Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt Tống Thời Hâm thoáng qua một chút ngạc nhiên không thể che giấu. Anh ta đã từng nhìn thấy ảnh của Ôn Miểu Miểu nhưng không ngờ ngoài đời cậu còn đẹp hơn trong ảnh. Tuy nhiên, cảm xúc ngạc nhiên đó chỉ kéo dài trong giây lát rồi nhanh chóng chuyển thành sự khinh thường.Theo quan điểm của Tống Thời Hâm, hệ thống hôn phối quốc gia đã ghép đôi cho anh ta với một Omega, người ngoài việc có gương mặt đẹp để "điểm tô" thì còn lại chẳng có gì xứng đáng với anh ta.
Ôn Miểu Miểu không biết suy nghĩ của Tống Thời Hâm nhưng cậu có thể cảm nhận được phần nào từ biểu cảm của anh ta. Tuy vậy, cậu chỉ có thể làm như không biết gì và vẫn lịch sự chào hỏi: “Chào thầy Tống, chào anh Tiền, tôi vừa đi vệ sinh một chút.”
Người còn lại là quản lý của Tống Thời Hâm, Ôn Miểu Miểu không biết tên đầy đủ, chỉ biết hắn ta họ Tiền.
Cùng là lời chào hỏi nhưng thái độ của Ôn Miểu Miểu khi đối diện với Tống Thời Hâm hoàn toàn khác so với khi cậu gặp Tịch Mộ Yên. Khi đứng trước Tống Thời Hâm, cậu tỏ ra tự nhiên, không sợ hãi cũng không tỏ ra thân thiết quá mức.
"Chào cậu." quản lý của Tống Thời Hâm mỉm cười một cách chuyên nghiệp rồi tình cờ hỏi: “Cậu trông có vẻ hơi thở dốc, có phải là bị fan nhận ra trong toilet nên phải chạy về đây không?”
Ôn Miểu Miểu ngẩn người. Hầu hết Omega đều có thể chất như vậy, chỉ cần vận động nhẹ cũng có thể khiến họ thở dốc và mặt đỏ lên.
Cậu vừa chạy từ toilet về đây nên việc bị nhìn ra tình trạng này cũng không có gì lạ.
Theo bản năng, cậu hít sâu một hơi, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào với câu hỏi có vẻ bình thường nhưng thực ra lại khá khó chịu này.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, cậu đã nghe thấy Tống Thời Hâm cười ha ha hai tiếng rồi châm biếm: “Ôn Miểu Miểu, cậu thực sự có fan sao?”
Ôn Miểu Miểu sững lại, đôi môi hồng lập tức mím lại.
Cậu cảm thấy rất tức giận, như thể một ngọn lửa bùng lên trong lòng, cháy lan đến cả não bộ.
Thực ra, nếu bình thường nghe những lời như vậy, dù biết đó là lời mỉa mai thì Ôn Miểu Miểu cùng lắm chỉ cảm thấy buồn một chút, sẽ không tức giận như vậy. Vì cậu biết mình là người vô danh, không có lý do gì để yêu cầu người khác im lặng. Nhưng có lẽ vì vừa mới gặp lại Tịch Mộ Yên một cách bất ngờ, một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng khoảng cách giữa cậu và Tịch Mộ Yên là không thể vượt qua nên bây giờ nghe thấy những lời như vậy, Ôn Miểu Miểu cảm thấy vô cùng chói tai.
Nén giận một lúc, cuối cùng Ôn Miểu Miểu vẫn không kìm được, dũng cảm đáp trả Tống Thời Hâm: “Tôi nghĩ thầy Tống phải bận rộn lắm mới rảnh gặp một người vô danh như tôi, chắc không phải chỉ để cười nhạo tôi chứ?”
Ôn Miểu Miểu từ nhỏ không giỏi cãi vã nên đây là câu phản pháo mạnh mẽ nhất mà cậu có thể nói ra. Nói xong, cậu cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may quá, ít nhất mình cũng không bị lắp bắp.
Có lẽ không ngờ Ôn Miểu Miểu lại dám cứng cỏi như vậy, Tống Thời Hâm ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hừ lạnh nói: “Tôi không rảnh như vậy. Tôi tìm cậu là để bàn chuyện chính.”
Chu Khách một tay cầm ly rượu, tay còn lại vỗ lên vai Tịch Mộ Yên, rõ ràng là đã ngà ngà say, vui vẻ không kiềm chế được, nói: "Tiểu Tịch, để tôi nói cho mà nghe. Hôm nay nếu người khác đi toilet lâu như vậy mà không quay lại, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ đang giải quyết chuyện "chính sự"!"
Từ "chính sự" ở đây ai cũng hiểu ý nghĩa là gì, bởi vì trong giới này, ai cũng quá quen với những chuyện như vậy, nếu có ai không hiểu thì chắc chắn là đang giả vờ ngây thơ.
Vì vậy, khi Chu Khách vừa dứt lời, cả phòng lập tức bật cười rộn rã. Ngay cả biên kịch và diễn viên phụ cũng hưởng ứng: “Không sai, không sai, nếu không phải vì tiểu Tịch nổi tiếng là không dính đến chuyện tình cảm thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy ha ha ha ha!”
Tịch Mộ Yên bị trêu chọc như thế cũng không hề tỏ ra xấu hổ. Hắn chỉ cười bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói: “Chu đạo cùng các thầy đừng đùa với tôi nữa, tôi chỉ là vừa gặp một người bạn cũ nhiều năm không gặp thôi.”
"Bạn cũ?" Chu Khách đã thật sự say, hơn nữa ở đây toàn là người trong đội của mình, nên ông nói chuyện rất thoải mái, cười lớn: “Đi lâu như vậy, tôi còn tưởng là người tình cũ chứ ha ha ha ha!”
Nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên thoáng ngưng lại trong giây lát, nhưng hắn không phủ nhận, chỉ đơn giản nâng ly rượu lên cụng với Chu Khách, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu đầy trong một hơi.