Khi Tạ Khước Sơn và Tống Mục Xuyên đến khu phố, cuộc ẩu đả giữa Tạ Tuệ An và một nữ tử đã kết thúc.

Nữ tử đối diện bị cào xước mặt, tóc tai rối bù, quần áo sang trọng bị xé rách, còn Tạ Tuệ An cũng bị bầm tím mặt mày không khá hơn là bao.

Nói ra thì, cũng là cận vệ bên cạnh tân quân, nữ nhi được thế gia đại tộc nuôi dưỡng, vậy mà lại đánh nhau với một nữ tử trên đường phố. Còn không thèm dùng võ công để bắt nạt người ta, mà dùng tay chân để giật tóc và tát tai, nhất thời không biết nên nói nàng ấy là quân tử hay tiểu nhân.

Nữ tử kia rõ ràng là không chiếm được tiện nghi gì, dù đã bị kéo ra nhưng vẫn chỉ tay vào mũi Tạ Tuệ An mắng mỏ: "Ta xem sau này nhà nào dám cưới ngươi cái đồ đanh đá này! Đồ không có nương dạy dỗ!"

"Liên quan gì đến ngươi? Ta đâu có gả vào nhà ngươi! Lo mà giữ cái miệng thối của ngươi cho tốt! Để ta nghe ngươi nói bậy thêm lần nữa ta xé rách miệng ngươi!"

Tạ Tuệ An lúc này như một quả pháo đã bị châm ngòi, ai đụng vào nàng ấy cũng sẽ bị nổ tung.

Nữ tỳ đi theo vừa kéo vừa lôi Tạ Tuệ An đi, hai người đụng mặt Tạ Khước Sơn. Tống Mục Xuyên đang ở phía sau làm người hòa giải, dùng cách mà hắn giỏi nhất để dỗ dành nữ tử kia bỏ qua chuyện này.

Tạ Tuệ An liếc nhìn Tạ Khước Sơn một cái, rõ ràng khí thế đã yếu đi nhiều, nhưng vẫn không để ý đến hắn, cố tỏ ra hùng hổ rời đi.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Khước Sơn nhỏ giọng hỏi nữ tỳ.

Hóa ra sau khi Tạ Tuệ An và Cam Đường phu nhân không vui vẻ rời đi, nàng ấy tự mình ra phố đi dạo, nghe thấy có nữ tử lắm lời đang bàn tán về Tạ Khước Sơn.

Bách tính chỉ coi hắn là kẻ phản bội, Kỳ nhân đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng lại nghe nói hắn vẫn còn sống, lời mắng chửi rất khó nghe.

"... Ta thấy loại người như vậy nên bị ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử mới hả giận!"

Kết quả Tạ Tuệ An nổi điên, không ai ngăn cản được, xông lên muốn tranh luận với người ta.

"Hắn là loại người nào? Ngươi đã gặp hắn chưa? Ngươi lại biết gì! Ở đây nói bậy nói bạ, làm hỏng danh tiếng người khác!"

"Sao ta lại không biết! Hắn chẳng phải là tên đại phản đồ khét tiếng sao? Phản bội nhiều tướng sĩ như vậy, hắn còn mặt mũi nào mà sống? Ngươi là ai,  mà nói giúp hắn, chẳng lẽ là tình nhân của hắn sao?!"

"Ngươi hãy giữ miệng cho sạch sẽ!"

Rồi cứ thế cãi nhau, vài câu không hợp liền đánh nhau ngay trên phố.

Tạ Khước Sơn nghe mà sững sờ.

Tạ Tiểu Lục không để ý đến hắn, cũng không cho hắn sắc mặt tốt, hắn cứ nghĩ nàng ấy cũng giống như những người khác, mong hắn sớm chết đi.

Hắn không ngờ, nàng ấy vì chút danh dự nhỏ nhoi của hắn mà lại đánh nhau với người ta trên phố, vụng về buồn cười.

Tống Mục Xuyên thấy Tạ Khước Sơn đứng ngây ra đó, đẩy hắn một cái.

"Còn không mau đi dỗ Tiểu Lục."

Tạ Quyết Sơn vội vàng bước nhanh theo Tạ Tiểu Lục, nàng ấy tuy đã đi trước từ lâu, nhưng bước đi cũng chậm chạp, thật là cứng đầu.

Tạ Khước Sơn không biết nên nói gì, rụt rè bước theo sau nàng ấy. Bất ngờ đưa tay ra, vừa tức giận vừa cảm động xoa đầu nàng ấy.

Tạ Tuệ An lại xù lông, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Khước Sơn.

"Huynh đừng tưởng muội tha thứ cho huynh! Muội rất khó dỗ dành!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Giọng điệu hung dữ, nhưng lại kéo theo tiếng khóc nghẹn ngào.

"Ai thèm dỗ dành muội, đừng tự mình đa tình." Tạ Khước Sơn cười.

Hai huynh muội về đến nhà, bữa tiệc trong phòng ăn đã được bày sẵn.

Tạ Quân và Tạ lão phu nhân đều đến, đã lâu rồi cả nhà không đông đủ như vậy.

Bàn tiệc bày đầy món ngon, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Người như đứng trong sương mù nhìn mọi thứ đều mờ ảo, chỉ có tiếng ồn ào từ bốn phương tám hướng ập đến.

"Ôi trời ơi, cô nương của ta, ngươi lăn lộn ở đâu mà dính đầy bùn đất thế này, còn ra thể thống gì nữa!"

"Lục di nương, nha đầu này chắc chắn là đi đánh nhau với người ta rồi, bây giờ ngươi cũng không đánh được nó, nên đừng phí lời nữa."

"Đúng vậy, ta muốn ngồi bên món thịt kho tàu này, mấy tháng nay không được ăn một bữa ngon lành, ngày tháng ăn chay niệm Phật thật không phải là cuộc sống của con người."

"Tiểu Lục, không được vô lễ với Phật Tổ."

Tạ Tuệ An lè lưỡi, chạy đến ngồi bên cạnh Nam Y.

"Tạ Tam, đệ cũng ngồi xuống đi."

"Triều Ân, lại đây." Tạ Quân vẫy tay với Tạ Khước Sơn.

Xung quanh đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía Tạ Khước Sơn vẫn còn đang đứng đó một cách dè dặt.

Tạ Khước Sơn cảm thấy mơ hồ, hôm nay là ngày gì? Sương mù đang tan dần, lướt qua đám đông hắn nhìn thấy khuôn mặt của Nam Y, nàng xa cách mà ngồi đó.

Nàng là vị khách duy nhất trong căn phòng này, nhưng nàng nhìn hắn bằng ánh mắt nhiệt tình.

Đó là ánh mắt yêu một người không chút dè dặt, như một dòng suối trong lành và ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn.

Ánh mắt đó cho hắn dũng khí to lớn, hắn là một người đáng được yêu thương.

Đừng trốn tránh nữa, đừng giả vờ nữa, đây chính là nhà của hắn.

Hắn mới nhận ra, thì ra ánh mắt mọi người nhìn hắn đều ấm áp, hắn chỉ là có chút xa lạ trong giây lát, nhưng nụ cười trên mặt nhanh chóng trở nên vô cùng tự nhiên, những ký ức sâu sắc đó lại được đánh thức, sôi sục trong từng ngóc ngách cơ thể hắn.

Quá khứ có thể có nhiều điều khúc mắc, nghĩ kỹ lại vẫn khó phai mờ, nhưng đêm nay, tất cả đều có thể tạm thời quên đi.

Hắn chậm rãi bước tới, ngồi xuống ghế.

Trên bàn lại trở nên náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, mọi người quây quần bên nhau.

Tạ Quân đã cai rượu nhiều năm, đêm nay cũng phá lệ uống liền mấy chung. Ông ấy có lẽ muốn nói gì đó với Tạ Khước Sơn, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra, dù sao cũng là một người cứng đầu chưa bao giờ chịu khuất phục.

Tạ Khước Sơn chủ động nâng chung rượu: "Phụ thân, con xin phép uống cùng người một chung."

Tạ Quân ngạc nhiên, thậm chí có chút lúng túng khi cụng ly với hắn.

Vẫn không biết nói gì, chỉ ngẩng đầu uống cạn rượu trong chung.

Đặt chung xuống, mới thấy bát đã chất đầy thức ăn mọi người gắp cho hắn.

Mặc dù có chút cố ý, nhưng lại giống như một lời sám hối, mọi người đều cố gắng thể hiện một cách lặng lẽ.

"Tẩu tẩu, sao tẩu lại khóc?" Tạ Tuệ An đột nhiên kêu lên, mọi người mới chú ý đến Nam Y không biết từ lúc nào đã vùi mặt vào bát, như đang tập trung ăn cơm, nhưng vai lại run lên dữ dội.

Nhìn thấy Tạ Khước Sơn vui vẻ ngồi giữa gia đình, được mọi người vây quanh, nước mắt nàng không kìm được tuôn rơi.

Không có màn kịch giả tạo nào về việc không để bụng quá khứ, cũng không có sự tha thứ đầy nước mắt, họ ngồi bên nhau, chính là gia đình.

Nam Y đau lòng vì những khổ cực mà hắn đã trải qua, cũng chân thành vui mừng vì cuộc sống bình dị mà hắn đang có lúc này.

Cuối cùng hắn cũng đã vượt qua khó khăn, đây là điều tốt đẹp nhất trên đời.

Nàng biết khóc ở bàn ăn là rất mất mặt, nhưng nàng không thể nào kiềm chế được, cứ tưởng không ai để ý đến mình, nào ngờ Tạ Tiểu Lục lại la lên.

Nàng đành phải ngẩng đầu lên khỏi bát, muốn cố gắng chối cãi là mình không khóc, nhưng thanh âm nghẹn ngào đã tố cáo cảm xúc của nàng.

Càng nhịn thì nàng càng khóc to hơn, nàng đành phải nắm chặt tay Tiểu Lục mà nói không thành lời: "Ta là đau lòng... muội ra ngoài đánh nhau, để lại sẹo trên mặt thì phải làm sao... chẳng phải là hủy dung rồi sao... Muội còn trẻ như vậy, không thể hủy dung được..."

Nàng cứ thế mà khóc nức nở.

Tạ Khước Sơn bị sặc một ngụm nước, đưa tay lên che miệng ho sù sụ.

Tạ Tiểu Lục sững sờ, vừa cảm động vừa áy náy, ấp úng giải thích: "Muội... muội không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày nữa sẽ khỏi."

Nam Y nức nở gật đầu, lau nước mắt: "Là ta thất thố rồi... Ta về phòng thu xếp một chút, xin lỗi."

Nói xong nàng định đi, trước khi đi vẫn vội vàng ăn hết cơm trong bát, rồi dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Thậm chí không dám nhìn Tạ Khước Sơn một cái.

Chạy trốn vào hoa viên, Nam Y dùng nước lạnh rửa mặt bên hồ nước. Nhìn khuôn mặt mình mờ ảo phản chiếu trên mặt nước, nàng mới thấy thật buồn cười.

Sao lại khóc trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ?

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Các bậc trưởng bối đều ở đây, không lẽ có người nhận ra điều gì khác thường sao?

Dù nàng không còn là Tạ gia quả phụ nữa, nhưng nếu để người ta biết chuyện giữa nàng và Tạ Khước Sơn, thì cũng thật ngại ngùng.

Nhưng vừa nghĩ đến Tạ Khước Sơn, nàng lại không kìm được nước mắt, mừng đến phát khóc.

Hắn từ vực sâu nhìn thấy ánh sáng, nàng vui mừng hơn ai hết. Bởi vì hắn là một kẻ xấu xa không hơn không kém, dụ dỗ nàng tham gia vào cuộc đời hắn, kéo nàng vào một đầm lầy bùn nhơ. Bóng tối của hắn luôn bao trùm lấy nàng, chỉ khi hắn sáng lên, nàng mới có thể có được hạnh phúc thật sự.

Mà hiện tại đã rất tốt rồi, sau này nhất định sẽ càng tốt hơn.

Nam Y cuối cùng cũng bình tĩnh lại lau mặt, nghĩ đến việc mình rời bàn tiệc sớm có lẽ cũng không lịch sự, nên lại quay người đi về phía tiền sảnh.

Vừa mới quẹo qua hành lang, nàng đã bị một lực kéo lại, có người ôm nàng trong bóng tối, hơi ấm lan tỏa khắp nơi.

Nam Y cứng đờ, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, nàng cũng say rồi, tan chảy trong vòng tay này.

"Vốn nghĩ, sau này sẽ không để muội khóc vì ta nữa. Nhưng tối nay thấy muội rơi lệ, trong lòng lại có chút vui mừng." Hắn thì thầm bên tai nàng.

"Sao huynh lại còn hả hê?" Thanh âm nghẹn ngào trong lòng hắn, nửa đùa nửa trách.

Hắn cũng cười, không trả lời, cứ ôm chặt nàng như vậy, như thể có thể ôm đến tận cùng thế giới.

Lâu đến nỗi Nam Y cũng có chút căng thẳng, nàng lén lút kéo kéo tay áo hắn.

"Tạ Khước Sơn, nơi đây có người qua lại, đừng để người ta nhìn thấy."

"Thấy thì thấy."

Nam Y giật mình: "huynh điên rồi sao?"

"Muội không muốn sao?"

Nam Y hơi sững sờ, luôn cảm thấy lời hắn có ẩn ý. Muốn gì? Câu này dường như có rất nhiều ý nghĩa.

Mặc dù trong lòng đang trốn tránh, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn nói cho nàng biết: "Chương Nguyệt Hồi đã đi rồi."

Mấy chữ này dường như nặng ngàn cân, đè nén Nam Y đến mức nàng không thở nổi, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu suy nghĩ phức tạp. Chương Nguyệt Hồi đã đi rồi, vậy còn giao kèo giữa bọn họ thì sao? Hắn còn muốn nàng thực hiện không?... Hay là, hắn đã lặng lẽ buông tay, tất cả đều vô hiệu, nàng lại được tự do. Nhưng hắn rõ ràng không nói gì, sao nàng có thể nghĩ đương nhiên như vậy? Nàng thật quá ti tiện.

Nhưng Tạ Khước Sơn không cho nàng thời gian im lặng. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve góc hàm nàng, ánh mắt tham lam lưu luyến trên khuôn mặt nàng.

"Ở bên ta, ta sẽ không buông tay nữa."

Dưới ánh trăng mờ ảo, Nam Y ngạc nhiên ngẩng đầu, tưởng mình nghe nhầm.

Sao lại... hắn đang giữ nàng lại sao?

Hắn chưa bao giờ nói những lời chắc chắn như vậy. Quá khứ mỗi lần bọn họ gần gũi, mỗi lần thân mật đều là sự bất đắc dĩ sau khi kiềm chế, là bản năng của cơ thể, là sự vui vẻ không có ngày mai.

Nhưng sự cuộn trào trong mắt hắn lúc này, rõ ràng là sự khao khát tha thiết không che giấu, đó là lời hứa về tương lai.

Hắn muốn tranh đấu cho chính mình một lần.

Sống sót là một ân huệ lớn lao. Dù là ích kỷ hay bội tín bạc nghĩa, hắn muốn làm kẻ tiểu nhân, hắn muốn nắm chặt lấy những ấm áp.

Đã từng có được những thứ này một lần, dù chỉ là trong chốc lát, cũng không muốn quay về với sự lạnh lẽo nữa.

Nàng như muốn rơi lệ, run rẩy đặt tay lên tay hắn, nàng muốn dùng mọi giác quan để cảm nhận sự thật của hiện tại. Dù trong lòng dâng lên sự hoang mang to lớn, bọn họ ở bên nhau như vậy phải đối mặt với Tạ gia như thế nào, phải đối mặt với Chương Nguyệt Hồi như thế nào, vấn đề vẫn còn đó chưa được giải quyết, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau này, dường như mọi thứ lại được giải quyết dễ dàng.

"Chúng ta sẽ không chia tay nữa chứ?" Nàng chỉ muốn xác nhận một điều hư vô hơn.

"Sẽ không." Hắn kiên định trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play