Cuộc sống trong tù giam trôi qua vô cùng buồn thảm, không có ban ngày chỉ có đêm tối, khắp nơi đều là mùi hôi thối mục nát, đồ ăn toàn là gạo cũ khô khốc, quần áo chỉ là vải thô mỏng tanh.

Ta đỡ tay phu nhân ngồi xuống đống rơm.
Phu nhân hỏi ta, vì sao lại xả thân cứu tiểu thư.

Ta thành thật đáp lời: “Vào cái ngày bán mình đi, con đã xem như mình chết rồi, nhưng ông trời thương xót cho con vào ở một gia đình tốt như vậy, được sống ba năm tươi đẹp đó đã là quá đủ với con rồi. Nếu như bây giờ còn không báo đáp công ơn, chẳng lẽ phải đợi đến kiếp sau mới trả ơn cho phu nhân và tiểu thư sao!”

Phu nhân nghẹn ngào không nói nên lời.

Ta an ủi phu nhân: “Người yên tâm đi, thánh thượng sẽ điều tra rõ sự thật, đến lúc đó sẽ trả lại trong sạch cho lão gia, chúng ta sẽ được ra ngoài thôi. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, không chịu nổi nỗi khổ chốn lao ngục này, nhưng Đồng Nhi da dày thịt béo, Đồng Nhi không sợ những thứ này. Phu nhân yên tâm, nhà con tuy rằng ở trong thôn, nhờ được phu nhân chiếu cố nên hai năm nay cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, cha mẹ con sẽ chăm sóc cho tiểu thư, đợi đến khi lão gia sửa lại án sai, cả nhà chắc chắn sẽ đoàn tụ!”

Đợi từ mùa xuân đến mùa thu, thỉnh thoảng lại có người đến thẩm tra, may mà từ đầu đến cuối không có dùng hình, nhưng cũng không có tin tức thả người nào.

Vào một bữa sáng cuối mùa thu, cai ngục đến mở cửa lao, muốn giải tất cả bọn ta lên kinh thành để Thánh thượng đích thân thẩm vấn.

Ta vốn tưởng rằng những ngày trong lao tù đã đủ gian nan, không ngờ rằng trên đường bị áp giải đi còn khổ cực gấp trăm lần, càng đi về phía bắc trời càng lạnh, trên người bọn ta chỉ có áo vải thô mỏng manh, đi từ sáng cho đến tối, dù những vết phồng rộp trên chân đã ứa máu, ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục lên đường.

Trong mắt lão gia toàn là thương xót và lo lắng cho phu nhân, nhưng từ đầu đến cuối phu nhân vẫn ngẩng cao đầu thẳng sống lưng bước đi, ra hiệu cho lão gia không được khuất phục.

Ta còn nhìn thấy thiếu gia, cả người gầy đi thấy rõ, sắc mặt cũng tái nhợt. Hắn cũng nhìn thấy ta, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, ta mỉm cười với hắn nhưng hắn lại buồn bã quay đi.

Haiz, về sau có cơ hội ta sẽ nói với hắn, là ta cam tâm tình nguyện đến chết thay, xin hắn đừng thấy áy náy trong lòng.

Đêm đó, bọn ta nghỉ lại ở trạm dịch Vĩnh Lợi Châu, ngày mai sẽ qua sông, chính thức đặt chân lên lãnh thổ phương Bắc.

Mí mắt ta cứ giật liên tục, ta cứ cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, vì thế ban đêm không thể nào ngủ sâu được, quả nhiên sau nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu cuốc cuốc, tiếp theo đó là một cái bóng đen nhảy vào trong.

Ta nhào đến bên người phu nhân theo phản xạ có điều kiện, định lên tiếng gọi người tới, nhưng đã bị che miệng lại.

Phu nhân thấp giọng nói: “Đồng Nhi đừng sợ, là người mình.”

Thì ra người tới là người bên nhà mẹ đẻ của phu nhân.

Người nọ quỳ xuống hành lễ, phu nhân bảo hắn nói những chuyện quan trọng trước.

Thì ra lần này gặp chuyện không may, bên phía nhạc phụ của lão gia đã muốn lập tức đến ứng cứu, nhưng thế cục triều đường bất ổn, Ngũ vương gia và Bát vương gia tranh đấu gay gắt, mà phía Nam của Vĩnh Lợi Châu là địa bàn của Bát vương gia, phía Bắc là địa bàn của Ngũ vương gia. Vị tướng quân mà Nhạc lão gia dốc sức một lòng ủng hộ là Bát vương gia, nên chỉ có thể đi đến khu vực giao thoa Nam Bắc ông ấy mới có thể cứu viện được.

Người nọ còn nói, Thánh thượng cũng đã sắp băng hà, Nam Bắc sắp trở nên loạn lạc, họ sẽ đến cướp ngục, đêm nay chúng ta sẽ rời đi.

Phu nhân siết chặt góc áo hỏi lại, chỗ cô gia nói thế nào?

Người nọ đáp, người đến cứu viện cô gia và hắn cùng lúc nhảy vào cửa sổ, đã hẹn trước canh tư sẽ cùng rời đi!

Phu nhân kéo tay ta, thấp giọng nói: “Đồng Nhi đừng sợ, đi theo mẹ.”

Trước đó vì để che giấu tai mắt, ta sửa miệng gọi phu nhân là mẹ, mới ban đầu còn có hơi ngượng ngùng, ta cứ cảm thấy như thế là mạo phạm quý nhân.

Nhưng phu nhân nói, ta trung thành dám xả thân cứu mạng tiểu thư, vậy chính là ân nhân của Trần gia.

Huống hồ lúc ở trong tù giam, ta và phu nhân sống nương tựa lẫn nhau giống như mẹ con ruột vậy.

Người nọ còn mở gông xiềng của bọn ta, nhân lúc đêm khuya đi về phía cửa chính.

Vừa ra ngoài đã nghe thấy trong trạm dịch náo loạn hẳn lên, thì ra là người đến cứu bọn Thái Âm lúc ra ngoài đã gặp sự cố bị bọn canh ngục phát hiện, chúng đốt lửa đuổi theo.

Ta lập tức quay đầu lại, phu nhân giữ chặt lấy ta: “Đồng Nhi ngoan, con không biết võ, trước mắt con đi theo các đại nhân đi!”

Ta chưa từng thấy phu nhân như thế này bao giờ, ngọn lửa chiếu rọi lên khuôn mặt bà, lửa đỏ cháy ánh vào đôi con ngươi đen láy, tay bà cầm kiếm, xung trận ngựa lên trước, tựa như chưa từng chịu phải nỗi khổ lao tù hơn nửa năm qua, bà quyết đánh giết trở lại.

Ta được người nọ ôm lên xe ngựa, tiếng chém giết bên ngoài xem vang lên chừng một khắc.

Sau đó, phu nhân vén rèm cửa xe lên, đám người Thái Âm, Lý ma ma, Hứa ma ma đều lần lượt lên xe ngựa.

Lão gia và thiếu gia đã cưỡi trên con ngựa cao lớn, đoàn người nhân lúc đêm khuya lao nhanh đến bến tàu.

Đến bến tàu, mọi người xuống ngựa lên thuyền, gió thổi phập phồng cánh buồm đi thẳng về hướng Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play