Thứ hai học tennis, tôi lại mua cho hắn một lon coca. Lần này hắn không quá lạnh nhạt, nhìn thấy tôi đứng chờ ở bên cạnh, liền thu banh tới hỏi tôi: “Làm gì vậy?”

Kỹ thuật đánh banh của hắn rất tốt, nếu không phải sợ hắn tiếp tục hiểu lầm, tôi cũng rất muốn nhờ hắn dạy mình.



“Thứ sáu tuần trước tôi nhìn thấy các anh ăn cơm với nhau.” Tôi nói.

Hắn nhướng lông mày, hỏi: “Các anh?”

“Lâm Văn đó.” Tôi nói: “Anh còn nói anh không quen biết với Lâm Văn.”

Hắn dùng biểu hiện khó có thể miêu tả được nhìn tôi: “Có phải cô nhìn lầm người hay không?”



Tôi có một chút chần chừ trong khoảnh khắc, nhưng rồi bình tĩnh trở lại rất nhanh: “Anh cứ nói anh có quen biết với anh ấy hay không trước đi".

Hắn khựng lại một chút, sau đó lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Quen thì sao? Anh ta sẽ không thêm cô vào WeChat.”



“Tôi đâu có nói muốn xin WeChat của anh ta.” Tôi đưa lon Coca cho hắn: “Đây là mời anh uống.” Sau đó còn đưa thêm một túi bánh snack ra: “Có thể giúp tôi đưa cho anh ấy không?” Hắn còn chưa kịp từ chối thì tôi đã bổ sung thêm một câu: “Nếu anh ấy không lấy thì anh cứ giữ lại mà ăn đi, không cần phải trả lại cho tôi đâu, xấu hổ lắm.”

Hắn im lặng hai giây, cuối cùng đưa tay trái ra nhận lấy Coca và túi bánh snack.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã làm đến rõ ràng như vậy, hắn sẽ không còn nghĩ tôi thích hắn nữa chứ?

Tối hôm đó lúc quay về ký túc xá, tôi lại nghe thấy mấy cô bạn cùng phòng bàn tán với nhau về Lâm Văn.



Bạn cùng phòng tôi nói buổi tối có một trận đấu bóng rổ của sinh viên ngành Địa Lý với sinh viên ngành Thể Dục, nói anh ta chơi rất xuất sắc.

“Sinh viên ngành Thể Dục thì không cần phải nói, toàn là các anh chàng khỏe mạnh cơ bắp, vậy mà sinh viên ngành Địa Lý cũng không hề thua kém, tuy rằng phong cách khác hoàn toàn với kiểu vai u thịt bắp kia, nhưng bù lại cực kỳ đẹp trai phong độ.”

“Cuối cùng là ai thắng?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên là ngành Thể Dục rồi, dù sao đi nữa bọn họ cũng là chuyên nghiệp, nếu thua thì thực sự là mất mặt.”

“Nhưng quan trọng nhất là ngành Địa Lý có hai tay đánh bị chấn thương, cho nên nửa sau của trận đấu mới rơi vào thế khó.”



Lúc đó tôi theo bản năng nghĩ đến anh chàng tennis đẹp trai kia, không biết hắn có ra sân thi đấu hay không.

“À đúng rồi, anh chàng Lâm Văn mà mày crush, chính là một trong hai người bị chấn thương đấy.”

Tôi hỏi lại cô bạn cùng phòng A: “Anh chàng tennis đẹp trai kia có ra sân thi đấu không?”

“Hắn có ra sân chứ, hôm nay còn đặc biệt đẹp trai nữa, nhưng bị chấn thương.” Nó nói đến đây là bắt đầu ồn ào: “Ủa, mà mày quan tâm người ta như vậy làm gì!”



Tôi cân nhắc nửa ngày, hỏi nó: “Mày nghĩ xem, có khi nào tao đã bị ám thị tâm lý không? Cứ luôn bị hiểu lầm là thích hắn, khiến cho bây giờ tao cũng thật sự cảm thấy mình có chút thích.”

Bạn cùng phòng A: “Thích thì thích, ám thị tâm lý cái quái gì... Ngày mai bọn họ cũng có thi đấu đấy, có muốn đi xem không?”

Dù sao cũng không có tiết học, cho nên tối hôm sau tôi cùng với những người bạn cùng phòng của mình đi xem thi đấu.

Chúng tôi đến rất sớm, nhưng không ngờ sân bóng đã chật kín người, tôi và bạn cùng phòng vất vả lắm mới có thể chen vào được, vừa ra phía trước, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn.

Hắn đứng ở một góc nói chuyện với đồng đội của mình, bộ đồng phục màu đỏ trắng, đang cởi đồng hồ ra, đeo đồ bảo vệ tay vào, đẹp trai đến nỗi chúng tôi nhìn không chớp mắt.



Có một cô nữ sinh ở bên cạnh còn hét to lên: “Má ơi... Lâm Văn mặc đồng phục đẹp trai quá.”

Nhưng tôi không có tâm tư đi xem Lâm Văn, ánh mắt của tôi chỉ dính lên trên người hắn.

Trận bóng bắt đầu, hắn vặn nắp chai nước uống một hớp, sau đó cùng đồng đội vỗ tay chạy chậm ra sân, hai cô gái bên cạnh tôi đột nhiên la lên một cách không kịp đề phòng: “Địa Lý chiến thắng!”

Tiếng hét này khiến hắn quay đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy tôi.

Ánh mắt chạm vào nhau, hắn có hơi khựng lại một chút.



Tôi sợ hắn hiểu lầm tôi tới xem hắn chơi bóng, vội vàng dời mắt sang bên cạnh, nhìn về phía một người đồng đội của hắn, nhỏ giọng kêu: “Lâm Văn cố lên!”

Kêu xong mới giả vờ lơ đãng nhìn về phía hắn, mẹ kiếp, không ngờ hắn vẫn đang nhìn tôi, tức khắc khiến tôi có chút hoảng loạn, cũng không biết phải để ánh mắt ở đâu.

Nhưng lại đột nhiên thấy hắn cúi đầu nhếch môi cười một cái.

Nụ cười này khiến cho trái tim tôi giống như bị cái gì đó đánh trúng.

“Huhu.” Tôi siết chặt cánh tay bạn cùng phòng, muốn chết muốn chết quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play