Chương 1

Hôm nay đã có người đến thay ca nên cô vào phòng thay đồ ra chuẩn bị về nhà cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay lúc đi ra lại nhìn thấy người đàn ông bịt khẩu trang đang ngất xỉu ở cửa vệ sinh nam. 

Cô tiến lại gọi người đàn ông :" tiên sinh, anh không sao chứ "

“ này, anh có cần tôi đưa đi bệnh viện không”

Người đàn ông hơi hé mắt nhìn cô, khàn khàn nói:" làm phiền cô đưa tôi đi lên tầng 18, phòng 1828" nói rồi liền ngất đi.

Cô nghe vậy chỉ nghĩ người đàn ông say rượu liền đỡ người đàn ông dựa vào mình và rất vất vả đưa anh đến cửa phòng. Thấy vậy cô để người đàn ông dựa vào tường rồi thở h.ỗn h.ởn nói:" tới phòng rồi, thẻ phòng anh đâu"

Cô không thấy người đàn ông phản ứng liền vỗ mạnh vào mặt anh:" này thẻ phòng đâu"

Người đàn ông đau liền nhíu mày từ từ tỉnh dậy phản ứng hơi chậm lấy thẻ phòng mở cửa. 

Cô thấy vậy liền chuẩn bị rời đi, không ngờ người đó lại kéo tay cô vào phòng, đè cô vào cánh cửa khàn khàn nói:" ai sai cô đến đây"

Cô nhíu mày không hiểu người này đang nói gì muốn đẩy người đàn ông ra nhưng không được liền bực bội nói:" này, tôi không hiểu anh nói gì, tránh ra."

Người đàn ông kéo khẩu trang xuống liền nhếch môi nói:" cô nhận tiền rồi không muốn làm sao" nói rồi không được cô phản ứng liền cúi xuống ngậm lấy môi cô phát tiết 

Cô mở mắt to nhìn hành động của người đàn ông liền đánh mạnh vào vai anh nhưng người này như không biết đau hay cô đánh nhẹ không có phản ứng gì cả. 

Người đàn ông ôm cô đi vào phòng, để cô lên giường lớn rồi từ từ cởi đồ ra. Cô không thấy được khuôn mặt người đàn ông nhưng lại nghe thấy tiếng động nhỏ của quần áo rơi xuống đất. 

Cô hoảng sợ run rẩy nói :" tôi...tôi không bán thân, xin... Xin anh ...anh tha ...tha cho tôi... Có được không " cô nép sáp vào thành giường cố gắng tránh xa nhất có thể. 

Người đàn ông nhếch môi lạnh lùng nói :" đừng có giả ngây thơ với tôi"

Người đàn ông thấy cô nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh có thể thấy cô trong bóng tối vì từ nhỏ anh đã quen với bóng tối chỉ có ánh sáng yếu ớt thôi anh đã có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. 

Anh kéo chân cô lại gần mình hung hăng c.hiếm đ.oạt thân thể cô mặc kệ những lời cầu xin của cô. 

Đến khi cô tỉnh lại thì trời đã gần sáng nhờ chuông báo thức cô mặc định mỗi ngày. 

Cô cảm thấy toàn thân đau nhức nhưng đây không phải thân thể của cô, cô nhìn người đàn ông quay lưng lại với mình đang nằm ngủ bên cạnh. Cô căm hận nhìn người trước mặt, cô đang thất thần thì nhìn thấy mẹ cô gọi đến cô bấm tắt rồi từ từ xuống giường nhặt từ cái mặc vào. Liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng kinh tởm này. 

Sau khi cô đi khoảng khoảng một tiếng dau thì anh nghe thấy tiếng điện thoại rung ở đầu giường,anh khàn khàn nói:" alo"

“ Phó thiếu, anh không sao chứ”

“ không sao”

“ Cái gì mà không sao, hôm qua lúc tôi nhận điện thoại của anh liền sai người điều tra rồi, tối qua anh đi đâu vậy,”

“ ở khách sạn ”

“ anh tắm nước lạnh sao, người tôi sắp xếp anh cũng không cần sao”

Anh nhíu mày từ từ mở mắt nhìn trần nhà lạnh lùng nói “ chẳng phải hôm qua cậu đưa người đến phòng tôi sao”

“ anh điên à, tôi làm gì biết phòng của anh, tôi sắp xếp người đợi anh trong xe cả tối, đến bóng của anh còn không gặp nữa”

Anh nhíu mày nhìn qua bên cạnh đã không có người đâu, anh lạnh lùng nói :" tôi biết rồi" nói rồi anh cúp máy. 

Anh nghĩ mình ảo giác chẳng phải đâu có ai trong phòng ngoài anh sao, anh lắc đầu rồi vén chăn chuẩn bị xuống giường thì lại thấy vết máu đỏ đập thẳng vào mắt anh, rồi lại thấy chiếc lắc tay bằng bạc nằm gần anh. 

Anh cầm lên xem thì hình ảnh đêm qua lại ùa về, chính anh đã bức chiếc lắc này ra vì nó vướng víu. Anh nhíu mày nhìn chiếc lắc đã bị hư khóa cài trên tay, kiểu dáng rất đơn giản chỉ có hình mặt trăng với với ngọc trai nhỏ nằm cạnh nhau, anh xem kỹ lại thấy thấy có chữ "Giản" được khắc trên mặt trăng. 

Anh không nghĩ nhiều liền để chiếc lắc lên bàn rồi lấy điện thoại gọi người đem quần áo đến. 

Anh từ phòng tắm ra chỉ có khăn tắm quấn ngang hông nhìn người đàn ông tóc bạch kim ở trong phòng, lạnh lùng nói:" cậu đi xem camera thử hôm qua ai đưa tôi về phòng "

Người đàn ông tóc bạch kim - Tề Phong ngạc nhiên nhìn anh nói:" Phó Thiếu, anh vừa nói cái gì cơ"

Anh lạnh lùng cầm lấy áo sơ mi màu đen mặc vào, lạnh lùng nói:" cậu không nghe nhầm đâu"

Tề Phong dập điếu thuốc rồi cười vui vẻ nói:" cậu cuối cùng cũng chịu chạm vào phụ nữ rồi à"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play