩ là làm cho ba đứa nhỏ, mặc dù không xác định là mình có thể gặp hay không.

“Vận khí của ta thật tốt, đúng không?” Du Uyển cười sờ lên đầu ba tiểu bánh bao.

Ba người nắm lấy bánh bao, cắn một ngụm lớn.

Du Uyển nhìn bộ dáng mấy đứa nhỏ ăn bánh bao, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.

“Có khô lắm không?” Du Uyển lấy nước đến.

Ba người lại ngoan ngoãn uống nước, rồi lại tiếp tục gặm bánh bao.

Lúc Nhan Như Ngọc tìm tới phòng nhỏ, thì thấy ba tiểu gia hỏa đang ngoan ngoãn ăn đồ ăn, mà Du Uyển ngồi một bên ôn nhu nhìn bọn họ.

Hình ảnh như vậy khiến hai mắt Nhan Như Ngọc như bị đâm một đao đau nhói.

Ở trước mặt nàng một khắc cũng không chịu ngồi yên, tại sao ở trong tay nữ nhân này lại thành bé ngoan... Nữ nhân này đến cùng đã sử dụng thủ đoạn gì, mà có thể mê hoặc mấy tiểu tử thành dạng này?

“Ai nha, tiểu công tử, ba người ở chỗ này a?” Lâm mụ mụ như trút được gánh nặng, đi vào thì thấy Du Uyển, bà cả kinh, “Du cô nương?”

Du Uyển nhìn bà một cái, rồi lại nhìn Nhan Như Ngọc đang đứng xem ngoài cửa, nụ cười nhạt đi, chậm rãi đứng lên.

Nhan Như Ngọc cất bước đi vào phòng, nhàn nhạt liếc Du Uyển, nói với ba người đang gặm bánh bao kia: “Không phải nương đã nói, không được tùy tiện ăn đồ người khác đưa sao? Còn không mau bỏ xuống?”

Ba người không bỏ.

“Đừng ép ta nói lần thứ hai!”

Chính là không bỏ!

Nhi tử của mình, ngay trước mặt Du Uyển lại không cho mình mặt mũi, Nhan Như Ngọc nổi trận lôi đình, nhưng có người ngoài ở đây nàng vẫn nhịn xuống: “Người đâu, ôm tiểu công tử lên xe ngựa.”

Nàng ra lệnh liền có mấy tên hộ vệ lách người đi vào, đem ba tiểu bánh bao không chịu khuôn khổ cưỡng ép ôm đi.

Nhan Như Ngọc cũng ly khai.

Vừa lên xe ngựa, Nhan Như Ngọc liền thô lỗ giật lấy bánh bao trong tay ba đứa nhỏ, không khách khí ném ra khỏi xe: “Hồi phủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play