Vào mùa đông năm nay, rốt cuộc ta vẫn phải bán mình đi.
Sao có thể không bán đây? Ông trời không rộng lượng với chúng ta, đầu năm hạn hán kéo dài tận năm tháng, cuối năm lại thêm bốn tháng ngập úng, lương thực trồng trên ruộng nương không thu hoạch được lấy một xu, cả nhà đói không có gì ăn.
Mẹ lại bệnh rồi, cần phải uống thuốc, đệ đệ vẫn còn nhỏ, trên mặt xám xịt, cái quần rách tả tơi đến độ chẳng che nổi phần mông.
Cha đã làm việc rất nỗ lực, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã đi ra bến tàu tìm việc, cả người ông gầy đi chỉ thấy xương sườn, gió thổi mạnh thì lảo đảo như sắp đổ, nhưng vẫn không duy trì nổi sinh hoạt của cả nhà.
Thế là khi ta nghe nói Nha bà trên phố đến thu gom tiểu cô nương, ta vỗ sạch tay đặt đống rau đã nát xuống đất đứng dậy đi ra khỏi cửa nhà.
Đợi đến khi cha hùng hổ chạy về nhà, ta đã nhận mười lượng bạc của Nha bà, bốc thuốc cho mẹ, may quần áo mới cho đệ đệ, còn cắt một đầu thịt heo để lại trong nhà.
Cha ôm đầu ngồi sụp dưới đất, phiền muộn không nói nên lời.
Ta nói với cha: “Nếu còn không tìm được lối thoát thì cả nhà mình sẽ chết đói mất. Huống hồ Nha bà cũng đã nhận lời tìm cho con một chỗ tốt, chắc chắn không phải ca vũ kỹ viện gì đâu, có lẽ con sẽ đi đến những nhà giàu có làm người hầu, đến lúc đó không những có thể được no bụng mà còn có tiền hằng tháng gửi về nhà, chỉ cần người vẫn còn sống thì vẫn còn hy vọng!”
Mẹ vốn bệnh đến mê man không dậy nổi, chỉ vừa uống một thang thuốc đã có thể gượng mình ngồi dậy. Nghe nói ta đã bán thân lấy tiền, suýt chút bà lại ngất đi, bà nằm đó đấm tay xuống ván giường tự mắng mình, hận bản thân liên lụy đến con gái, bà còn nói bà không chữa bệnh nữa, có chết cũng không muốn bán con trai con gái mình đi.
Mẹ ơi, trên đời này không có đứa con nào muốn trơ mắt nhìn cha mẹ mình chết cả!
Ta khuyên nhủ an ủi hết lời, cả nhà mới cơm chan nước mắt ngồi lại ăn bữa cơm tối này.
Dù đã hơn nửa năm không được ăn mặn, nhưng bữa cơm này mọi người lại chẳng thấy ngon lành, ai nấy đều sầu khổ.
Ta cố khuyên cha đừng buồn lo: “Cũng không phải sinh ly tử biệt, chỉ là tạm thời xa nhau, sau này chắc chắn vẫn còn có thể sống cùng nhau mà.”
Đệ đệ do dự hỏi: “Sau này thật sự còn có thể gặp lại tỷ tỷ sao?”
Ta vỗ vào mông cậu nhóc: “Đương nhiên rồi, tỷ còn muốn nhìn thấy đệ cưỡi con ngựa cao to, cưới vợ, sinh con nữa là!”
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, ta đã chào từ biệt cha mẹ đi đến nhà Nha bà.
Nha bà cũng là người cùng quê, mọi người đều hiểu rõ hoàn cảnh, bà vừa cho ta một con đường sống, còn cho phép ta về nhà chào tạm biệt người thân, ta có gì để thù oán người ta chứ?
Trước lúc ly biệt, ta đưa toàn bộ số bạc bán thân lại cho cha, dặn dò cha nhất định phải chữa hết bệnh cho mẹ, trông nom đệ đệ kỹ lưỡng, quản lý tốt mọi việc trong nhà chờ ta trở về.
Cha rưng rưng đồng ý.
Cả một đời ông làm nông dân chất phác, thương yêu vợ con, nếu không phải vì thiên tai sao có thể đành đoạn bán con gái mình đi để sống sót.
Chuyện này thật sự đã đến đường cùng, sống sót trước rồi hãy tính sau!
Ta cứ thế đi đến nhà của Nha bà, trong nhà đã có hơn mười cô nương đứng đó, họ cũng giống như ta, cũng là những đứa con ngoan của những nhà nghèo khổ, vì kế sinh nhai bất đắc dĩ phải bán thân làm nô làm tỳ.
Cuộc sống này chính là như vậy, sinh ra làm người, trong chín phần cay đắng chưa chắc sẽ có một phần ngọt ngào.
Nha bà bảo mọi người tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi phân cao thấp đứng thành một hàng.
Lúc này bà mới nói cho chúng ta biết, hôm nay nhà Trần lão gia ở phủ Quảng Nam sẽ đến mua nha hoàn, bảo chúng ta yên phận chờ đợi, đó là một gia đình giàu có, là một nơi tốt để gửi gắm. Mọi người đều không dám hé môi nửa lời, chỗ tốt chỗ tệ đều là số phận, đã đi đến bước đường này do ông trời quyết định thôi.
Buổi trưa, bên phía Trần phủ có hai lão ma ma đã đến. Ở trong sân vườn nhà Nha bà, hơn mười cô nương đứng ngay ngắn thành hàng, để cho hai ma ma lần lượt quan sát.
Hoàn cảnh của mọi người gần như nhau, không có cơm ăn nên ai nấy đều xanh xao vàng vọt, vả lại từ nhỏ cũng chưa từng ra cửa gặp người lạ, trong lòng sợ hãi nên đều cúi thấp đầu không dám thở mạnh.
Ma ma lần lượt kiểm tra từng người một, nhìn tay chân, sống lưng và cả răng lợi, hỏi thăm kỹ càng tuổi tác của mỗi người, Nha bà trả lời đầy đủ thông tin chi tiết về từng cô nương.
Lúc đến lượt ta, Nha bà nói, tiểu cô nương tên là Mãn Hoa, năm nay vừa tám tuổi, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, trong nhà không khó khăn mấy nhưng năm nay thiên tai ập xuống, bất đắc dĩ mới phải bán con, sáng hôm nay mới đến đây.
Hai ma ma trao đổi ánh mắt với nhau một lúc rồi mới nói: “Chọn đứa này đi, lát nữa sẽ đi cùng bọn ta.”
Nha bà mừng rỡ vô cùng, những nhà giàu có thường rất kén chọn, thường chọn tới chọn lui đến mấy lượt, lần này thuận lợi dắt người đi thật đúng là không dễ dàng gì!
Thế là ta còn chưa kịp nói lời từ biệt lần cuối với cha mẹ thì đã được bế lên xe ngựa của Trần phủ rời đi.
Lúc chia tay, Nha bà căn dặn ta phải hầu hạ nhà người ta thật tốt, còn bảo ta đừng lo lắng chuyện trong nhà, khi nào bà có thời gian sẽ đến báo tin cho nhà ta.