Nghe Trác Huyên bảo sáng nay tri phủ đã lên núi nên hai người cũng đến đấy, người dân dọc dường nhìn thấy họ đều cung kính né sang một bên, dùng ánh mắt sùng bái để nhìn.
Đến nơi họ thấy Độ Thiên cùng một vài người khác đang loay hoay sắp xếp tế phẩm, nhìn thấy hắn tri phủ liền đi lại hỏi: "Tiên nhân cần gì à? Về chuyện Vưu Yểm Vực tiên nhân thấy thế nào, có ma quỷ ở đấy không?"
Vân Tiêu nói: "Đúng là có tà linh ở đấy, ngươi đừng lo lắng chuyện này ta giải quyết được, nhưng trước tiên ta muốn hỏi ngươi một số vấn đề, mong ngươi sẽ thành thật trả lời."
Độ Thiên đáp: "Tiên nhân cứ hỏi, ta tuyệt đối sẽ không giấu giếm."
"Có phải nơi này tồn tại một số phong tục liên quan đến vấn đề sinh được đa thai?"
Nghe đến điều này mặt Độ Thiên lập tức biến sắc, lão thở dài: "Đúng là như vậy."
Rồi lão kể: "Rất lâu trước kia có nhà từng sinh ra song thai, sau đó trấn liên tiếp gặp những điều xui xẻo liên quan đến mạng người. May mà có một vị tiên nhân đi ngang qua chỉ bảo vấn đề nằm ở cặp song sinh đó, vị tiên nhân ấy nói nếu sinh được đa thai bắt buộc phải chôn sống chỉ giữ lại một đứa, bởi những đứa bé dư thừa là ác ma hóa thành. Trấn cũng rơi vào đường cùng rồi nên chỉ có thể nghe theo, điều thần kì là sau khi giết một đứa bé thì mọi chuyện đều kết thúc, không còn xảy ra những chuyện kì lạ nữa. Từ đó về sau hễ có nhà sinh ra đa thai đều sẽ chỉ giữ lại một đứa nhỏ duy nhất."
Trác Huyên nghe xong không nhịn được thốt lên: "Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy!"
Nhìn sang thấy Vân Tiêu khẽ nhíu mày, y biết mình thất thố nên cúi đầu nhận lỗi: "Đệ tử sai rồi."
Hắn ừ một tiếng rồi nhìn Độ Thiên tiếp tục cuộc trò chuyện: "Ngươi có biết người đó trông như thế nào không?"
Lão lắc đầu: "Lúc đó ta còn chưa tiếp quản nơi này, nghe bảo cụ Bình trong trấn đã có cơ hội nhìn thấy tiên nhan, có lẽ cụ còn nhớ đôi chút, để ta dẫn tiên nhân đi tìm cụ."
Hai người theo tri phủ xuống núi, đến một tiệm vải lớn trong trấn ở đấy chỉ có một người trẻ tuổi, tri phủ hỏi: "Bình gia có ở đây không?"
Người kia trả lời: "Tổ phụ đang nghỉ trong nhà, Độ đại nhân có việc gì cần à?"
Độ Thiên gật đầu đáp: "Có chút chuyện muốn hỏi thăm riêng Bình gia."
Nghe vậy người kia bảo bọn họ đi theo mình vào trong phòng, chỉ thấy bên trong là một cụ già độ khoảng kỳ di (100 tuổi), da mồi tóc bạc, dáng người gầy gò nhưng trông đôi mắt có vẻ còn khá minh mẫn, thời này có thể sống thọ như vậy là phúc lớn.
Sau khi dẫn họ vào phòng người kia cũng rời đi để bọn họ có không gian riêng nói chuyện. Độ Thiên ngồi xuống, giọng cũng cố ý nói to để cụ nghe rõ: "Chào Bình gia, cụ vẫn khỏe chứ?"
Cụ cười đáp lại, âm thanh không quá rõ ràng: "Khỏe chứ khỏe chứ, nay đại nhân đến tìm ta là có chuyện gì à?"
Tri phủ nói: "Nghe người trong làng bảo năm đó cụ từng thấy qua tiên nhan, cụ có còn nhớ vị tiên nhân ấy trông như thế nào không?"
Cụ chìm vào hồi ức: "Ta nhớ khi đó tiên nhân nghe tiếng khóc than của người dân liền từ trên trời bay xuống, người tiên nhân như tỏa ánh hào quang, ngài mặc một bộ y phục đỏ rực, đôi mắt hai màu đen vàng khác lạ...."
Nghe đến đây mặt Vân Tiêu hơi biến sắc, hắn không để ý lễ tiết mà cắt ngang: "Có phải người đó cầm một sợi cốt liên (dây xích làm từ xương cốt) không?"
Nghe hắn miêu tả cụ gật gật đầu: "Đúng đúng, tiên nhân còn cầm một sợi cốt liên được phủ bởi một ngọn lửa màu vàng nữa."
Không thể nào.
Miêu tả của cụ y hệt với tứ sư huynh Liễu Xích Phong của hắn. Dù rằng thường ngày vị tứ sư huynh này hơi long bong, thích đùa cợt, không khi nào nghiêm túc nhưng huynh ấy chắc chắn không phải người sẽ làm chuyện này.
Chẳng lẽ trấn này thật sự có lời nguyền gì đó sao?
Hắn tiếp tục hỏi cụ: "Từ xưa đến nay ngoại trừ chuyện đó ra thì trong trấn có chuyện gì kì bí xảy ra không?"
Cụ lại kể thêm vài thuyết xưa nhưng tất cả đều không mang lại được manh mối gì, ngồi lại được hơn một canh giờ bọn họ cảm tạ cụ rồi rời khỏi đây.
Độ Thiên: "Tiên nhân còn cần gì không?"
Hắn lắc đầu: "Ngươi tiếp tục công việc của mình đi, giờ ta sẽ đến Vưu Yểm Vực."
Độ Thiên vừa đi Trác Huyên đã đứng trước mặt hắn cúi người: "Thỉnh sư tôn trách phạt."
Hắn hơi nghi hoặc nhìn y: "Chuyện gì?"
Y nói: "Đệ tử đã không kiểm soát được lời nói."
Hắn phất tay: "Lần sau chú ý hơn là được, hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, ngươi theo ta tới chỗ Trúc Yểm."
Trác Huyên đáp: "Đa tạ sư phụ không trách phạt."
Hai người đến điểm hẹn, Trúc Yểm vẫn còn ở đấy chờ đợi. Thấy họ cái bóng lên tiếng: "Ta cảm nhận được tỷ tỷ đang rất tức giận, có thể sẽ nguy hiểm hơn bình thường."
Rồi nó nói thêm: "Thứ lỗi ta không giúp được gì cho tiên nhân trong cuộc chiến lần này, sứ mệnh của ta là bảo vệ tỷ tỷ nên không thể làm hại tỷ ấy. Mong tiên nhân giúp tỷ ấy siêu thoát, ta sẽ thực hiện lời hứa kia."
Vân Tiêu gật đầu: "Được, ngươi giúp ta để ý Trác Huyên được chứ?"
Cái bóng đáp: "Được."
Nghe nó đảm bảo hắn cũng an tâm hơn mấy phần, hắn quay sang Trác Huyên đưa cho y mấy viên đan: "Khi nào cảm thấy trong người có điều khác lạ hãy nuốt nó, nó sẽ giúp con tỉnh táo, tạm thời tránh khỏi việc bị khống chế, lát nữa con đừng đến gần quá."
Y nhận lấy ngoan ngoãn gật đầu: "Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không kéo chân người."
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng bọn họ bay xuống dưới vực, nơi đây sương mù dày đặc không thấy rõ đường đi.
Vân Tiêu lấy ra một lá bùa, giây sau ngọn lửa màu xanh lam đẹp đẽ bốc lên thiêu rụi hoàn toàn nó, những hạt tro nhỏ trong không khí bay đến đâu sương mù cũng tan dần đến đấy.
Hắn lấy ra pháp khí bản mệnh Ưu Du Phiến của mình. Thiết phiến với những nan quạt có mũi nhọn sắc bén là một vũ khí trang nhã nhưng có sát thương cực lớn, cân được mọi phong cách chiến đấu từ sáp lá cà cho đến tầm xa. Năm đó khi chiến đấu tại Tiên Minh Đại Hội để vào Tàng Khí Các cho pháp khí chọn chủ thì chiếc thiết phiến này đã nhào vào lòng hắn, từ đó về sau nó trở thành pháp khí bản mệnh của hắn, đạo hiệu Ưu Du Chân Nhân cũng từ đó mà ra đời.
Có vẻ như do đặc tính của sương mù nên dù lá bùa đã hết hiệu lực sương vẫn chưa bị xua tan hết, nhưng cũng đã đỡ hơn không ít, có thể lờ mờ thấy được đường đi phía trước.
Từ trong làn sương hiện ra một nữ tử, nàng nheo mắt nhìn cái bóng đi theo bọn họ, gương mặt lộ ra vẻ cực tức giận.
Nàng hất tay một cái, vô số tia nước như lưỡi dao sắc bén bay về phía hai người, Vân Tiêu nhẹ nhàng phẩy thiết phiến trong tay khiến tia nước bay ngược lại nhưng Trúc Vưu đã linh hoạt nhấc chân phóng lên không tránh được, các tia nước va vào vách vực tạo thành vết lõm sâu, bụi bay đầy trời, đồng thời khi này nàng cũng nhẹ nhấc tay, vô số tia thủy linh khí trong không khí tụ lại trên tay nàng hình thành một sợi roi hoàn toàn làm từ nước.
Nàng nhẹ nhàng tiếp đất nheo mắt nhìn về phía hai kẻ không có mắt dám đột nhập Vưu Yểm Vực, roi trong tay vung lên, những tia nước lần nữa phóng về phía kia, nhưng mục tiêu đã đổi từ Vân Tiêu sang Trác Huyên.
Vân Tiêu lúc này cũng lập tức lấy ra chín lá bùa ném về phía y, một lồng bảo vệ được hình thành, những tia nước phóng đến chạm vào lá chắn lập tức tan ra rơi xuống đất thấm ướt một mảng.
Lo liệu xong cho vai chính lúc này hắn mới có thể chuyên tâm chiến đấu.
Vân Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt dán chặt vào thân ảnh nữ tử trên khối đá lớn, những lá bùa xuất hiện trên tay phóng ra lập tức hóa thành những khối hỏa cầu lao thẳng về phía trước, nhưng vừa được nửa đoạn đường lại bị những chiếc xúc tu nước ngoi lên từ dưới đất cản lại.
Sau khi cắn nuốt hết những hết lá bùa phiền phức của hắn, chúng liền đồng loạt lao tới chặt chẽ bắt lấy Vân Tiêu, xúc tu quấn lấy hai tay treo y lên không trung, một cái xúc tu khác lại vươn đến, muốn đâm xuyên qua cơ thể hắn, chỉ tiếc là đã chậm một bước.
Vân Tiêu nhắm mắt, điều động linh khí xung quanh ngưng kết thành phong nhận sắc bén nhẹ nhàng chặt đứt toàn bộ xúc tu, giây phút thoát khỏi xúc tu hắn liền phóng về sau kéo dãn khoảng cách, nhìn những chiếc xúc tu vừa bị cắt đứt đã lần nữa tụ lại, hắn tặc lưỡi một tiếng tiếng tục vung vài đòn phong nhận, nhưng tốc độ xúc tu khôi phục cũng nhanh không kém.
Chẳng bao lâu hắn đã bị bao quanh bởi đám xúc tu, chúng dần tan ra thay đổi hình dạng, tạo thành một cái kén nước kiên cố, bên trong kén nước xuất hiện những tia nước sắc bén tấn công về phía Vân Tiêu.
Hắn vẫn không hề nao núng, tạo một kết giới bao quanh mình rồi giơ tay về phía trước, sau lưng hắn lập tức xuất hiện tám mươi mốt lá bùa xoay thành ba lớp vòng tròn. Chiêu thức giả ngầu này của Vân Tiêu trong nguyên tác hắn đã luyện tập mấy trăm năm nay, có thể nói là sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, suốt thời gian qua chưa từng có ai có thể chống lại được.
Những lá bùa xuyên qua kén nước đáp bay đến vị trí chỉ định, xếp thành một trận pháp lấy nữ quỷ làm trung tâm, khóe môi hắn khẽ nhếch: "Khốn!"
Lập tức những sợi dây xích bán trong nhô lên từ các lá bùa trên đất bắt lấy nữ quỷ, chẳng bao lâu đã chế ngự hoàn toàn được nàng.
Có lẽ là do chủ nhân đã bị trói lại nên kén nước cũng hóa thành những giọt nước bình thường rơi xuống đất, Vân Tiêu thu hồi kết giới bảo vệ, cả người không dính một giọt nước từ từ tiến đến gần Trúc Vưu, đặt tay lên đầu nàng muốn xem kí ức, một vầng sáng vàng nhạt hiện ra từ tay hắn, nhưng chưa kịp chạm đến tà linh thì đột nhiên nàng ta biến mất trong không khí.
"Sao có thể được." Hắn kinh ngạc lẩm bẩm, không dám tin vào mắt mình.
Khi tà linh lần nữa xuất hiện sau lưng, muốn nhân lúc hắn không chú ý vung vuốt đâm chết hắn. Vân Tiêu cảm nhận khí tức nữ quỷ lần nữa xuất hiện liền nhanh chóng xoay người, dây xích trong tay theo điều khiển mà phóng tới, trước khi nữ quỷ chạm vào hắn nó đã quấn chặt cơ thể nàng lại.
Những tưởng đại sự đã thành, nào ngờ nàng ta lại một lần nữa biến mất trong không khí, lần nữa xuất hiện sau lưng hắn. Lúc cảm nhận được khí tức nữ quỷ nàng ta đã đến rất gần, hắn chỉ có thể vội vàng dựng lên kết giới rồi quay người lại, kết giới được dựng lên vội vàng khiến nó vỡ ngay lập tức khi nữ quỷ chỉ mới chạm vào, may mắn hắn đã đủ thời gian để lùi về sau né tránh công kích, lần nữa vung xích về phía nàng.
Hai bên giao đấu, nàng ta cứ hết lần này tới lần khác biến mất trong làn sương trước khi dây xích kịp chạm vào cơ thể, như muốn dùng cách này để hắn dần cạn kiệt linh lực để có cơ hội phản công.
Nữ quỷ này thật không bình thường.
Tà linh tuy gọi là linh nhưng cũng chỉ có tính chất người phàm không thể nhìn thấy như ma trong các thoại bản dân gian, ngoài ra bản chất không khác những tu sĩ khác là mấy, hoàn toàn không có việc xuyên tường hay dịch chuyển.
Năng lực của nàng ta cũng không phải là dịch chuyển, mà trên người nàng chắc chắc không có vật phẩm gì hỗ trợ rồi.
Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?