Chương Nguyệt Hồi ngồi trong xe ngựa, màn đêm phủ kín người, hắn an tĩnh như một bức tượng. Mặc cho xe ngựa lắc lư, ánh sáng và bóng cây lướt qua, hắn đều không hề động đậy.

Đi rồi sao.

Nữ nhân này thật nhẫn tâm.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận sự xóc nảy trên đoạn đường này, mỗi lần lên xuống đều mang lại đau đớn cho vết thương của hắn. Nhưng kỳ lạ là, hắn lại có chút tách biệt, không buồn bã, cũng không thất vọng, chỉ là chấp nhận.

Hắn biết kế hoạch của nàng và Lạc Từ, nhưng hắn không vạch trần, hắn thậm chí còn cố ý ám chỉ Lạc Từ, đừng nói cho Nam Y biết, sợ hắn không nghĩ ra được.

Vào lúc gần nàng nhất, vào lúc bọn họ có khả năng ở bên nhau nhất, hắn lại chọn buông tay.

Giấu đầu lòi đuôi là một chuyện rất đau khổ, người ta có thể lừa gạt hàng ngàn người, nhưng duy chỉ không thể lừa gạt chính mình. Hắn rõ ràng biết, khi nàng bằng lòng đi theo hắn để cứu Tạ Khước Sơn, hắn đã hoàn toàn thất bại.

Là hắn cố chấp, không đến Hoàng Hà không chết tâm. Hắn vốn tưởng rằng những mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ xuất hiện trên người Nam Y, cuối cùng phát hiện là hắn không vượt qua được cửa ải trong lòng mình.

Hắn muốn nàng tự do vui vẻ, vậy làm sao hắn có thể tước đoạt quyền tự do lựa chọn của nàng trước?

Nhưng điều mâu thuẫn là, hắn lại không muốn làm một người tốt rộng lượng. Hắn chẳng phải là tên cướp sao? Đã cướp về rồi, lại còn muốn làm quân tử, chẳng phải buồn cười sao?

Hắn không muốn nói trước mặt nàng: nàng hãy đi làm những gì nàng muốn làm đi, ta bằng lòng từ bỏ. Rồi sau đó hai người sẽ nắm tay nhìn nhau rơi lệ, thật là sến sẩm.

Hắn là một kẻ xấu xa không hơn không kém, hắn mới không rảnh rỗi đi quản cái đống hỗn độn của Bỉnh Chúc Tư. Chỉ có như vậy, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng hắn vẫn là kẻ ích kỷ, nàng mới có thể rời đi mà không có gánh nặng.

Hắn cũng không phải đang làm theo kiểu cách của một vị thánh nhân, hắn chỉ là không muốn nữa.

Đúng vậy, không muốn nữa.

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Chương Nguyệt Hồi, hắn tự giễu cười. Rõ ràng lúc này không có ai nhìn, nhưng vẫn thản nhiên đưa tay lau đi giọt nước mắt.

Hắn ngược lại có chút nhẹ nhõm.

Không chỉ là đối với Nam Y, có lẽ ở sâu thẳm trong lòng, hắn không muốn nhìn thấy Bỉnh Chúc Tư thua.

Xét về lợi ích, Bỉnh Chúc Tư thắng có thể kéo dài bước chân truy sát của Kỳ nhân.... Còn có một số cảm xúc khó diễn tả khác mơ hồ quấn lấy hắn.

Dường như là những hơi nước mưa từ phương Nam vượt sông mà đến, mang theo sự ẩm ướt của kinh thành và quê hương len lỏi vào lòng người.

Hắn muốn mặc kệ nó, nhưng lại không thể chống lại sự dày vò trong lòng.

Khoảnh khắc để nàng đi giết Nha Cửu, sau này, trong vô số đêm dài thao thức, lương tâm của hắn sẽ không phải bị dày vò vì sự thờ ơ của hắn lúc này.

Xem như là hắn thành toàn cho nàng, thực ra nàng cũng đang thành toàn cho hắn.

Nhưng hắn cũng biết, giết Nha Cửu khó như lên trời. Hắn tôn trọng số phận mà nàng lựa chọn, dù cuối cùng nàng hy sinh vì lý tưởng, dù nàng chết...

Dù nàng chết.

Nắm tay của Chương Nguyệt Hồi càng ngày càng siết chặt, gân xanh trên trán giật giật, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào.

Nàng chết, đó là sự lựa chọn của nàng, không liên quan gì đến hắn nữa, phải không?

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

*****

Kế hoạch Niết Bàn, cùng ngày.

Vài con ngựa đen lướt qua khu rừng rậm. Người trên ngựa là Nha Cửu và thuộc hạ của hắn ta đang ngày đêm gấp rút trở về Lịch Đô phủ.

Hắn đã điều tra được manh mối quan trọng ở Thanh Châu Nhai,  Bỉnh Chúc Tư ở Lịch Đô phủ đang sản xuất thuốc súng với số lượng lớn.

Hắn ta đã không còn kịp truyền tin cho Hoàn Nhan Bồ Nhược đang ở xa tận Kim Lăng, hắn ta phải nhanh chóng trở về Lịch Đô phủ báo tin.

Nhưng trận mưa lớn liên tục mấy ngày qua đã gây ra sạt lở đất, những tảng đá khổng lồ lăn xuống chắn đường đi của Nha Cửu và đoàn người của hắn ta, đổi đường sẽ làm tăng thêm vài ngày đường đi, Nha Cửu quyết đoán quay đầu đến ngôi làng gần đó, bỏ tiền thuê dân làng dọn dẹp đường núi ngay lập tức.

Cũng vì vậy, Nha Cửu đã dừng lại một chút ở quán trà nhỏ bên ngoài làng.

Ba tiểu nhị trong quán trà đang bận rộn trước sau. Mưa lớn quá, mái nhà bị dột, hai người sửa chữa cũng không kịp tiếp đãi khách, chỉ qua loa mang lên vài ấm trà.

Đoàn người Nha Cửu rất cảnh giác, không uống bất cứ thứ gì bên ngoài, chỉ im lặng ngồi đợi đường núi được khai thông.

Ba tiểu nhị đang sửa quán trà, không ngờ càng sửa càng dột, không biết làm hỏng cái gì, "ầm" một tiếng, cả mái nhà bị nứt ra từ giữa, nước đọng trên mái nhà lập tức đổ xuống làm ướt khách ngồi trong quán.

Những tiểu nhị đều sững sờ, vội vàng tiến lên xin lỗi, cố gắng dùng khăn trong tay lau vết nước cho họ.  Edit: FB Frenalis

Nha Cửu vừa chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn không kịp phản ứng, sự cố này lại đột ngột và bất ngờ, khi ba tiểu nhị đó vây quanh, hắn ta chỉ có đầy bụng tức giận.

Nhưng không ngờ trong nháy mắt, ba tiểu nhị đã rút vũ khí giấu trong tay áo ra, kết liễu hai thuộc hạ của hắn ta. Nha Cửu võ công cao hơn mọi người, tuy bị đánh lén nhưng lập tức phản ứng lại, chống lên bàn lăn một vòng, lùi ra ba thước.

Trên đầu có tiếng gió sắc bén, một nữ tử nhanh nhẹn từ trên mái nhà tấn công, ánh kiếm cùng với những giọt mưa rơi nhanh chóng chém xuống, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nha Cửu cứng rắn dùng cánh tay đỡ một kiếm, sau đó đánh rơi vũ khí của nữ tử.

Tiếp theo, mũi tên bắn về phía Nha Cửu, hắn ta vừa kịp bảo vệ điểm yếu, nhưng trên người cũng không tránh khỏi bị trúng tên.

Nam Y biết Nha Cửu khó đối phó, những điều này chỉ là để làm suy yếu sức mạnh của hắn ta trước. Cuối cùng hai tử sĩ cũng từ trong bóng tối lao ra, mấy người cùng nhau giao đấu với Nha Cửu.

Lạc Từ đã giao cho nàng năm tử sĩ để nàng điều động, nàng không dám liều mạng, chỉ có thể trước tiên tạo ra một trận lở đất ở nơi họ nhất định phải đi qua, chặn đường đi của Nha Cửu, sau đó thuê quán trà ở đây một ngày, mai phục Nha Cửu.

Ngay cả khi chiếm ưu thế, thủ lĩnh của Hắc Ô Doanh vẫn đáng sợ như vậy.

Trên mặt đất la liệt xác chết, Nha Cửu đã kiệt sức, nhưng hắn ta vẫn chậm rãi đứng dậy.

Cuối cùng... đều đã chết hết rồi sao.

Đây là một trận ác chiến, cây đao trong tay hắn ta đã chém đến mức cong cả lưỡi, hắn ta vẫn thắng với một chút lợi thế nhỏ.

Hắn ta là thủ lĩnh của Hắc Ô Doanh, là chiến binh lợi hại nhất dưới trướng Hoàn Nhan Bồ Nhược, muốn hắn ta chết, không đơn giản như vậy.

Nha Cửu lê bước chân nặng nề đi ra ngoài, đột nhiên, mắt cá chân bị ai đó kéo lại.

Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, nữ tử đó vậy mà vẫn còn thở, nàng đã bị thương rất nặng nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng kéo lấy chân hắn ta đang rời đi.

"Ngươi đừng hòng... trở về Lịch Đô phủ!"

Mưa lớn xé toạc một góc màn trời, vô số hạt mưa như mũi tên lao về phía mặt đất.

Nha Cửu có một ảo giác, đây không phải là sự giãy giụa cuối cùng của một nữ tử, mà là từ khe nứt trên cửu trùng thiên truyền đến mệnh lệnh của thần linh.

Mệnh lệnh này, không thể vi phạm, cuối cùng sẽ được thực hiện.

Ảo giác này khiến Nha Cửu giật mình, hắn ta lập tức giơ đao hung hăng chém xuống, muốn đè người sắp chết này xuống Địa Ngục hoàn toàn.

*****

Lịch Đô phủ.

Mây đen che khuất mặt trời mọc, màn đêm rút đi khỏi vạn vật, tiếp theo là một lớp xám xịt nặng nề bao trùm lên.

Vọng Tuyết Ổ đã trở thành một nhà giam tĩnh lặng khổng lồ.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Cam Đường phu nhân cuối cùng cũng tỉnh lại, trong ký ức cuối cùng của nàng ấy, kế hoạch mà Vũ Thành quân dày công chuẩn bị đã bị bại lộ, tình hình đã đến lúc tồi tệ nhất. Nàng ấy hoảng sợ ngồi dậy, sợ rằng sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với một thế giới đã sụp đổ.

Nhưng trước mắt chỉ là một căn nhà củi chật hẹp, Đường Nhung bị thương nặng đang dựa vào đống củi nghỉ ngơi, tay của họ không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy nhau.

Cam Đường phu nhân giật mình, vội vàng buông tay ra.

Đường Nhung bị động tác của nàng ấy đánh thức, khó khăn ngồi thẳng dậy, dịch về phía nàng ấy.

Sự gần gũi này khiến trái tim Cam Đường phu nhân run lên, như có gì đó đang gảy trên những ranh giới của dây đàn. Nàng ấy nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất đi, vẻ mặt điên cuồng của hắn vì cứu nàng ấy, nàng ấy không dám nghĩ đến ý nghĩa đằng sau đó, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng lại khàn đặc, không thể phát ra một âm tiết hoàn chỉnh, chỉ có thể lùi sang một bên.

Đường Nhung ra hiệu về phía cửa, nàng ấy mới nhìn thấy có thủ vệ đứng bên ngoài, bên trong nói chuyện hơi lớn tiếng một chút cũng sẽ bị nghe thấy, Đường Nhung có lẽ muốn nói gì đó với nàng ấy mới đến gần như vậy.

Cam Đường phu nhân lúc này mới không trốn tránh nữa, để mặc hắn ghé sát vào, hắn thấp giọng nói bên tai nàng ấy: "Phu nhân, lời khai là giả."

Cam Đường phu nhân sững sờ, có chút hiểu ra.

Là Đường Nhung vì cứu nàng ấy đã nói lời khai giả, hay đây vốn là một khổ nhục kế?

Nàng ấy đưa tay vuốt ve vết thương trên vai Đường Nhung, há miệng nhưng vẫn không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi cùng nghi hoặc nhìn hắn.

Đường Nhung hiểu ý nàng ấy, trên mặt rõ ràng là đang nhịn đau, nhưng vẫn cố ý trả lời: "Không đau."

Cam Đường phu nhân run rẩy thở ra một hơi, trái tim bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại một hồi.

Nói như vậy, vẫn còn cơ hội chiến thắng.

Nàng ấy lại nghĩ đến phản ứng của Tạ Khước Sơn tối qua, chẳng lẽ, hắn cũng đang phối hợp diễn vở kịch này?

Chẳng lẽ hắn là...

Vô số hình ảnh kỳ lạ trong quá khứ ùa về trong đầu Cam Đường phu nhân, nàng ấy không dám tin, nhưng nàng ấy lại không chút do dự mà tin tưởng.

Nàng ấy lấy tay che mặt, vừa vui vừa buồn, đột nhiên òa khóc.

*****

Mà lúc này, Tạ Khước Sơn đang ở phủ của Hoàn Nhan Tuấn.

Hắn gần như bám riết lấy Hoàn Nhan Tuấn, chủ động hiến kế cho hắn ta, may mà tâm trí Hoàn Nhan Tuấn đều dồn vào việc tiêu diệt Vũ Thành quân, hắn ta thực ra không giỏi về lĩnh binh tác chiến, lúc này cũng cần một người để cùng bàn bạc.

Cách bố trí trên thuyền, Tạ Khước Sơn đã giúp Hoàn Nhan Tuấn lên kế hoạch xong, hắn đã nhét càng nhiều binh lính lên thuyền càng tốt.

Nhưng không ngờ Hoàn Nhan Tuấn đột nhiên chỉ vào sa bàn nói: "Mỗi nơi, đều giảm xuống còn một phần, có thể thành công không?"

Tạ Khước Sơn giật mình: "Vì sao lại thế? Vũ Thành quân là một trong số ít tinh binh của Đại Dục triều, nếu ít người, e rằng chúng ta không có cơ hội thắng."

"Ta sợ đây là kế điệu hổ ly sơn của Vũ Thành quân. Tất cả mọi người đều được điều hết lên thuyền, bên trong Lịch Đô phủ binh lực trống rỗng, bọn họ quay đầu đánh úp doanh trại thì sao? Trong thành cũng phải có đủ binh lực canh giữ, nếu không giữ được thuyền lại mất thành, vậy thì được không bù mất."

Lòng Tạ Khước Sơn chùng xuống. Hoàn Nhan Tuấn tâm tư kín kẽ, dù đã lừa được hắn ta, hắn ta cũng rất khó hành động hoàn toàn theo kế hoạch của bọn họ.

Nếu binh lực trên thuyền chỉ bằng một phần mười so với dự kiến, vậy thì tốn bao nhiêu công sức để đánh bom thuyền, cũng bằng như không.

Nhưng thái độ của Hoàn Nhan Tuấn rất kiên quyết, hắn không khuyên thêm nữa, sẽ có vẻ rất đáng ngờ.

Mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play