Thẩm Thuần đã đến thế giới này được một năm, mượn thân thể của người khác sau khi nguyên chủ bị tai nạn xe cộ qua đời. Hắn đã thỏa thuận với thế giới căn nguyên để được sử dụng hợp pháp thân thể này. Mặc dù đã dùng thuốc để hồi phục, nhưng vết thương nặng khiến Thẩm Thuần phải nằm liệt giường suốt hai tháng.
Về tiền bạc, hắn không thiếu. Nguyên chủ xuất thân từ gia đình giàu có, tài sản ở thành phố A – nơi đất đai đắt đỏ – cũng thuộc hàng khá giả. Dù cha của nguyên chủ luôn bận rộn với sự nghiệp, nhưng tiền bạc dành cho con cái chưa bao giờ thiếu.
Tuy nhiên, tiền không phải là vạn năng, đặc biệt là khi chưa tích lũy đủ để muốn làm gì thì làm. Có những việc không thể giải quyết bằng tiền, nhất là khi không phải ai trong thế giới căn nguyên cũng có khả năng kiếm tiền siêu phàm.
Kỳ thi đại học ở thế giới này là một sự kiện khá công bằng, chỉ dựa vào điểm số chứ không thể dùng tiền để thay đổi kết quả. Hứa Trạch đã quyết định sẽ đến đây, và dù vận mệnh có thể sai lệch một lần, nó vẫn có thể tự điều chỉnh lại. Nhiệm vụ của Thẩm Thuần là ngăn chặn mối lương duyên giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch, đây là yêu cầu chính của nhiệm vụ.
“Chào Học trưởng.” Thẩm Thuần tự nhiên chào hỏi thanh niên trước mặt, đưa ra giấy chứng nhận của mình. “Em là Thẩm Thuần.”
Nam sinh đối diện nhìn Thẩm Thuần, gật đầu. “Em chính là Thẩm Thuần à.”
Xung quanh, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Một người đẹp đã đủ thu hút, nhưng khi hai người đẹp ngồi đối diện nhau, sự chú ý càng tăng lên gấp bội.
“Đó chính là Thẩm Thuần.”
“Nghe nói là thủ khoa Khoa Quản Trị Kinh Doanh của chúng ta.”
“Cảm giác so với Tạ học trưởng cũng không kém cạnh.”
“Thành tích tốt lại đẹp trai, chắc chắn sẽ trở thành Tạ học trưởng tiếp theo.”
“Tạ học trưởng được tuyển thẳng, nên vẫn có chút khác biệt.”
Tiếng xì xào xung quanh khiến Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, và chỉ cần liếc nhìn một cái, anh đã xác định được nguyên nhân gây ồn ào: thanh niên đang ngồi đối diện.
Người đó quá nổi bật, đến mức chỉ cần liếc qua là không thể không chú ý.
Tạ Bách Viễn tự nhận mình cũng đẹp trai, nhưng so với thanh niên trước mặt, anh không thể sánh bằng. Nói thanh niên này “rực rỡ” nghe có vẻ hơi quá, nhưng dùng để miêu tả nam sinh mới này lại hoàn toàn chính xác. Người như thế này mới xứng đáng được gọi là đẹp.
“Hội trưởng, đây là Thẩm Thuần.” Một nam sinh bên cạnh nhắc nhở Tạ Bách Viễn.
Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Thẩm Thuần.
Đôi mắt đa tình, long lanh như chứa đựng cả mùa xuân, khiến lòng Tạ Bách Viễn khẽ rung động.
“Chào Hội trưởng.” Thẩm Thuần mỉm cười.
“Ừ.” Tạ Bách Viễn gật đầu, đợi cơn sóng lòng lắng xuống, anh mới nói. “Tân sinh nếu dư sẽ được sắp xếp ở cùng các anh chị khóa trên, hai người một phòng. Vừa đúng lúc em là người dư ra, nên sẽ ở cùng anh. Nếu cảm thấy không thuận tiện, em có thể xin chuyển phòng.”
“Không cần đâu, ở cùng hội trưởng rất tốt.” Thẩm Thuần đáp.
Ban đầu, người ở cùng phòng với Tạ Bách Viễn là Hứa Trạch. Cậu ta bị các thành viên trong ký túc xá xa lánh nên đã chuyển đến ở cùng Tạ Bách Viễn. Vốn dĩ ký túc xá vừa đủ chỗ cho tân sinh, nhưng giờ lại dư ra Thẩm Thuần.
Số lượng thí sinh trúng tuyển vào Đại học A đã được tính toán kỹ. Hứa Trạch trong thế giới ban đầu vốn đỗ gần chót bảng, Thẩm Thuần tưởng rằng việc mình tham gia sẽ đẩy Hứa Trạch xuống, nhưng không ngờ điểm chuẩn năm nay lại thấp hơn một chút, khiến Hứa Trạch vẫn trúng tuyển.
Mối lương duyên vẫn còn đó, vận mệnh đã định sẵn, Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch chắc chắn sẽ gặp nhau.
Để ngăn chặn tình cảm nảy sinh, tốt nhất là giải quyết ngay từ đầu.
“Được.” Tạ Bách Viễn nhìn về phía nam sinh bên cạnh nói: “Đỗ Tân, cậu dẫn người mới đi nhé.”
Tân sinh khá đông, thường sẽ có người hướng dẫn. Ký túc xá ở tầng 3, hai giường một phòng với nhà vệ sinh riêng. Điều kiện tuy không bằng thuê nhà bên ngoài, nhưng ở gần trường cũng là một lợi thế.
Thẩm Thuần cảm ơn đàn anh dẫn đường, tự sắp xếp lại giường ngủ, cất đồ đạc vào tủ quần áo và bàn học, rồi ngồi xuống ghế quan sát “lãnh địa” của Tạ Bách Viễn.
Giường ngủ gọn gàng, khăn trải giường phẳng phiu, bàn học không có đồ linh tinh, chỉ có vài cuốn sách được xếp ngay ngắn, bút viết nằm gọn trong hộp. Không có quần áo bừa bộn, không khí trong phòng cũng không có mùi lạ, thậm chí sàn nhà cũng sạch sẽ, chỉ còn lại dấu vết của Thẩm Thuần vừa kéo vali vào.
Thói quen sống sạch sẽ.
Trong thế giới ban đầu, Hứa Trạch và Tạ Bách Viễn từng cãi nhau vài lần vì thói quen này của Tạ Bách Viễn.
Thực ra, sống chung với người bình thường cũng không phải vấn đề lớn. Hứa Trạch chỉ mang đồ ăn về phòng, không phải món nặng mùi như bún ốc, nhưng vẫn khiến Tạ Bách Viễn khó chịu.
Thói quen sạch sẽ có thể gây bất tiện cho người khác, nhưng với Thẩm Thuần lại là điều tuyệt vời, vì hắn cũng không thích mùi đồ ăn trong phòng. Nếu không phải ở cùng Tạ Bách Viễn, hắn có lẽ đã chọn thuê nhà bên ngoài.
Như vậy, vừa tiện cho bản thân, vừa ngăn Hứa Trạch chuyển đến ở cùng Tạ Bách Viễn.
Chiếm chỗ trước, đỡ phải lo lắng sau.
Thẩm Thuần đánh giá xong, lấy cây lau nhà dọn sạch những vết mờ trên sàn, tắm rửa xong, rồi ngồi trong phòng… tận hưởng điều hòa.
【Ký chủ, ngài không lo lắng họ gặp nhau sao?】521 hỏi.
Hệ thống mới nhậm chức hơn nửa tháng, đang quan tâm đến ký chủ, nhưng lại cảm thấy ký chủ có vẻ quá nhàn rỗi.
【Tình yêu sét đánh thường xuất phát từ ngoại hình. Với ngoại hình của Hứa Trạch chắc không thể đâu, với lại ta cũng không thể ngăn họ gặp nhau mãi được.】Thẩm Thuần mở laptop, xem xét dữ liệu.
Trời nóng như thế này, ra ngoài chỉ khổ thân.
521 công bố hai nhiệm vụ: một là giúp nguyên chủ sống sót, hai là cắt đứt mối lương duyên giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch.
Nhiệm vụ "Đoạn Duyên" yêu cầu cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ, khiến một hoặc cả hai người hối hận và không muốn gặp lại nhau.
Nhiệm vụ này không quá khó với Thẩm Thuần, chỉ cần để hai người không thể ở bên nhau.
Để hai người ở bên nhau rất khó, nhưng tách họ ra lại cực kỳ dễ dàng.
Hiện tại, hắn đang tập trung vào nhiệm vụ một, khác biệt so với những nhiệm vụ trước đây. Trước kia, hắn thường dùng phân thân của mình, nhiệm vụ hoàn thành là biến mất hoặc chết ngay. Nhưng lần này, hắn phải sống đến già bằng thân thể người khác.
Dùng thân thể người khác đúng là phải trân trọng, nhưng dù trân trọng thế nào thì thân thể này vẫn sẽ già đi. Hiện tại trông như một thanh niên điển trai, nhưng qua tuổi 50, dù có đẹp trai cũng chỉ là một ông lão.
【Thật không thể giữ mãi tuổi thanh xuân sao?】Thẩm Thuần gõ nhẹ lên bàn hỏi.
【Không thể, quy tắc thế giới này không cho phép, ký chủ.】521 nhìn vào cửa hàng với các loại thuốc Nhan Đan.
【Thế giới tiếp theo có thể thay đổi quy tắc không?】Thẩm Thuần nhìn vào gương, thấy khuôn mặt có ba phần giống mình,【Khuôn mặt đẹp thế này, các ngươi nỡ lòng nhìn nó già đi sao?】
521:【Không nỡ, nhưng hệ thống không đủ quyền hạn, thế giới chỉ có thể tùy cơ, xin lỗi nhé ký chủ.】
Thẩm Thuần bật cười trong lòng.
Dù thường xuyên chết trẻ, nhưng thời gian nhiệm vụ có thể dài ngắn khác nhau. Hắn từng dành hàng ngàn năm ở một thế giới để tiêu diệt căn nguyên nhiệm vụ, trải qua đủ mọi nỗi đau của nhân sinh: sinh, lão, bệnh, tử, cầu không được, yêu thương ly biệt, oán hận gặp gỡ.
Với hệ thống và căn nguyên thế giới, ký chủ chỉ phải chịu đựng cái chết do tuổi già.
Hắn không thích nhìn mình già đi, nhưng không có nghĩa là không thể chấp nhận.
Tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Thuần ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Tạ Bách Viễn.
“Học trưởng về rồi.” Thẩm Thuần mỉm cười.
Ký túc xá ồn ào nhất vào hai thời điểm: khi mới nhập học và khi cãi nhau muốn chuyển phòng.
Tạ Bách Viễn tưởng rằng khi về phòng sẽ thấy cảnh lộn xộn khó chịu, nhưng không ngờ lại gọn gàng, sạch sẽ như mới.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thay dép và bước vào. “Đúng rồi, bên kia đổi người rồi.”
Thực ra là vì sợ người lạ xâm nhập lãnh địa của mình, làm đồ đạc bị lộn xộn, nên anh vội về kiểm tra.
Tâm trạng anh khá tốt, vị bạn cùng phòng mới có vẻ là người yêu sự sạch sẽ, có thể chung sống hòa thuận.
Hai người không có nhiều chuyện để nói. Tạ Bách Viễn xử lý công việc của mình, còn Thẩm Thuần sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì tiếp tục tìm hiểu quy định và thời khóa biểu của trường.
Tiếng gõ bàn phím nhỏ vang lên, không gây khó chịu, chỉ tạo nên không khí yên tĩnh, tập trung.
Căn phòng ủa họ thì thoải mái và yên tĩnh.
Nhưng 12 giờ, không khí trở nên oi bức. Một thiếu niên thanh tú kéo vali cũ kỹ bước vào cổng trường Đại học A.
“Hứa Trạch, em ở phòng 303 ký túc xá, cầm giấy chứng nhận đi, anh nhờ người dẫn em đến.” Đàn anh đón tân sinh cười nói.
“Cảm ơn.” Hứa Trạch nói nhỏ, nụ cười ngượng ngùng và cẩn thận.
_____
Chỉnh lần 1 ngày 23/2/2025