Cả sân quỳ đầy người, tiếng nức nở cố kìm nén phát ra từ đám đông, còn có tiếng kêu rên của nam tử bị tra tấn, ngoài ra, yên tĩnh đến mức như đông cứng lại. Nỗi sợ hãi vô thanh chiếm lấy lòng người.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Cam Đường phu nhân đang quỳ gối và Tạ Khước Sơn.

Tạ Khước Sơn làm ngơ trước lời cầu xin của nàng ấy, chỉ từ từ đỡ nàng ấy lên khỏi mặt đất, để nàng ấy ngồi vào ghế của mình.

Hắn ấn vai nàng ấy không cho cử động, nhẹ giọng nói: "Nhị tỷ, đừng trốn."

Cam Đường phu nhân bị giữ chặt trên ghế, thân hình mảnh mai run rẩy, đầu óc trong phút chốc có chút mơ hồ.

"Triều Ân, đừng trốn."

Khi còn nhỏ, Tạ Khước Sơn nghịch ngợm cùng Tạ Tiểu Lục leo lên sườn núi hoang, không cẩn thận ngã xuống từ trên dốc, nửa cánh tay bị gai đâm rách, lại không dám nói với người lớn sợ bị mắng, cuối cùng bị Tạ Tiểu Lục ủ rũ đưa đến trước mặt nhị tỷ.

Nhị tỷ bôi thuốc cho hắn, nhưng thuốc vừa chạm vào vết thương, hắn liền đau đến mức cứ trốn. Cậu bé bảy tám tuổi sức lực đã rất lớn, như một con khỉ chạy loạn khắp nhà, không ai giữ được hắn.

Cuối cùng nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với hắn: "Triều Ân, đừng trốn, càng trốn càng đau."

Vào lúc hỗn loạn như vậy, Cam Đường phu nhân cũng không biết tại sao mình lại nhớ đến đoạn quá khứ này. Có lẽ là vì, nàng cảm thấy tay Tạ Khước Sơn đang ấn lên tay nàng cũng đang nhẹ run rẩy. Nàng dường như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không thể suy nghĩ ra được gì, mọi thứ trước mắt vẫn còn là một mớ hỗn độn.

Đừng trốn? Chẳng lẽ cứ thế nhìn sao? Không làm gì cả sao?

Nàng không hiểu. Nhưng ý nghĩ này vẫn để lại trong đầu nàng một khe hở đáng để cầu nguyện, trong lúc bất lực như hiện tại, trong lòng như có một người yếu ớt đang vung tay loạn xạ túm lấy không khí, mong rằng có thể nắm bắt được một chút hy vọng mong manh.

Còn có người có thể xoay chuyển tình thế sao?

Roi tre đã bị đánh gãy hai chiếc, trời cũng đã tối. Nước lạnh trên mặt đất tạo thành một vũng nước nông màu máu, trong vũng nước phản chiếu khuôn mặt kiên nghị không chịu khuất phục của Đường Nhung.

Hoàn Nhan Tuấn có chút mất kiên nhẫn: "Xem ra lòng của Cam Đường phu nhân cũng cứng như miệng."

Hắn ta đứng dậy đi tới, nhìn Tạ Khước Sơn: "Ngươi nói xem bây giờ tình hình này, nên làm thế nào?"

Làm sao Tạ Khước Sơn lại không hiểu ý của Hoàn Nhan Tuấn.

Hắn ta đã nể mặt hắn đủ rồi, nhưng không thẩm vấn ra kết quả, bây giờ hắn ta muốn động đến nhị tỷ của hắn.

Tạ Khước Sơn im lặng. Dường như rơi vào thế khó xử.

"Ta tuy đã hứa với công tử, nhưng thành ý cũng có giới hạn. Vũ Thành quân đang ẩn náu trong Lịch Đô phủ, nói không chừng chúng ta vừa ra khỏi cửa sẽ bị bọn họ phục kích, không có thời gian để chờ đợi từ từ... Không thể vì thành ý mà đánh mất đại cục chứ?" Trong lời nói của Hoàn Nhan Tuấn đã có chút ý đe dọa, "Chẳng lẽ công tử vẫn muốn bất chấp tất cả để bao che cho tội nhân sao?"

Cam Đường phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Khước Sơn không nói một lời, đối phương đã nói đến mức này, hy vọng trong lòng nàng ấy dần dần tan vỡ. Nàng ấy run rẩy dữ dội, muốn nắm lấy tay Tạ Khước Sơn, nhưng hắn lại lùi lại một bước, tay nàng ấy nắm vào khoảng không.

Tạ Khước Sơn chắp tay nói: "Trời đã tối, tại hạ nên đi nghỉ ngơi rồi, Hoàn Nhan đại nhân cứ tự nhiên."

Dứt lời liền quay người đi, để lại toàn bộ sân viện cho Hoàn Nhan Tuấn.

Người còn chưa ra khỏi sân, đã nghe thấy một tiếng hét của nữ tử, Tạ Khước Sơn không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi cổng vòm.

Hoàn Nhan Tuấn bóp cổ Cam Đường phu nhân, ấn nàng ấy xuống trước mặt Đường Nhung.

"Nàng ta không nói, vậy ngươi nói đi. Đồng đội của ngươi đều trốn hết rồi, chỉ có ngươi rời khỏi bầy ở bên cạnh phu nhân của ngươi làm một con chó ngoan ngoãn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn nàng ta chết trước mặt ngươi sao?"

"Buông phu nhân ra!" Mắt Đường Nhung đỏ ngầu, điều này đã chạm vào điểm yếu của hắn, hắn cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, điên cuồng gào thét về phía Hoàn Nhan Tuấn, giãy giụa khiến dây xích kêu leng keng.

Hoàn Nhan Tuấn cười, chiêu này có hơi hèn hạ, nhưng không thể không thừa nhận là hữu dụng. Đường Nhung là một trong những chiến binh giỏi nhất trong Vũ Thành quân, vậy mà lại tự nguyện rời khỏi doanh trại ở lại trong Vọng Tuyết Ổ làm một thị vệ nhỏ bé, ân tình lớn đến mức nào mới đáng để hắn làm như vậy?

Có lẽ Cam Đường phu nhân tâm như gương sáng, nhưng chàng trai trẻ máu nóng thì chưa chắc.

"Đừng nói là một phụ nhân khuê các, vì thắng lợi của Đại Kỳ ta, dù có tàn sát cả thành, đối với ta mà nói cũng không đáng để bận tâm."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Lực trên tay Hoàn Nhan Tuấn tăng dần, sắc mặt Cam Đường phu nhân từ đỏ chuyển sang trắng, cổ họng đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.

"Nói, Vũ Thành quân trốn ở đâu?"

Đường Nhung sốt ruột: "Bọn họ chạy trốn vội vàng, không kịp báo cho ta biết! Ta không biết!"

"Vậy kế hoạch của Vũ Thành quân là gì?"

Đường Nhung trầm mặc một lúc, sự trầm mặc này cho thấy hắn biết rõ và đang do dự.

Cam Đường phu nhân đau đớn lắc đầu với hắn.

Phản ứng này khiến Hoàn Nhan Tuấn lập tức cười phá lên, tay càng siết chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Ngươi không có thời gian để suy nghĩ nữa đâu."

Nhìn thấy hơi thở của Cam Đường phu nhân ngày càng yếu, Đường Nhung cuối cùng cũng hoảng sợ hét lên: "Chúng ta muốn cướp thuyền chiến Long Cốt!"

Hoàn Nhan Tuấn đột nhiên buông tay, Cam Đường phu nhân ngã quỵ xuống đất. Xong rồi, tất cả đã quá muộn. Mắt nàng ấy tối sầm lại, sự dày vò về tinh thần và thể xác khiến nàng ấy không thể chống đỡ được nữa, ngất đi.

Trên mặt Hoan Nhan Tuấn lộ ra vẻ trầm tư. Mục đích này, hắn ta lại không ngờ tới.

Từ trước đến nay, bọn họ đều chiến đấu xoay quanh Lăng An Vương một đường đến Lịch Đô phủ, ngược lại rơi vào lối tư duy thuận theo, bị che mắt, luôn nghĩ bọn họ muốn dùng cách gì để bí mật đưa Lăng An Vương đi, lại bỏ qua phương án tốt nhất ngay trước mắt.

Thuyền Long Cốt vốn được dùng để chiến đấu, công là một doanh trại di động, thủ có thể trở thành một pháo đài, Vũ Thành quân cướp nó, có thể mở ra một con đường máu cho Lăng An Vương, hộ tống hắn trực tiếp đến Kim Lăng.

Hèn gì Hoàn Nhan Bồ Nhược muốn hắn ta ngăn cản lễ hạ thủy, chắc chắn Vũ Thành quân đã đặt hành động cướp thuyền vào ngày hôm đó.

May mà hắn ta đã thẩm vấn ra! Nếu không, con thuyền mà hắn ta tốn bao nhiêu công sức để chế tạo, sẽ trở thành may áo cưới cho người khác.

Hoàn Nhan Tuấn vừa sợ hãi vừa may mắn. Hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, Vũ Thành quân nhất định vẫn sẽ nhắm vào thuyền Long Cốt, chỉ cần canh giữ xưởng đóng thuyền, nhất định sẽ tóm được bọn họ, tóm gọn toàn bộ quân phản loạn.

"Đưa hai người này về đại lao!" Ánh mắt lướt qua Đường Nhung và Cam Đường phu nhân, dừng một chút, lại nói, "Không, vẫn là để họ ở lại Vọng Tuyết Ổ đi, tránh để Vũ Thành quân nghi ngờ. Canh giữ nơi này cẩn thận, một con ruồi cũng không được ra vào."

"Rõ!" Các binh lính đồng thanh đáp.

Nghe những lời này, Tạ Khước Sơn đứng ngoài tường sân viện chú ý động tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mục đích này nghe có vẻ rất hợp lý, xem ra đã lừa được Hoàn Nhan Tuấn.

Tống Mục Xuyên lo lắng đến tìm hắn, chính là muốn hắn giúp diễn một vở kịch, chuyện Vũ Thành quân không thể giấu được nữa, chi bằng cứ thế mà làm, để Hoàn Nhan Tuấn dồn toàn bộ binh lực vào thuyền Long Cốt.

Lễ hạ thủy đã bị hủy bỏ, nhưng thuyền nhất định phải bị nổ, trên thuyền phải có càng nhiều Kỳ binh càng tốt, mới có thể đạt được mục đích. Nếu không thể tiêu diệt toàn bộ Kỳ binh, có thể tiêu diệt một phần cũng tốt. Quân số của Vũ Thành quân không chiếm ưu thế, chỉ có thể trước tiên làm suy yếu lực lượng của Kỳ binh, sau đó dù có đối đầu trực diện cũng có thể có lợi thế.

Đường Nhung đã được thông báo trước để hắn diễn màn kịch khổ nhục kế. Nhưng Cam Đường phu nhân không hề hay biết, thực ra nàng ấy mới là nhân vật chính của vở kịch, cảm xúc của nàng ấy càng chân thật, thì càng làm tăng thêm độ tin cậy cho lời khai của Đường Nhung.

Tạ Khước Sơn cảm thấy có lỗi với nhị tỷ, đã đặt nàng ấy vào vị trí nguy hiểm, nữ nhân bình thường sợ là đã bị dọa đến mất mật, nhưng tình hình cấp bách, đây lại là cách duy nhất. Lúc này tuy may mắn đã đưa tin giả cho Hoàn Nhan Tuấn, nhưng Tạ Khước Sơn vẫn có chút bất lực, từ trước đến nay, dường như hắn đều hy sinh bản thân và những người xung quanh, nhưng đây là lựa chọn mà hắn bắt buộc phải làm... Không hiểu sao lại nghĩ đến Nam Y, có lẽ để nàng rời đi thật sự là lựa chọn tốt nhất.

Mấy ngày cuối cùng, hắn nhất định phải giữ được sự tin tưởng của Hoàn Nhan Tuấn, không thể để công sức đổ sông đổ biển. Nếu có thể thăm dò trước một chút tin tức, đối với tình hình sẽ rất quan trọng. Chương Nguyệt Hồi đã tranh thủ cho hắn vài ngày quý giá, hắn phải giúp Tống Mục Xuyên hoàn thành kế hoạch cuối cùng trong mấy ngày này.

Tiếng gõ báo canh giờ đã nửa đêm lạnh lẽo vang lên từ xa.

******

Kế hoạch Niết Bàn, một ngày trước đó.

Chương Nguyệt Hồi buồn chán nằm trên giường suy nghĩ, Bỉnh Chúc Tư thành hay bại, có liên quan gì đến hắn.

Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đó vốn là một con đường chết. Bản thân người ta không có năng lực, thì thần tiên cũng không cứu được.

Hắn đương nhiên là người chiến thắng lớn nhất rồi, tránh xa tranh chấp toàn thân trở ra, còn có thể ôm mỹ nhân về.

Hắn có gì mà không ngủ được chứ?

Nhưng hắn chính xác là trằn trọc khó ngủ, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong lòng luôn bất an. Trong đầu lướt qua những hình ảnh rời rạc, nửa mơ nửa tỉnh, dường như những năm tháng ở giữa đều không tồn tại, hắn như thường lệ trở về ngôi nhà cũ ở Biện Kinh, vừa đẩy cửa ra lại thấy cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều hoang tàn.

Cánh cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy mạnh ra, Chương Nguyệt Hồi giật mình tỉnh giấc, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa thở hổn hển liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Lạc Từ từ ngoài màn trướng truyền đến.

"Chủ nhân, Kỳ nhân đã đuổi đến rồi."

Chương Nguyệt Hồi muốn bật dậy như cá chép, nhưng một chân không dùng được lực, mặt đỏ bừng, mới miễn cưỡng ngồi lên, có chút sốt ruột nói: "Đuổi theo thì chuẩn bị chạy đi, còn đứng đây làm gì?"

"Chủ nhân, ngài bị thương rồi, không chịu được sự xóc nảy trên đường núi, thuộc hạ cho rằng, hay là cải trang một chút, đi quan đạo thì thế nào?"

"Không được, quá nguy hiểm." Chương Nguyệt Hồi lập tức cự tuyệt.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

"Nhưng chân ngài như vậy, dù đi đường nào cũng không nhanh... Nếu bị đuổi kịp ở nơi hoang vu, người của chúng ta cũng không dễ dàng tiếp ứng kịp thời. Ngài không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Nam Y cô nương chứ."

Chương Nguyệt Hồi trầm mặc một lúc, lời nói của Lạc Từ không phải là không có lý. Chỉ trách hắn là một người bị thương, kéo chân người khác.

Lạc Từ cẩn thận đề nghị: "Chủ nhân, hay là... chia làm hai đường chạy? Để Nam Y cô nương rút lui theo lộ trình đã định, thuộc hạ hộ tống ngài đi quan đạo, đến lúc đó sẽ gặp nhau ở huyện Từ Bình phía trước."

"Ta nhất định không thể đi một mình." Nam Y xách bọc hành lý đi vào, cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.

Nam Y nhìn Lạc Từ: "Ta phải ở bên cạnh chủ nhân của các ngươi, sống chết có nhau với huynh ấy, nếu không huynh ấy cứ nghĩ ta muốn chạy."

Nam Y rõ ràng nói rất tự nhiên, còn mang theo vài phần đùa cợt, nhưng lời này rơi vào tai Chương Nguyệt Hồi lại khiến mặt hắn đỏ lên.

Nói cứ như hắn là kẻ si tình, biết rõ nguy hiểm còn nhất định phải trói nàng bên mình.

"Không cần nói nữa, Lạc Từ, ngươi sắp xếp cho Nam Y đi trước, ta đi sau, cứ quyết định như vậy."

Giả làm anh hùng sao, ai mà không biết chứ.

Chương Nguyệt Hồi hắn còn không đối phó nổi một Hoàn Nhan Tuấn sao?

"Huynh đừng nói lời tức giận," Nam Y bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn, "Nếu huynh thật sự để ta đi một mình, ta sẽ tự mình chạy mất đấy."

"Muội sẽ không làm vậy." Chương Nguyệt Hồi tự tin nói.

Nam Y vẫn đang đôi co với hắn, như cố ý làm dịu đi không khí chia ly căng thẳng: "Huynh chắc chắn như vậy sao?"

"Muội nỡ sao?" Chương Nguyệt Hồi đột nhiên ngẩng đầu lên, tủi thân hỏi ngược lại.

"....." Nam Y á khẩu.

"Chủ nhân, Nam Y cô nương, vẫn nên nhanh chóng lên đường đi, bây giờ không phải lúc nói chuyện."

Chương Nguyệt Hồi chống nạng, khó khăn bước về phía Nam Y vài bước, đứng trước mặt nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

"Từ đây đến huyện Từ Bình chỉ mất hơn một ngày đường, muội đừng có quá nhớ ta."

Ngoài dự đoán, Nam Y không đánh rơi tay Chương Nguyệt Hồi như mọi khi. Nàng nửa đùa nửa thật nhìn Chương Nguyệt Hồi: "Huynh cũng đừng nhớ ta. Chúng ta rất nhanh... sẽ gặp lại."

Chương Nguyệt Hồi cười hì hì đáp: "Sao lời này nói cứ như không gặp lại được nữa vậy?"

Trên mặt Nam Y thoáng qua một tia kỳ lạ, nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt đùa cợt: "Ta sợ huynh kéo chân ta. Ta nói cho huynh biết, chỉ chờ huynh một ngày, quá giờ không đợi."

Chương Nguyệt Hồi cười: "Nếu muội đến muộn, ta sẽ luôn đợi muội, đợi cho đến khi muội đến."

Nam Y sững sờ, hắn rõ ràng nói như giả vờ, nhưng dường như lại rất nghiêm túc.

Nàng đang chột dạ không thể tiếp lời nữa, liền vác bọc hành lý đi ra ngoài: "Đi thôi."

"Lạc Từ, ngươi sắp xếp cho muội ấy, nhất định phải phái người hộ tống suốt chặng đường."

"Vâng, chủ nhân."

Lạc Từ ngay sau đó cũng đi ra ngoài.

Trong chuồng ngựa, Lạc Từ dắt cho Nam Y một con ngựa, đưa cho nàng một tấm bản đồ da dê: "Nha Cửu đã xuất phát từ đạo quan Thanh Châu Nhai, bây giờ đã sắp đến biên giới Lịch Đô phủ rồi, ngươi đi theo đường tắt này có lẽ có thể đuổi kịp hắn ta trong vòng nửa ngày."

Nam Y nhận lấy bản đồ nhét vào tay áo. Nàng và Lạc Từ đã cùng nhau lừa gạt Chương Nguyệt Hồi.

Lạc Từ đến tìm nàng, nói cho nàng biết Nha Cửu đã điều tra ra được tin tức cốt lõi của kế hoạch Niết Bàn, nhưng chủ nhân không định nhúng tay vào. Hắn thẳng thắn nói, hy vọng Nam Y có thể rời khỏi chủ nhân, nàng có đại nghĩa quốc gia của nàng, nhưng chủ nhân tuyệt đối không phải là người cùng chí hướng với nàng.

Trong Lịch Đô phủ, có người yêu, có bạn bè của Nam Y, còn có vô số bách tính vô tội. Nếu kế hoạch Niết Bàn thất bại, tất cả mọi người sẽ chết, nàng không thể không quan tâm, nàng phải ngăn Nha Cửu lại trước khi hắn vào Lịch Đô phủ.

Nàng không muốn đánh giá Chương Nguyệt Hồi rốt cuộc là người tốt hay người xấu, hắn đưa ra quyết định gì cũng đều không thể trách cứ. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hơn nữa dù nói thế nào, hắn đối với nàng đều là chân tâm thật lòng. Khi nàng đồng ý đi theo hắn, thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sống hết quãng đời còn lại với hắn. Nhưng chuyện ép buộc mà có, cuối cùng vẫn là mong manh.

Nàng phải nuốt lời rồi. Từ giờ trở đi là nàng nợ hắn, nếu không có cơ hội gặp lại, vậy thì đợi kiếp sau, kiếp sau nữa, nàng sẽ từng chút từng chút trả lại cho hắn.

"Nếu ta có thể giết Nha Cửu, còn có thể toàn thân trở về, vậy thì tốt quá. Nếu ta không trở về, ngươi hãy nói với huynh ấy là ta đã chết. Bảo huynh ấy đừng đợi nữa, hãy để huynh ấy sống vui vẻ quãng đời còn lại."

Nam Y xoay người lên ngựa, phi như bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play