Tròng trành trên xe suốt hai ngày chúng ta mới đến Trần phủ.

Nhà ta ở phủ Bình An, nhà họ Trần ở phủ Quảng Nam, tuy là thị trấn lân cận, nhưng đối với cha mẹ ta từ nay về sau lại là trời nam đất bắc.

Đi vào trong phủ, đầu tiên ta được ma ma sắp xếp ở trong phòng của người hầu, tắm rửa sạch sẽ cho ta, gần như là hai ngày mới chà rửa sạch sẽ hết bùn đất cũ trên người.

Sau đó họ lại cắt tóc và móng tay, thắt hai bím tóc nho nhỏ, thay cho ta một bộ quần áo thơm phức rồi mới dẫn ta đi gặp bà quản gia.

Bà quản gia họ Hứa, ma ma bảo ta gọi bà ấy là Hứa ma ma, dặn dò ta gặp người khác thì đừng nói lung tung, người lớn tự có sắp xếp riêng.

Ta nào dám hó hé chứ, một con nhóc nhà quê như ta nhìn thấy tòa phủ rộng lớn thế kia đã hoa mắt choáng váng rồi.

Cũng may mà Hứa ma ma rất hài lòng về ta, bà ấy còn nói ta trông khá vừa vặn.

Sau này ta mới biết, ý bà ấy là nói ta thấp vừa đủ, bởi vì tiểu thư cũng không cao.

Lão gia Trần phủ là tri phủ phủ Quảng Nam mới nhậm chức, Trần đại nhân là cử nhân, phu nhân ông cưới về là tiểu thư nhà tham tướng Bắc Cương, sinh ra một nam một nữ.

Năm nay lão gia đưa gia quyến đến nhậm chức ở phủ Quảng Nam, tùy tùng dẫn theo không nhiều, cho nên mới gấp gáp mua thêm nha đầu.

Hứa ma ma thưa chuyện với chủ mẫu, phu nhân chỉ đích danh gọi tên ta, ta ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cúi đầu đi vào phòng, khom lưng đứng đó không dám lên tiếng.

Chỉ nghe thấy một giọng nữ êm tai vang đến, bà nói: “Nếu như đã đến nhà ta, chứng tỏ ngươi có duyên với nhà ta, ngươi cứ yên tâm làm việc. Ở trong nhà ta, thông minh lanh lợi hay không chỉ là thứ yếu, lòng trung thành mới là điều quan trọng nhất. Làm tốt công việc của ngươi, đương nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”

Ta cúi đầu đáp lời, sau đó đi theo Hứa ma ma ra khỏi phòng.

Phía sau lưng lại vang đến tiếng nói của phu nhân: “Thật đáng thương, đứa bé còn nhỏ thế kia chắc chỉ bằng tuổi với Nguyệt Nhi mà lại hiểu chuyện hơn Nguyệt Nhi rất nhiều.”

Tiếp đó là giọng nói của lão ma ma: “Con cái nhà nghèo khó từ nhỏ đã phải gánh vác gia đình, tiểu thư nhà chúng ta được nuông chiều từ nhỏ sao có thể so sánh được chứ. Phu nhân có tấm lòng Bồ Tát, con bé đã đến trong phủ chúng ta, đó chính là phúc phận của con bé. Nếu như đi vào nhà khác còn không biết sẽ gặp hoàn cảnh thế nào.”

Hứa ma ma dẫn ta đi vào phòng của tiểu thư, sau đó nói với nhũ mẫu của tiểu thư: “Trương ma ma, đây chính là nha đầu mới mua về, bằng tuổi với tiểu thư. Phu nhân có ý bảo con bé đến làm bạn với tiểu thư. Con bé xuất thân từ gia đình nhà nông, vẫn chưa kịp dạy dỗ, về sau nhờ ma ma tốn công chỉ dạy.”

Trương ma ma gật đầu, đánh giá người một hồi lâu, sau lại cười nói: “Vóc người tương tự với tiểu thư, chỉ có hơi gầy hơi đen một chút. Người do ma ma chọn quả nhiên rất tốt, làm gì cần ta hao tâm tổn trí đâu, cảm ơn Hứa ma ma!”

Nói xong, Trương ma ma lại vẫy tay gọi một nha hoàn tới: “Thái Âm, dẫn muội muội mới đến này xuống đi, về sau nàng sẽ ở chung một phòng với ngươi, công việc trong tay ngươi cũng dẫn nàng làm theo. Đợi tiểu thư về nhà sẽ dẫn đến thỉnh an tiểu thư.”

Thái Âm mỉm cười, kéo tay ta đi xuống. Khi đi đến phòng của Thái Âm ta mới dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, vẻ mặt ta ngạc nhiên vô cùng, ta chưa bao giờ nhìn thấy một căn phòng sạch sẽ và thơm tho đến như vậy trong đời!

Thái Âm xoa đầu ta, nói: “Muội muội đừng sợ, ở trong phủ rất tốt, người trong phủ cũng tốt, muội ở đây lâu sẽ biết ngay thôi. Chủ tử đều rất rộng lượng chưa từng bạc đãi người hầu, tiểu thư cũng rất tốt, người đối xử với chúng ta như tỷ muội thân thiết vậy.”

Được một lát, Thái Âm lại giới thiệu với ta, tiểu thư là con gái út của Trần đại nhân, tuy nói rằng từ nhỏ nàng đã được nâng niu cưng chiều nhưng tấm lòng thiện lương, bởi vì đang dần lớn lên nên phu nhân muốn có nhiều nha hoàn hơn để bầu bạn cùng con gái, tương lai sau này cũng sẽ có trợ thủ, người hầu trong nhà đều ở phương Bắc, cho nên mới mua thêm một nha đầu ở phương Nam.

Tỷ ấy còn an ủi ta, ở Trần phủ, những người hầu cận của chủ tử còn được phát lương tháng là hai mươi đồng, số tiền này ta có thể dành dụm lại gửi về nhà tiếp tế cho người thân của ta.

Vừa nói tỷ ấy còn lấy bánh ngọt cho ta ăn.
Đó cũng là thứ mà ta chưa từng thấy trước đây, mềm mềm xốp xốp, bỏ vào miệng là tan ngay, ăn xong trong miệng còn ngập tràn hương hoa.

Ta cố gắng ăn chậm nhất có thể, chỉ sợ mình bị mang tiếng là kẻ háu ăn. Nếu như bị đuổi ra ngoài, ta sẽ không thể kiếm được hai mươi đồng hằng tháng nữa. Nếu như mỗi tháng có thể gửi về một ít tiền, cuộc sống của cha mẹ chắc sẽ tốt hơn!

Lúc này cả người ta mới dần dần thả lỏng được một chút, ngoài cửa chợt vang đến tiếng cười trong trẻo, thì ra tiểu thư đã tan học trở về nhà.

Thái Âm vội vàng vẫy tay bảo ta mau rửa tay lau mặt sạch sẽ, sau đó dẫn ta đi đến phòng ngủ của tiểu thư.

Vốn tưởng rằng phòng ngủ của Thái Âm đã rất tốt rồi, không ngờ phòng ngủ của tiểu thư còn đẹp hơn nữa, trên bàn bày biện các bình sứ tinh xảo cắm đầy hoa tươi, khăn trải bàn may tua rua bằng những chuỗi ngọc, bên giường còn có những tấm màn mềm mại được vén sang một bên.

Ta có hơi tự ti, sợ mình sẽ giẫm dơ sàn nhà, đôi chân co quắp đứng yên ở đó, lại sợ tiểu thư không thích mình, hai tay ta nắm chặt quần áo, những ngón tay đã run lên không ngừng.

Ta nghe thấy một giọng nói trong trẻo hỏi ta tên gì.

Ta ngại ngùng đỏ mặt, cất giọng be bé như muỗi kêu: “Ta, ta tên Mãn Hoa.”

Tiểu thư cười phì bảo: “Ta có phải là hổ đâu, ngươi sợ cái gì? Đến đây, ngẩng đầu lên. Ồ, ta vốn có ba nha hoàn, ngươi là người thứ tư, về sau cứ đi theo ta, gọi ngươi là Đồng Nhi đi.”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, Trương ma ma đã đẩy ta nói: “Mau tạ ơn tiểu thư đã ban tên đi.”

Ta vội vàng quỳ xuống thì lại được tiểu thư giữ chặt: “Nghe ma ma nói, ta và ngươi bằng tuổi, ngươi còn nhỏ tháng hơn ta đúng không? Thật tốt, đám Thái Nguyệt đều lớn hơn ta, suốt ngày dong dài đủ chuyện, nhìn xem, bây giờ ta đã có thể làm tỷ tỷ rồi này!”

Nói xong, nàng lại hô một tiếng phân phó hạ nhân, nói muốn dẫn ta đi dạo trong vườn nhà.

Trương ma ma giật mình vội lên tiếng: “Tổ tông, tiểu tổ tông, người mới vừa tan học, đợi lát nữa Hoàng ma ma sẽ đến dạy người thêu thùa, lúc này còn muốn đi dạo khắp nơi, coi chừng phu nhân biết được, sẽ khẽ vào tay đấy!”

Nhưng tiểu thư lại thờ ơ như không, dửng dưng nói: “Ta cũng không làm gì sai, mẹ sẽ không vô cớ đánh ta, đi thôi, ta dẫn các ngươi đi dạo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play