Cảm giác bị người ta hiểu lầm thật là tệ!

Trong lớp học tennis của tôi có một anh chàng hot boy, ấn tượng duy nhất của tôi đối với hắn chính là có một tiết học hắn mặc áo sơ mi nửa bỏ vào quần nửa không!

Hôm đó sau khi hết tiết tôi quay về ký túc xá, thấy hắn ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, vuốt ve con mèo mà tôi thường cho ăn.

Tôi cầm lấy túi thức ăn cho mèo đi thêm được năm bước, rồi đứng ở xa xa chờ hắn làm xong việc, sau đó hắn xoay người liếc mắt nhìn tôi một cái vô cùng lạnh nhạt…

…Mẹ kiếp, không phải anh có bệnh, tưởng rằng tôi đang nhìn ngắm anh đó chứ?!! Tôi chỉ muốn anh đi cho nhanh thôi! Anh nhìn tôi như vậy làm gì?!

Tôi vì không muốn hắn nghĩ bản thân đẹp trai lắm, cho nên dẹp cả việc cho mèo ăn, lập tức quay đầu bỏ chạy.



Toàn bộ khuôn mặt của tôi đều hiện lên một chữ 'ghét', vừa về đến ký túc xá lập tức 'xổ' ra với bạn cùng phòng A.

Bạn cùng phòng A của tôi sau khi nghe xong, lập tức thốt ra một câu kinh người: “Có khi nào mày làm cho hắn nghĩ rằng, mày bị hắn phát hiện cho nên mới xấu hổ bỏ chạy không…”

Tôi: Ơ hơ?

"Còn chuyện trong lớp học tennis lần trước, người ta mặc áo sơ mi không bỏ hết vào quần, lúc mày xì xầm với tao, mày còn nhớ không, hắn đã quay đầu lại liếc mày một cái đấy!”

Tôi: “Có sao? Thật không đấy? Tao không chú ý.”

“Lúc đó thái độ của hắn rất vi diệu.”

“Ôi cứu tao với, không phải hắn cho rằng tao yêu thầm hắn đó chứ?” Tôi suy sụp: “Hắn ta bình thường như vậy, sao lại tự tin đến thế?!”

“Bình thường ấy à?” Bạn cùng phòng A lập tức tỏ ra nghi ngờ quan điểm thẩm mỹ của tôi: “Hắn là người đẹp trai nhất trong lớp tennis của chúng ta đấy.”



“Đẹp trai thì nhất định là mọi người đều phải thích hắn hay sao?” Tôi không thể hiểu được.

Vì để những hiểu lầm này không gia tăng hơn nữa, giờ học tennis vào tuần sau đó, tôi không thèm nhìn hắn một cái nào.



Cô bạn cùng phòng A cũng học môn này, thỉnh thoảng lại thông báo tin tức: “Hắn nhìn qua kìa.”

Cây vợt của tôi suýt chút nữa thì rơi ra ngoài: “Mẹ kiếp, mày đừng có nhìn hắn nữa!”



Tôi không nhìn hắn nhưng cô bạn bên cạnh tôi thì cứ liên tục quan sát và báo cáo, nhìn không khác gì là tôi đang xấu hổ trước hắn, đúng là đồng đội như heo mà!

Lúc tiết học sắp chấm dứt, huấn luyện viên phân công sinh viên mang các trang thiết bị đi trả vào kho.

Lần này đến lượt tôi là bạn cùng phòng A, khi tên của hai chúng tôi được gọi lên, chúng tôi đồng loạt 'dạ' rất nhiệt tình.

Huấn luyện viên: “Là hai bạn nữ à? Thế thì cậu trai cao cao ở phía cuối cùng kia đi cùng hai bạn này đi.”



Tôi và bạn cùng phòng A quay đầu lại, sau đó không hẹn mà cùng 'má ơi' một tiếng.

Bởi vì âm thanh cả hai người cùng kêu lên có chút vang dội, nam sinh kia liền liếc chúng tôi một cái.

Huấn luyện viên thật là biết chọn người.

Bạn cùng phòng A bên cạnh còn kích động nhéo nhéo tôi, động tác không cần phải thô lỗ như vậy chứ?!

Bộ dạng không bình tĩnh của nó bị nam sinh kia bắt gặp.



Tôi vô cùng tuyệt vọng, bạn cùng phòng A của tôi thể hiện cứ như tôi thật sự yêu thầm hắn vậy.

Lúc ra về ba người chúng tôi cùng đẩy chiếc xe chở trang thiết bị đi trả lại, bạn cùng phòng A còn liên tục làm mặt hề với tôi, bị nam sinh kia phát hiện.

Không khí trên đường đi càng lúc càng xấu hổ.

May mắn là một lúc sau nam sinh kia nghe điện thoại, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa ba người.

Chỉ là người này quá khoẻ mạnh, tôi và bạn cùng phòng A, hai người bốn cánh tay, cắn răng dốc hết sức bình sinh, mới có thể nâng được bánh xe trước lên một cách khó khăn. Hắn nghe điện thoại xong, lại một tay đỡ xe đẩy, được một lúc lại dùng tay nâng bánh xe lên.



Tôi nhịn không được kinh ngạc nhìn hắn một cái, buột miệng thốt ra: “Thật khoẻ nha.”

Đây là câu đầu tiên tôi nói chuyện với hắn.

Nói xong cả ba người chúng tôi đều 'ngẩn tò te'.

Trên đường trở về bạn cùng phòng A cười mắng tôi ngốc suốt cả đoạn đường: “Vốn dĩ người ta chỉ cảm thấy mày yêu thầm người ta, bây giờ có lẽ là đã cảm thấy một con ngốc yêu thầm người ta rồi.”

Tôi âu sầu đến nỗi cả đêm không ngủ được, suy nghĩ dữ dội, cuối cùng tôi cũng dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình nghĩ ra được một diệu kế thoát thân.



“Vì không để cho hắn tiếp tục nghĩ rằng tao yêu thầm hắn, tao sẽ tiên hạ thủ vi cường, giả vờ mình đã có crush rồi.”

Bạn cùng phòng A: “Ờ, vậy mày định crush ai?”

Tôi ngẫm nghĩ, dường như trong lớp tennis ngoại trừ hắn ra, thực sự không có một đối tượng nào xứng đáng để crush cả.

“Hay là mày crush anh chàng du học sinh người Ấn Độ kia đi?” Bạn cùng phòng A đề xuất ý kiến: “Dù sao ngôn ngữ cũng bất đồng, không ai biết là thế nào cả.”

“Mày ghét tao chỗ nào mày cứ nói thẳng, không cần phải đề nghị mấy cái ý hại tao như vậy.”

Các bạn cùng phòng tôi cười nghiêng cười ngã, “Vậy mày muốn crush ai? Hắn hình như là học ngành Địa Lý đấy.”

“Ngành Địa Lý à!” Bạn cùng phòng B thò đầu xuống góp lời: “Ngành đó nhiều hot boy lắm đấy!”

Tôi lập tức tỏ ra vô cùng kích động: “Vậy mày mau đề cử mấy anh đi!”

“Mày thích loại nào?”

“Kiểu boy lạnh lùng ấy, EQ thấp, ít được người ta chú ý.” Crush loại sinh vật mang 'tính trơ' này, thì chuyện bị truyền ra cũng sẽ không có quá nhiều lời bàn tán, không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tôi.

Bạn cùng phòng A bất lực: “Trên thế giới này làm gì có boy đẹp trai nào lại không được nhiều người chú ý hả? Mày vừa mới nói cái gì ngốc nghếch thế kia....”

“Có một người phù hợp với yêu cầu của mày đấy.” Bạn cùng phòng B lại lên tiếng: “Một anh chàng hot boy có thể coi là vật cách điện, tuy rất nhiều người theo đuổi, nhưng siêu 'nạnh nùng', không đáp lại ai cả, cho nên có thêm mày cũng không sao.”

Tôi thấy là: hình như cũng không tệ nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play