So với sự lo lắng của Tạ Bách Viễn, Hứa Trạch lại thực sự cảm thấy kinh ngạc và ngượng ngùng. “Cậu vẫn nhớ chuyện lúc đó sao?!”
Cậu ta không ngờ rằng chỉ gặp mặt một lần, Thẩm Thuần lại nhớ rõ ngày đó người đưa bánh trung thu chính là cậu ta.
“Cùng làm việc trong một hội, đương nhiên tôi nhớ rồi.” Thẩm Thuần nhìn trái cây trong tay  Hứa Trạch, mỉm cười nói, “Nhưng mà việc cảm ơn vì chuyện bánh trung thu thì không cần đâu, chuyện đó đã qua lâu rồi.”
“Không phải chuyện đó, mà là lần này chuyện của Vương Bằng Trình.” Hứa Trạch trong lòng biết rõ Thẩm Thuần đã giúp cậu ta, nếu không Thẩm Thuần làm sao có thể cùng mình giao lưu phương án được.
Bị xa lánh, bị khinh thường, bị đánh cắp công sức làm kế hoạch, cậu không có khả năng phản kháng. Những thành tích mà cậu từng tự hào, trước mặt những người xung quanh cũng chẳng có giá trị gì. Bản thân chỉ biết chơi dương cầm, violin, cờ vây, đàn tranh, nhưng những người khác dường như biết hết mọi thứ. Sự tự ti trong lòng khiến cậu ta luôn cảm thấy không dám ngẩng đầu trước những thiên tài đó. Trong bóng tối ấy, chẳng ai nghĩ đến việc kéo cậu ta ra khỏi khó khăn, chỉ có Thẩm Thuần phát hiện ra tình cảnh của cậu ta và ra tay giúp đỡ. Cậu không thực sự rất cảm kích.
“Cậu nói chuyện đó à, thực ra tôi cũng không phải giúp cậu, chỉ là Vương Bằng Trình luôn nói xấu tôi, tôi thấy hắn không vừa mắt thôi.” Thẩm Thuần cười nói, “Hơn nữa, cậu đứng ra chỉ trích hắn cũng là giúp tôi, coi như chúng ta huề nhau vậy.”
Thẩm Thuần nói đùa một câu, nhưng không có ý định đùa thêm. Hắn ra tay giúp đỡ chỉ là thuận tiện, cũng là để tránh cho bánh răng vận mệnh một lần nữa khép lại. Vì vậy, hắn không cần phải nhận sự cảm kích này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play