Edit: Lan Anh

Lửa quá lớn khiến cho thịt bị cháy, thịt cháy cong lại từng miếng, mỡ trong thịt chảy ra, nàng cho tỏi tươi vào, cả viện đều nồng đậm mùi tỏi phi.

Đi ra khỏi nhà A Uyển, Du Phong nhíu nhíu mày, ngửi ngửi mùi khét nhưng lại có chút mùi thơm, hắn vậy mà có cảm giác món đó sẽ ăn thật ngon.

Du Phong tự giễu xùy một tiếng, bước chân nhanh chóng rời đi.

“Ăn ngon không?” Du Uyển hỏi Tiểu Thiết Đản.

Tiểu Thiết Đản đem thịt ba chỉ cùng tỏi phi nhét vào trong miệng cùng lúc, cắn xuống một cái, nước trong thịt tràn ra ngập cả khoang miệng.

Hắn nhanh chóng hít hít nước thịt tràn ra khóe miệng, mặt thỏa mãn nói: “Ăn ngon! A tỷ làm đồ ăn là ngon nhất!”

Thật sự ngon như vậy sao?

Du Uyển cười khẽ, gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng, tuy nói thịt bị cháy, nhưng khi ăn lại có hương vị khác... Chỉ là đừng bỏ muối vào thì tốt hơn.

Hôm nay ăn uống thỏa mãn, Du Uyến nấu một nồi lớn nước nóng, cho Tiểu Thiết Đản ngâm tắm thỏa thích.

Tắm xong, Tiểu hắc đản biến thành Tiểu bạch đản.

Tiểu Thiết Đản thay đôi giày bông mà Du Uyển mới mua cho, hưng phấn đến nổi chạy nhảy khắp phòng, tóc còn chưa có lau khô.

“A tỷ! Giày thật ấm a!”

“Thực mềm!”

“Thật sự rất mềm!”

Trên người hắn chỉ mặc một kiện áo mỏng manh, trong phòng mặc dù có đốt chậu than nhưng vẫn chưa đủ để lột sạ.ch quần áo, nhưng dù vậy, hắn vẫn chạy đến nổi đổ mồ hôi.

Coi như là không uổng công tắm nước nóng.

Du Uyển bắt hắn trở về, ôm vào trong lòng lau khô tóc.

Cuối cùng chỉ là đứa bé, vẫn chưa biết sầu lo, chỉ cần có thịt ăn, có giày mang, có a tỷ đau, tuy nương vẫn còn mê man, nhưng đây chính là nơi hắn yên tâm dựa dẫm, tràn đầy cảm giác an toàn.

“A tỷ, tỷ thật tốt.” Cái đầu nhỏ gác lên vai Du Uyển, hắn ỷ lại mà hít một hơi khí tức trên người a tỷ, an tâm mà ngủ thiếp đi.

Du Uyển bóp bóp khuôn mặt hắn đến đỏ bừng, đem hắn nhét vào ổ chăn, rồi chèn tốt góc chăn.

....

Hai ngày sau nàng định lên trên trấn, nàng muốn đem cá cùng măng mùa đông bán được giá tốt.

Du Phong đã chờ Du Uyển từ sớm.

Rõ ràng hắn biết không có khả năng gom góp đủ tiền trả nợ, nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại bồi nàng đi làm các chuyện này.

Du Uyển cho Tiểu Thiết Đản ở nhà, cùng Du Phong đi ra cửa.

Hai huynh muội đã lâu không có đi chung như vậy, nay lại xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay không có mở chợ phiên nên mọi người có vẻ vẫn còn ngủ, nếu mọi người dậy sớm sẽ gặp cảnh này... Không đúng, hôm qua lúc hồi thôn mọi người đã thấy cảnh này rồi.

Những người kia không biết sẽ nghị luận gì nữa? Rõ ràng huynh muội Du gia đã trở mặt, nay sao lại làm hòa rồi?

Nghĩ như vậy, Du Phong vô ý thức kéo ra khoảng cách với Du Uyển.

Du Uyển thần sắc bình tĩnh đi tới, dường như không chú ý tới động tác của Du Phong.

Du Phong nhìn nàng thật sâu một cái, bỗng nhiên ý thức được, cho dù có lãnh đạm với nàng như thế nào đi nữa, nàng đều thủy chung một bộ dạng vân đạm phong khinh, không phải là nàng không chú ý, mà là nàng căn bản không thèm để ý.

Du Phong lắc đầu, đại nạn sắp tìm đến cửa, hắn lại còn rảnh rỗi đi chú ý một cái nha đầu có để ý hay không? Tiến vào trấn Liên Hoa, Du Uyển đột nhiên mở miệng, “Trên trấn, Bạch Ngọc Lâu có phải là đệ nhất tửu lâu?”

Du Phong nói: “Đúng vậy, mà ngươi hỏi cái này làm gì? Không phải là ngươi có ý định đem nguyên liệu nấu ăn bán cho bọn họ chứ? Đừng trách ta không nhắc nhở, đây tuyệt đối là không có khả năng, nguyên liệu nấu ăn của ngươi tuy tốt, nhưng Bạch Ngọc Lâu không phải là tửu lâu bình thường, khách nhân trong đó cũng không phải là người bình thường, họ còn đánh giá đồ ăn ở đó có ngon hay không, bọn họ càng để ý đến nguồn gốc nguyên liệu, đồ ăn có vệ sinh hay không, nguyên liệu không rõ lai lịch thì không thể bán vào đó được.”

Nói đến đây, không biết Du Phong nhớ ra cái gì, trên mặt hiện lên một tia buồn bã.

“Vậy còn tửu lâu xếp thứ hai thì ở đâu?”

“Muội nói Phỉ Thúy Lâu? Chỗ này thì muội càng không nên si tâm vọng tưởng.” Phỉ Thúy Lâu tuy mới khai trương chưa đến nửa năm, nhưng dựa vào vị ngự trù mới ra cung, cướp đi không ít sinh ý của Bạch Ngọc Lâu, thậm chí gần đây còn có vẻ vượt trội hơn cả Bạch Ngọc Lâu.

Nguyên liệu nấu ăn của Phỉ Thúy Lâu cao cấp hơn Bạch Ngọc Lâu ba phần, đừng nói là chỉ đào có chút măng mùa đông, câu chút cá trích, cho dù là thịt hổ hay thịt gấu thì sao? Phỉ Thúy Lâu tài đại khí thô, làm sao đến mức thiếu mấy cái này?

“Thì ra là thế.” Du Uyển như có điều suy nghĩ mà nói nhỏ.

“Muội nói cái gì?” Du Phong nghe không rõ.

Du Uyển cười lắc đầu: “Không có gì, đại ca xác định đồ vật chúng ta bán họ sẽ không thu sao?”

Du Phong lạnh nhạt nói: “Không tin muội có thể thử xem.”

“Hôm nay sẽ không thử.” Du Uyển nói ra.

Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngày mai nàng ấy muốn thử?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới con phố náo nhiệt nhất trong trấn.

Chỗ này không thể so sánh với chợ phiên, giá hàng hóa cao hơn rất nhiều, thu phí quầy hàng cao nên giá cũng cao nốt.

“Trên người muội không có tiền.” Du Uyển nói.

Quầy hàng ở đây không thu phí như ở chợ phiên, không thể lấy đồ ăn để đổi.

Du Phong lấy ra trong ngực một cái túi tiền, mặt không biểu tình thuê một cái quầy hàng nhỏ.

Trên trấn liền khác hẳn, nguyên liệu hiếm lạ cái gì cũng có, chính là măng mùa đông khó đào như vậy, Du Phong nhìn sơ qua, vậy mà có tới ba quầy bán.

Hôm nay nhìn có vẻ sẽ không thuận lợi cho lắm.

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, bên tai liền nghe thấy thanh âm lanh lảnh: “Ai nha thì ra ngươi ở chỗ này! Ta nói, ta tìm ngươi vài ngày nay mà không có gặp.”

Là đại nương, hôm qua bà là người đầu tiên đứng ra mua hàng của nàng.

Bà mua hai con cá sống, hai cây măng mùa đông, sau khi về nhà bà liền đem hầm, chồng bà đau bệnh cũng đã hai năm, khẩu vị luôn luôn không tốt, tối hôm qua lại khen nàng nấu ăn ngon, còn cùng nhi tử tranh.

Trù nghệ của bà, bà biết rõ, không quá khó ăn nhưng cũng không coi là ngon.

Bà không dám thả quá nhiều muối, chỉ có thể là do nguyên liệu tươi ngon.

Không biết đã bao lâu rồi, bàn cơm nhà bà bữa nay mới có tiếng cười.

Hôm nay mới sáng sớm, bà muốn tới mua cá cùng măng mùa đông.

Bà đương nhiên muốn mua của cùng một người, chợ phiên ba ngày mới mở một lần, bà định bữa nay nấu món khác, vừa quay ra thì vừa vặn gặp được tiểu cô nương này.

Bà nói: “Ta muốn mua hai con cá, măng mua đông mua thêm mấy cái, măng của ngươi bán ăn ngon, kích cỡ cũng lớn, về sau ngươi bán, ta đều mua của nhà ngươi.”

Du Uyển để cho Du Phong hỏi thăm một chút, mới biết măng mà nàng bán giá thấp hơn giá thị trường hai đồng, nhưng người ta là buôn bán qua tay, còn nàng là tự mình đào, nghĩ như vậy tính ra là nàng đã lời hơn họ nhiều.

Đại nương giới thiệu vài người quen cho Du Uyển, nhiều người đến mua, quầy hàng náo nhiệt hơn hẳn, hấp dẫn khách nhân đến mua cũng nhiều hơn.

Nguyên liệu so với hôm trước còn nhiều hơn gấp đôi, nhưng không tốn nửa công sức mà đã bán sạch.

Có thể nói là nguyên liệu nấu ăn tốt, đích thực là rất tốt, hơn nữa nha đầu này miệng lưỡi nhanh lẹ.

Cái gì mà “Măng mùa đông của nhà ta xào cùng rau xanh ăn cũng rất ngon”, “Hầm gà cách thủy, bổ âm tráng dương, còn có tác dụng dưỡng nhan”, “Đây là cá trích sống trong tự nhiên, thích hợp lợi sữa, ngài cho con dâu ngài uống nhiều một chút, cam đoan sữa sẽ nhiều, tôn nhi uống đến trắng trẻo mập mạp.”

Cái gì cùng cái gì...

Du Phong nghe mà mặt đỏ đến mang tai.

Trừ đi phí thuê quầy hàng, hôm nay kiếm được tổng cộng một lượng bạc.

Một ngày mà có thể kiếm được bằng một tháng nhà họ kiếm, nếu là trước kia, Du Phong có thể sẽ khen nàng, nhưng vừa nghĩ tới hai mươi lượng kia, Du Phong liền khen không nổi.

Buổi chiều, Du Uyển lại tiếp tục lên núi.

Du Phong gọi Du Tùng đi theo, hai huynh đệ không biết lấy ở đâu ra một tấm lưới đánh cá, dùng lưới vớt được không ít cá, tính cả măng mà Du Uyển đào, hôm sau bán được tổng cộng hai lượng.

Ngày thứ ba, cũng là hai lượng.

Mắt thấy ngày mai là thời gian ước định, mà trong tay bọn họ cũng chỉ có năm lượng bạc, tâm tình Du Phong chìm đến đáy cốc.

Con cá cuối cùng cũng đã bán sạch, sinh ý xong... Bọn họ không còn cách nào...

“Ai nói đã xong?” Du Uyển ngoái đầu cười một tiếng, nhàn nhạt nói, “Sinh ý... chỉ vừa mới bắt đầu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play