Ngày Lăng An Vương rời thành đi về phía Nam, vạn người dân Lịch Đô phủ đổ ra đường.

Những nơi trong thành bị Kỳ nhân phá hoại vẫn chưa kịp sửa chữa, dấu vết của cuộc giao tranh giữa Kỳ binh và Vũ Thành quân vẫn còn in dấu trên những bức tường đổ nát, nhưng khi mọi người bước chân lên mảnh đất này, sức sống mãnh liệt đã che phủ tất cả sự tiêu điều và đổ nát đó.

Đoàn xe ngựa của vương gia được đám đông đưa tiễn chậm rãi tiến về phía trước, nơi xe ngựa đi qua, bách tính như sóng triều quỳ lạy.

Nhưng trên thực tế, Từ Trú không có trong xe ngựa.

Mặc dù cuộc khủng hoảng lớn đã được giải quyết, nhưng không biết bao nhiêu tên mật thám của Hắc Ô Doanh đã rút lui, có lẽ vẫn còn một số tàn quân chạy trốn đang ẩn náu, mọi việc đều phải cẩn thận. Tống Mục Xuyên sắp xếp người đóng thế ở nơi dễ thấy, vài ám vệ hộ tống Lăng An Vương và Đế Cơ bí mật lên thuyền.

Lúc này Từ Trú đang trà trộn ở giữa dòng người.

Số lượng người dân ra đường hôm nay vẫn vượt quá dự kiến, mặc dù Tạ Tuệ An và vài ám vệ cố gắng bảo vệ Từ Trú, nhưng vẫn không ngừng có người chen lấn va chạm với hắn, dòng người đông đúc đẩy hắn tiến về phía trước.

Từng khuôn mặt chân thật mà xa lạ lướt qua trước mắt hắn như dòng nước chảy, những tiếng hô vang cùng cầu nguyện về hy vọng mới vang lên bên tai.

"Thánh thượng anh minh, chấn hưng Đại Dục!"

Điều này khiến Từ Trú có chút bối rối, hắn theo bản năng quay đầu tìm Tạ Tuệ An.

Sự chú ý của nàng ấy hoàn toàn đổ dồn vào xung quanh, ánh mắt sắc bén quét qua từng người qua đường, duy trì cảnh giác cao độ. Đột nhiên phát hiện ra sự bất thường của Từ Trú, nàng ấy suy nghĩ một chút, rồi dùng thanh âm chỉ hai người họ nghe được: "Họ cũng không phải đang bái lạy ngài."

Đây có lẽ là một câu an ủi để Từ Trú đừng căng thẳng, nhưng hắn lại càng chán nản hơn.

Hắn đương nhiên biết, sự đồng lòng của vạn dân lúc này không phải là công lao của hắn, thậm chí không liên quan gì đến việc hắn là Từ Trú hay Từ Dạ, chỉ là bách tính đã chọn một nơi để gửi gắm hy vọng.

Mà nơi này, tình cờ lại là con đường trở về của hắn.

Nhưng sức mạnh của tiếng hô vang vẫn khiến người ta chấn động, sóng âm thanh dường như đưa Từ Trú lên không trung. Hắn nhìn đám đông nối tiếp đám đông, đột nhiên bắt đầu thấy may mắn vì mình không ngồi trên chiếc kiệu cao cao tại thượng, nếu không hắn sẽ không nghe thấy gì cả.

Hắn tình cờ đứng giữa đám đông, những người xung quanh đều không nhận ra hắn. Hắn cũng là một thần dân của vương triều này, hắn cùng mọi người thành kính bái lạy hy vọng đó.

Trước đây, hắn tưởng tượng về bách tính phần lớn đều là lâu đài trên không, đó chỉ là những cái tên và con số trên sổ hộ tịch, đại diện cho thuế má và lao dịch. Sách có nói dân là gốc của nước, gốc vững thì nước yên, hắn học rất chăm chỉ, nhưng cũng chỉ hiểu được một cách mơ hồ. Nhưng lúc này đây, hắn lại có thêm một số hiểu biết mới.

"Sẽ có một ngày họ nhớ lại ngày hôm nay, sẽ không thất vọng về ta." Hắn nắm chặt tay, thầm nói.

Tạ Tuệ An nghe thấy, nhưng nàng ấy chỉ nhìn sâu vào Từ Trú, không lên tiếng.

"Ngươi không tin ta sao?"

Tạ Tuệ An cười: "Ngài không cần phải chứng minh gì với ta."

"Nhưng ngươi phải nhìn thấy, điều này cũng rất quan trọng." Từ Trú chăm chú nhìn vào mắt Tạ Tuệ An vô cùng nghiêm túc.

Ánh mắt như vậy khiến một sợi dây trong lòng Tạ Tuệ An đột nhiên căng lên, nhưng nàng ấy theo bản năng bỏ qua ý nghĩa đằng sau nó, mỉm cười nói đùa: "Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ngài đến Kim Lăng an toàn, ngài đừng mong ta làm nữ quan cho ngài."

"Vậy ngươi có muốn làm gì không?" Từ Trú tin là thật, hỏi tiếp.

Tạ Tuệ An bị hỏi khó.

Một lúc sau nàng ấy xua tay, cười trừ: "Đâu có thời gian nghĩ đến chuyện đó, đợi hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy nói."

Tiếng trống khởi hành vang lên, thuyền bắt đầu ra khơi.

Dòng sông lớn cuồn cuộn từ phía Tây ào ạt chảy về phía Đông, ngàn năm không ngừng, chỉ có thế nhân thăng trầm.

******

Kim Lăng.

Đêm tin chiến thắng từ Lịch Đô phủ truyền đến, Thẩm Chấp Trung đang ở trong thư phòng, vội vàng viết một bản mật tấu cho học trò của ông là Tạ Triều Ân, liệt kê công trạng của hắn, minh oan cho hắn.

Tuy nhiên, ngày hôm sau khi nữ tỳ đẩy cửa bước vào thư phòng, lại phát hiện ông ấy nằm gục trên bàn, chết lặng lẽ, tất cả các bản tấu trên bàn đều biến mất.

Vị lão thần đã phò tá hai đời quân vương này, sắp sửa nghênh đón tân quân của mình, lại không rõ nguyên nhân gì mà bị một chén thuốc độc kết liễu cuộc đời làm quan năm mươi năm đầy sóng gió của ông ngay trước thềm chiến thắng.

Hơi nước từ phương Nam bay về Lịch Đô phủ, cửa sổ đều đọng một lớp sương mù, đi lại một chút là người đã toát mồ hôi mỏng, khắp nơi đều ẩm ướt, khiến lòng người cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Sau khi tiễn Tiểu Lục đi, Cam Đường phu nhân cảm thấy một cuộc chạy đua dài sắp kết thúc, con đường phía trước dường như bằng phẳng, chỉ cần vượt qua là có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng những khó khăn đã qua khiến người ta không thể dễ dàng buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng ấy cố chấp đặt tất cả hy vọng vào việc giúp Đường Nhung dưỡng thương, nhìn thấy vết thương của hắn ngày càng lành lại, nàng ấy có thể có được một niềm hy vọng vô cớ, như thể mọi chuyện đều đơn giản như vậy, chỉ cần uống thuốc đúng bệnh, chỉ cần có thời gian thì sẽ từ từ khỏi bệnh.

Có lẽ bản thân nàng ấy cũng không nhận ra, gần đây nàng ấy tìm Đường Nhung nói chuyện ngày càng nhiều.

Nàng ấy không có nhiều người để tâm sự, từ khi nàng ấy dám làm chuyện đại nghịch bất đạo là hưu phu và trở về Lịch Đô phủ, trong mắt mọi người, nàng ấy đã trở thành một người không gì lay chuyển nổi, có phán đoán nhạy bén về tình hình.

Thực ra nàng ấy rất yếu đuối, trong lòng chỉ có gia đình và bằng hữu, luôn lo lắng sợ hãi. Hầu hết thời gian, nàng ấy chỉ lải nhải nói về những chuyện vụn vặt mà nàng ấy nghe được, kể những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình, như thể muốn dùng cách này để trốn tránh sự bất an chưa được giải quyết trong lòng.

Nhưng Đường Nhung luôn kiên nhẫn lắng nghe.

Lúc này, Cam Đường phu nhân đang ôm một chiếc bát gỗ, khuấy thuốc mỡ dùng để đắp vết thương ngoài da, phải khuấy  cho đến khi sền sệt mới có thể bôi lên gạc.

Vừa làm công việc vừa cau mày trò chuyện với Đường Nhung về Tạ Khước Sơn, có lẽ là vì thương đệ đệ mình, giọng điệu không khỏi có thêm vài phần oán trách: "Trung thư lệnh đại nhân cũng thật là nhẫn tâm, trước đây còn nói Triều Ân là học trò đắc ý nhất của ông ấy, vậy mà lại đẩy hắn vào hố lửa..."

Dừng một chút, lại thở dài: "Không phải hắn cũng sẽ là đứa trẻ nhà khác, luôn có một người không được hạnh phúc."  Edit: FB Frenalis

"May mà mọi chuyện đều suôn sẻ, Tam công tử giờ cũng coi như đã được minh oan."

"Đó mới chỉ là bước đầu thôi. Ngươi không biết bây giờ bên ngoài người ta mắng chửi hắn thậm tệ đến mức nào. Phải đợi đến khi quan gia đến Kim Lăng, cùng trung thư lệnh đại nhân minh oan cho hắn, mới có thể khiến thiên hạ im miệng."

"Kim Lăng trăm công nghìn việc, e là sẽ không nhanh như vậy."

"Ba tháng? Nửa năm? Chắc là đủ rồi. Cứ tiếp tục như vậy, ta cũng sẽ giống như Tiểu Lục, ra ngoài cãi nhau với người ta mất."

Đường Nhung bật cười, có lẽ là vì động đến vết thương ở ngực, lại hít một hơi lạnh.

"Đại phu đã dặn ngươi đừng cười," Cam Đường phu nhân thành thạo tiến lại gần, vén gạc ra xem vết thương, thấy đã bắt đầu lành lại, nàng ấy hơi thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: "Ngươi phải học theo đệ đệ ta, làm một khuôn mặt lạnh lùng thì sẽ không động đến vết thương này nữa."

Đường Nhung đột nhiên đỏ mặt, ậm ừ một tiếng.

Cam Đường phu nhân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đường Nhung đỏ mặt đến tận mang tai, nàng ấy càng nhìn chằm chằm, hắn càng đỏ mặt hơn.

Nàng ấy luôn coi Đường Nhung như đệ đệ, không biết vì sao, lúc này như chạm vào vùng cấm trong tiềm thức, nàng ấy vội vàng lùi lại một bước.

Thấy vẻ mặt của nàng ấy, Đường Nhung bỗng nhớ đến một cảnh tượng quen thuộc, tự cho là mình khéo léo chuyển chủ đề: "Nói đến chuyện lần trước phu nhân hốt hoảng chạy ra từ Cảnh Phong Cư, là đã nhìn thấy gì ở đó vậy?"

Câu hỏi này vừa dứt, mặt Cam Đường phu nhân cũng đỏ bừng lên.

Đang lúc hai người đối mặt với sự ngại ngùng, tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến.

Nữ tỳ thở hổn hển chạy vào: "Phu nhân, phu nhân, tin cấp báo từ Kim Lăng!"

"Có chuyện gì vậy?" Cam Đường phu nhân cảm thấy bất an.

"- Trung thư lệnh Thẩm đại nhân... qua đời rồi."

"Cộp!" Cam Đường phu nhân sững sờ buông tay, chiếc bát gỗ đang ôm rơi xuống đất, thuốc mỡ bên trong từ từ chảy ra.

*****

Tống Mục Xuyên được giao nhiệm vụ cấp bách nhậm chức tri phủ Lịch Đô, chuẩn bị tổ chức lại phủ quân ban đầu và Vũ Thành quân. Tạ Khước Sơn có tài năng lãnh đạo quân đội, rất giỏi về quân sự loại này, nhưng do thân phận hiện tại của hắn không tiện lộ diện, chỉ có thể đứng sau lưng giúp Tống Mục Xuyên mưu tính.

Tin tức về cái chết của Thẩm Chấp Trung đến khi họ đang cùng nhau bàn bạc về quân đội.

Trong phòng im lặng một lúc, Tống Mục Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Sao ân sư lại đột ngột qua đời?

Hắn không tin, liên tục nhìn những dòng chữ trên báo cáo, tin tức ngắn gọn, chữ viết rõ ràng, không cho bất kỳ khả năng nghi ngờ nào khác.

Vậy Triều Ân phải làm sao?

Ngay sau đó, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tạ Khước Sơn.

"Mật thám ở Kim Lăng vẫn chưa bị loại bỏ." Đây lại là câu đầu tiên mà Tạ Khước Sơn nói ra.

Tống Mục Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, cái chết của ân sư, đằng sau còn ẩn chứa một nguy cơ lớn hơn.

Tạ Khước Sơn thần sắc rất bình tĩnh, quyết đoán cầm bút lên viết một bức thư.

"Đưa bức thư này cho Tạ Tiểu Lục, hành tung của điện hạ hiện tại chưa chắc đã an toàn, bảo họ chia làm hai đường, một đường sắp xếp người đóng thế dẫn dụ kẻ địch, một đường bí mật đi đường bộ vào Kim Lăng."

Lại nghĩ đến điều gì đó, Tạ Khước Sơn vội vàng hỏi: "Bỉnh Chúc Tư ở Kim Lăng, còn có ai đáng tin cậy để tiếp ứng không?"

"Tạ đại nhân, hẳn là người kế nhiệm của Bỉnh Chúc Tư."

Không biết vì sao, trong lòng Tạ Khước Sơn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cây bút trong tay hắn dừng lại một chút.

"Thôi, đừng liên lạc với bất kỳ ai ở Kim Lăng, không thể tin ai cả. Phải nói với điện hạ, ngài ấy phải tự mình vào thành, tự mình vào cung, không thể dựa vào bất kỳ ai được."

Tạ Khước Sơn vội vàng viết xong bức thư, đưa cho Tống Mục Xuyên.

Tống Mục Xuyên nhận lấy thư, nhìn vào mắt Tạ Khước Sơn, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi nghĩ bước tiếp theo của Kỳ nhân sẽ làm gì?"

Cái chết của Thẩm Chấp Trung quá kỳ lạ, mặc dù hung thủ vẫn chưa bị bắt, nhưng chắc chắn có liên quan đến Kỳ nhân. Giết trung thư lệnh ngay trên địa bàn của Đại Dục, đây rõ ràng là hành động liều lĩnh, có lẽ chuyện ở Lịch Đô phủ đã chọc giận Hoàn Nhan Bồ Nhược, nàng ta đã xé bỏ thế hòa hoãn. Hiện tại, Kỳ nhân phải đối mặt với khả năng Lăng An Vương lên ngôi, kế hoạch vây bắt của họ đã thất bại, vậy họ sẽ làm gì?

Tạ Khước Sơn đã hiểu ý của Tống Mục Xuyên, trên mặt dần hiện lên một vẻ u ám.

(Gần hết truyện mà vẫn hồi hộp quá)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play