Chương 2
Anh nhíu mày lạnh lùng nói :" cậu có đi không "
Tề Phong gật đầu rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho quản lý khách sạn.
Sau khi cô ra khỏi khách sạn liền bắt taxi đi về nhà. Cô vào nhà đi nhanh vào nhà tắm chưa kịp cởi đồ đã đứng trước vòi sen đ.iên cuồng chà khắp cơ thể, cô đã tắm hơn 1 tiếng đồng hồ mà vẫn cảm thấy mình rất bẩn như tắm thế nào vẫn không thể sạch được.
" Giản nhi, con làm sao vậy " mẹ Tô đứng ngoài cửa lo lắng hỏi cô, từ khi cô về đã tắm rất lâu nên bà rất lo lắng.
Cô hít thở sâu, tắt vòi sen giọng hơi khàn nói:" con..con quên mang quần áo rồi, mẹ có thể lấy giúp con không "
" Được chứ, con đợi mẹ một lát" nói rồi mẹ Tô liền vào phòng lấy chiếc váy ngủ màu trắng cho cô.
Cô mặc chiếc váy trắng cảm giác rất chiếc váy này nó bẩn giống như cơ thể cô vậy, nó không còn sạch sẽ như ngày hôm qua nữa.
Cô vào phòng thay ra bộ đồ màu tối và lấy tất cả váy màu trắng ra bỏ vào túi mang ra bỏ vào thùng rác.
Cô làm xong liền vào phòng đóng cửa lại ngồi co ro trong góc phòng mở rèm cửa nhưng lại bật đèn sáng cả căn phòng. Cô không dám nhìn vào giường mà cắm mặt vào hai đầu gối, run rẩy ngồi ở đó, chẳng biết ngồi đã bao lâu đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Giản Nhi, con dậy chưa”
“Giản Nhi, dậy ăn trưa đi con”
“Giản Nhi, Giản Nhi”
Mẹ Tô lo lắng đi ra phòng khách nhìn Ba Tô gấp gáp nói:" Anh à, anh vào xem thử đi, em gọi mấy lần rồi mà con bé vẫn không lên tiếng "
Ba Tô nghe vậy liền đi vào phòng nhẹ nhàng nói:" Giản Nhi, con dậy chưa, ra ăn cơm này"
Cô nghe thấy tiếng ba mình liền chậm chạp muốn đứng lên đi ra mở cửa nhưng lại tê chân nên đứng một lát rồi mới đi từ từ ra mở cửa.
Cô thẫn thờ nhìn ba mẹ nói:" con hơi mệt, hai người ăn trước đi"
Mẹ Tô nghe giọng cô hơi lạ lại thấy mắt cô sưng vù liền đi qua muốn sờ trán cô thì bị cô né đi, bà lo lắng nói:" con làm sao vậy"
Cô lắc đầu nói :" con không sao, con hơi mệt"
Ba Tô liền kéo Mẹ tô về phía mình nhìn cô nhẹ nhàng nói :" vậy con ngủ thêm đi"
Liên tục cả tháng cô như mất h.ồn ở trong phòng chỉ khi đến giờ ăn thì cô mới bước chân ra khỏi phòng rồi ăn xong lại đi vào phòng không nói chuyện cũng không cười như lúc trước nữa.
Mẹ Tô nhìn cô chỉ cúi đầu ăn cơm không liền gắp miếng cá cho cô nói:" Giản Nhi, món cá này con thích nhất, ăn nhiều một chút"
Tô Nghiêm- em trai cô nhỏ hơn cô 1 tuổi liền gắp cho cô thêm miếng thịt :" chị cũng ăn thịt đi"
Cô nhìn thấy cá với thịt trong chén lại cảm thấy dạ dày cồn cào liền bụp miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Mẹ Tô nhìn Ba Tô bên cạnh liền chạy theo vào nhà vệ sinh đứng ở cửa lo lắng hỏi:" Giản Nhi, con không sao chứ"
Đáp lại bà chỉ có tiếng "ọe, ọe ,ọe" vang lên liên tục ở bên trong khoảng mấy phút sau, cô mặt trắng bệch mở cửa đi ra thấy ba người đang đứng trước cửa lo lắng nhìn mình.
Mẹ Tô tiến lên đỡ cô lo lắng hỏi :" con làm sao vậy, khó chịu ở đâu"
Cô cảm thấy tầm nhìn mờ mờ rồi ngất xuống không còn nghe hay nhìn thấy tiếng gì cả.
“ con gái cô đã mang thai được 4 tuần rồi”
Lúc cô mơ màng tỉnh lại thì liền nghe thấy câu nói của bác sĩ vang lên như lời t.ử hình dành cho cô vậy.
Mẹ Tô sốc đến nổi phải dựa vào Ba Tô mới có thể đứng vững run rẩy cầm lấy tờ giấy siêu âm nhìn cô đang mở mắt nhìn bà.
Mẹ Tô được Ba Tô dìu ngồi xuống ghế, bà nhìn cô khó khăn lắm mới có thể nói thành câu:" con..con có bạn trai khi nào, ba đứa bé là ai"
Ba Tô nghiêm túc nhìn cô nói:" con có nghe mẹ con vừa hỏi hay không, trả lời"
Tô Nghiêm thấy cô muốn ngồi dậy liền tiến lại đỡ cô ngồi dựa vào thành giường :" chị, chị nói đi, ba mẹ sẽ giúp chị liên lạc với anh ta chịu trách nhiệm với chị"
Ba Tô nhìn thấy cô cứ ngồi khóc thì không thể kìm chế được, lớn tiếng quát:" Trả lời câu hỏi có nghe thấy không hả"
Cô nhìn Ba Tô đang nổi giận liền run run nói:" con không biết anh ta là ai, con bị..bị đụng chạm... Con không muốn đứa bé này"
Mẹ Tô khóc nức nở ôm chầm lấy cô, hai người cùng nhau khóc rất lâu đến khi ba Tô không chịu được nữa liền nói:" vậy đi tìm bác sĩ lập tức bỏ đứa bé"
Mẹ Tô lau nước cho mình rồi lau nước mắt cho cô nói:" đúng đúng, đi tìm bác sĩ "
Cả gia đình cùng nhau đi đến phòng bác sĩ muốn làm phẫu thuật bỏ đứa bé.
Bác sĩ lắc đầu nhìn cô nói:"không được , nếu như bỏ đứa bé thì khả năng cao sau này cháu sẽ không thể nào có con được nữa, gia đình phải suy nghĩ cẩn thận "
Mẹ Tô lại khóc liền khuyên nhủ cô không cần bỏ nữa nhưng cô không nghe nhất quyết muốn bỏ đứa bé.
Cô kích động đến nỗi ngất xỉu lần nữa được bác sĩ đẩy về phòng. Dặn người nhà không được để bệnh nhân kích động không thể cho sức khỏe với cả thai nhi