Chương 4

5 năm sau.

Trong tiệm bánh ngọt ở ven biển có cô gái trẻ có mang tóc dài màu đen được buộc cao lên phía sau đang bận rộn làm mẻ bánh cuối trong ngày để về lò nướng. 

" Mẹ ơi" bé gái  đáng yêu từ ngoài cửa đẩy cửa bước vào, cô bé có cặp mắt to và khuôn mặt tròn trịa cũng có mái tóc dài màu đen tự nhiên giống cô. 

Cô rửa tay rồi tháo tạp dề ra để lên móc treo bên cạnh, ngồi xuống dịu dàng nhìn bé gái :" Khả Khả, sao vậy con"

Bé gái đáng yêu - Tô Khả Hân ở nhà đều gọi bé là Khả Khả. 

Khả khả giơ hai tay ngắn của mình về phía cô, nũng nịu nói :" mẹ ơi, ôm ôm"

Cô mỉm cười rồi ôm lấy bé đứng dậy đi ra ngoài quán. Cô để bé ngồi xuống ghế rồi đi lấy bánh dâu tây yêu thích của bé. 

Tiệm bánh này cô mở được 3 năm trước từ  lúc bé gần 1 tuổi cho đến bây giờ, sau lần nằm viện đó cô đã không còn ý định dại dột nữa thay vào đó cô đã nghiêm túc điều trị bệnh rồi bắt đầu học làm bánh từ đề nghị của bác sĩ nên kiếm việc gì đó làm sẽ thoải mái hơn. 

Cô đã nhờ lời đề nghị của bác sĩ mà đã đi học làm bánh may mắn là cô rất có năng khiếu ở khoản này nên rất nhanh đã ra nghề và nhờ khoản đầu tư của ba mẹ mở ra tiệm bánh "Bình Minh" này. 

Cô đưa bánh cho bé rồi nhẹ nhàng nói :" con ơi đây với bà ngoại cow được không "

Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu :" được ạ"

Cô đứng lên đi về phía quầy lấy túi xách nhẹ nhàng nói với mẹ Tô :" mẹ, con đi mua thêm nguyên liệu để  về ngày mai làm bánh, lát nữa mẹ về sớm đi, tiệm chứ giao lại cho Tiểu Ngọc là được"

Kỷ Ngọc - nhân viên làm với cô được 2 năm, đang dọn bàn thì Kỷ Ngọc được gọi tên liền ngước đầu vui vẻ nhìn mẹ Tô nói :" đúng đó, con có thể trông quán mà"

Mẹ Tô gật đầu nói :" con đi nhanh đi, mẹ sẽ về sớm mà."

" con đi đây" cô lại quay lại nhìn bé con tạm biệt :" mẹ đi đây"

“ mẹ, Tạm biệt ”

Cô lái xe đi khoảng nửa tiếng mới đến siêu thị có bán đủ những nguyên liệu cô cần mua và  thêm ít bột với trái cây là có đi về nhà. 

Trên đoạn đường cao tốc có chiếc xe đang mất lái lao nhanh về phía trước, người đàn ông có đôi mắt phượng khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại đang rất bình tĩnh lái xe lao về phía vách đá, trước khi xe đâm vào vách đá anh đã nhanh tay mở cửa phụ, lao ra ngoài ngay khi đâm vào vách đá phát nổ. 

Anh vừa nhảy ra ngoài vẫn chưa lăn ra xa thì xe phát nổ anh bị kính xe đâm vào chân. Anh khó khăn với chân bị thương đi về phía trước. 

Cô vừa lái xe qua không xa thì  chiếc xe phát sau vang lên tiếng nổ lớn, cô giật mình liền đập phanh xe lại nhìn vào kính chiếu hậu. Lúc cô định rời đi thì cô thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngồi dậy cách chiếc xe phát nổ không xa, thấy người đàn ông đi được vài bước liền lấy tay chạm vào chân khó khăn đi về phía cô. 

Cô thấy người đàn ông chỉ cách cô vài bước thì liền ngã xuống, cô thấy vậy liền xuống xe đứng gần người đàn ông nhẹ nhàng hỏi:" tiên sinh, anh không sao chứ"

Cô thấy người đàn ông mở mắt ra bốn mắt nhìn nhau, cô thấy đôi mắt người này rất quen nhưng lại không nhớ là gặp ở đâu rồi. 

Người đàn ông cũng thấy cô rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra cô là ai, nhíu mày nói:" có thể đưa tôi rời khỏi đây không"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, cô hít sâu nói:" anh có thể tự đi đến xe tôi không, ở phía trước rất gần" cô chỉ về xe đang cách ba bước chân. 

Người đàn ông chậm chạp đứng dậy, anh thấy cô chỉ đi trước không có ý định giúp anh, anh đi từ từ về phía xe cô đã mở sẵn ghế phía sau ra. 

Anh vào xe thì cô liền lái xe rời đi, cô nhìn phía trước, nhẹ giọng nói :" tôi đưa anh đến bệnh viện, anh có thể gọi người nhà đến đón anh"

Anh luôn nhìn cô từ khi lên xe, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong xe, không giống như những người phụ nữ khác đều sử dụng nước hoa rất nồng và có thể gây choáng váng đầu óc người bên cạnh, nhưng  mùi hương này rất nhẹ nhàng lại có chút như mùi chanh đường giống như trong ký ức ít ỏi đêm hôm đó. 

Cô dừng xe lại bên đường, nhíu mày quay lại nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn mình hay đang suy nghĩ gì đó, cô hơi cau mày nói:" anh gọi người nhà anh đi, tôi đưa anh đến bệnh viện"

Người đàn ông nhíu mày lạnh lùng nhìn người phụ nữ to gan dám ra lệnh cho anh đây là lần đầu tiên anh thấy trong gần hai mươi năm qua. 

Cô hơi tức giận khi thấy người đàn ông không trả lời hay làm bất kỳ hành động nào khác ngoài lạnh lùng nhìn mình, cô khó chịu hỏi lại :" này, anh có nghe thấy tôi nói gì không "

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play