Tiếng bước chân hỗn độn truyền từ trên núi xuống, đánh vỡ trường hợp tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ khẩn trương hiện giờ.
Có một phần thi thể sơn tặc được nâng xuống núi.
Chủ lực là đám người Nguyên Cát, quan binh đi cùng nói là hỗ trợ nhưng thực chất là trông coi.
Có thể là bởi vì cùng nhau lục soát và nâng thi thể sơn tặc cho nên thái độ quan tướng khi xuống núi đã trở nên khá khách khí hơn: "Nơi này cách huyện thành khá xa, sơn tặc lại ẩn giấu quá sâu, huyện nha không biết bọn chúng tác oai tác quái ở đây đã quấy nhiễu Võ thiếu phu nhân rồi."
Trương Tiểu Thiên cũng đi lên làm chứng cho quê nhà mình: "Đúng vậy, đám sơn tặc này đột nhiên tới, ban đầu nơi này của chúng ta không hề có việc này."
Quan tướng kia liếc nhìn Trương Tiểu Thiên một cái. Lúc này, Trương Tiểu Thiên đã báo được thù còn cứu được thê tử vì vậy tinh thần phấn khởi kích động không thôi cho nên không hề phát hiện ra có gì khác thường. Nhưng Lý Minh Lâu lại nhìn thấy rõ sát ý trong mắt quan tướng. Khi nói đến đám sơn tặc đột nhiên xuất hiện đúng là khiến cho quan tướng này có tật giật mình nha.
"Sự phát đột nhiên, chúng ta sốt ruột cứu người, không kịp thông báo cho các ngươi, xin hãy thứ lỗi." Nàng lễ thượng vãng lai, cực kỳ khách khí.
Tầm mắt quan tướng nhìn sang phụ nhân bên cạnh nàng: "Võ phu nhân."
Phụ nhân hơi hơi gật đầu không nói gì.
Lý Minh Lâu mở lời: "Thân mình của bà ấy không tốt, lại bị kinh hách."
Quan tướng lập tức nói: "Vậy nhanh mới các vị phu nhân vào trong huyện nghỉ ngơi."
Lý Minh Lâu nhìn sang phụ nhân, khó xử nói: "Chúng ta phải lên đường đi kinh thành, đã trì hoãn khá nhiều thời gian rồi, chỉ sợ Lương lão đô đốc lo lắng."
"Chúng ta có thể phái d.ịch binh đưa tin cho Lương lão đô đốc." Quan tướng thành khẩn nói: "Võ phu nhân bị kinh hách ở nơi này của chúng ta, nên hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi để đại phu xem qua, chúng ta đây nhất định phải hộ tống phu nhân an toàn mới có thể an tâm."
"Đều là binh sĩ với nhau, khiến các người thêm phiến toái rồi." Lý Minh Lâu nói, nàng không từ chối nữa: "Một khi đã vậy, thì xin quấy rầy quý huyện."
Quan tướng vui mừng vội bảo quan binh hộ tống đoàn người trở về thành, cũng cảm tạ đám người Nguyên Cát tiếp tục hỗ trợ: "Nhiệm vụ của các người là hộ tống Võ phu nhân cho nên sơn tặc ở đây giao cho chúng ta xử trí đi."
Quang tướng quay lại nhắc nhở Trương Tiểu Thiên đưa đám phụ nữ cứu vớt được cũng về huyện thành: "Các nàng là nhân chứng cho tội ác của đám sơn tặc. Sau khi lấy lời khai về hành động độc ác của chúng thì huyện lệnh đại nhân sẽ sắp xếp để các nàng trở về bên thân nhân."
Thân là sai dịch trong huyện nha, Trương Tiểu Thiên rất quen thuộc với quá trình này, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu hô to vâng lệnh.
Quan tướng cũng không quên các thôn dân dũng cảm vì nghĩa quên thân: "Các ngươi có công diệt phỉ, tất nhiên huyện lệnh đại nhân muốn gặp rồi."
Không cầu tưởng thưởng có thể gặp được huyện lệnh đại nhân cũng đã là việc rất vinh quang, các thôn dân kích động đi theo Trương Tiểu Thiên.
Lý Mình Lâu nhìn vị quan tướng này có thể gọn gàng ngăn nắp vòng hết tất cả mọi người cần phải diệt khẩu lại bên nhau, còn những thi thế người đã chết lại không có người nhớ thương.
Nhưng có một người nàng không thể quên được.
"Chúng ta có một tỳ nữ." Lý Minh Lâu nói với quan tướng, nàng chỉ vào nơi đặt thi thể của những nữ tử bị hại vừa nâng từ trên núi xuống: "Nàng ấy trung dũng xả thân cứu chủ, chúng ta muốn mang nàng ấy đi an táng."
Đương nhiên, quan tướng kia sẽ không khó xử một người đã chết, cho nên sau khi Nguyên Cát cùng hộ vệ an táng cho Tước Nhi xong, thì một đám người được quan binh hộ tống rời đi hướng về phía huyện thành. Quan tướng kia ở lại, đứng dưới chân núi nhìn theo cho đến khi không nhìn thấy bóng người, sắc mặt hắn trầm xuống.
"Đại nhân, trên núi không còn người sống." Một phó tướng tiến lên nhỏ giọng nói.
Tuy rằng có người một nhà đã kiểm tra nhưng quan tướng vẫn muốn bảo đảm vạn vô nhất nhất:
"Đối chiếu số người chưa?"
Phó tướng khó xử nói: "Lửa quá lớn, cho nên hài cốt bên trong không thể kiểm tra rõ ràng được."
Lửa cháy lớn đến độ không thể kiểm tra rõ thì những binh khí kia cũng đã được che dấu dưới đống lửa. Đây mới là điều quan trọng nhất, quan tướng tự mình đi xem xét xong tâm trí mới an ổn hơn, cũng thấy bội phục nói:
"Bọn họ có thể tự thiêu để che giấu bí mật, không hổ là người được An tiểu đô đốc chọn lựa tỉ mỉ."
Có thể làm được những chuyện này, cho dù là có người còn sống sót thì cũng chạy đi báo tin rồi, chỉ cần không rơi vào tay người khác là được.
Phó tướng thấp giọng hỏi: "Bọn họ thật sự là Chấn Võ quân sao?"
Quan tướng nhìn về đống thi thể sơn tặc chồng chất một bên, vết thương đều là trí mạng, tàn nhẫn nhanh gọn, đây không phải là điều mà hộ vệ nhà giàu hay tiêu sư có thể làm được:
"Thà rằng tin là có chứ không thể tin rằng không, Chấn Võ Quân còn có thể bỏ qua chứ Lương Chấn ở kinh thành thì không thể thiếu cảnh giác được."
Lương Chấn cũng coi như nổi danh ở Đại Hạ này, biểu tình phó tướng có vài phần khinh thường, cười khẩy:
"Lão đông tây kia cả đời đều bị chê cười."
Quan tướng không hề nông cạn như phó tướng, hắn cười lạnh: "Ông ta chỉ bị chê cười trước mặt Lý Phụng An mà thôi, nhưng thân phận tiết độ sứ của ông ta đâu phải trò đùa."
Phó tướng hổ thẹn thưa vâng.
"Đặc biệt là hiện tại Lý Phụng An đã chết, Lương Chấn có cơ hội chứng minh mình không phải trò cười." Quan tướng trầm tĩnh nói: "Hiện tại lão đông tay kia là một con mèo, chúng ta không thể để ông ta ngửi thấy mùi tanh được."
Phó tướng tâm phục khẩu phục nói: "Đại nhân suy nghĩ chu toàn."
"Võ Nha Nhi được Lương Chấn một tay đề bạt, sủng như đối với tư sinh tử (Con riêng), Võ Nha Nhi cũng ỷ vào Lương Chấn, hắn tác oai tác phúc cực kỳ ương ngạnh tại Chấn Võ Quân. Đám cấp trên đều rất đau đầu lại bất đắc dĩ." Quan tướng suy tư: "Lương Chấn muốn uống rượu mừng của hắn cho nên mời nương và tức phụ của người kia tới kinh thành cũng không kỳ quái."
Phó tướng lại cảm thấy trong này có việc kỳ lạ: "Võ Nha Nhi không phải cô nhi hay sao? Chưa từng nghe qua hắn có nương hay tức phụ gì?"
Quan tướng nhìn sang tảng đá, tựa hồ như nhìn thấy hình ảnh nữ tử cùng phụ nhân vẫn đang ngồi trên đó, biểu tình thấu triệt: "Một người vừa mù vừa điên, một người thì giống quỷ như vậy, nếu ngươi có mẫu thân hay tức phụ như vậy, ngươi cũng sẽ nói với thế nhân rằng mình là cô nhi mà thôi."
Hắn lại không chú ý đến việc này nữa.
"Bọn họ không phải định truyền tin về kinh thành hay sao, chúng ta phái người đi theo tìm hiểu là biết."
...
Khi ánh chiều hôm buông xuống cũng là khi đoàn người Lý Minh Lâu đến được huyện thành, huyện lệnh huyện Đậu là Vương Tri đã nhận được tin tức, đứng ở cửa thành đón chào.
Huyện lệnh ra ngoài đã phái sai dịch xua đi đám dân chúng trên đường. Đoàn người Lý Minh Lâu vào thành không hề bị vây xem, cứ như vậy yên lặng, thuận lợi đi vào huyện nha.
Đám thôn dân và nữ tử được Trương Tiểu Thiên cùng nhóm sai dịch giúp đỡ sắp xếp chỗ nghỉ, còn Vương Tri thì tự mình sắp xếp cho Lý Minh Lâu.
Vương Tri là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, hắn không có gì để nói với một tiểu cô nương cả, mà nói chuyện với một bà điên cũng không được gì, cho nên việc xã giao hoàn toàn giao cho Nguyên Cát.
Vương Tri cũng không hề tỏ vẻ thân phân một huyện quan, xem thường một kẻ vũ phu như Nguyên Cát, mà nương theo lòng tôn kính với Lương Chấn hắn biểu đạt sự nhiệt tình bằng cách chiêu đãi đối phương. Bày tiệc rượu và thức ăn biểu đạt lời xin lỗi cũng như an ủi, hai người uống đến say khướt mới tan cuộc.
Vương Tri say khướt trở lại nội trạch của mình, người chờ hắn không phải kiều thê mỹ thiếp mà là một văn sĩ khô gầy với hai hàng ria mép.
"Đúng thật tự cho mình là thông minh!" Văn sĩ kia tức giận quát: "An Tiểu đô đốc sắp xếp cho bọn họ đến giả bộ sơn tặc chứ không phải bảo họ thật sự là sơn tặc."
Trên người Vương Tri đầy mùi rượu nhưng trong mắt không hề có men say: "Bọn họ làm như vậy vốn dĩ là tốt, giả bộ thì cũng phải giống thật một chút. Đương nhiên, làm sơn tặc thì phải cướp bóc gây nguy hại cho hương lân, chẳng qua vận khí không tốt, ai biết được tùy tiện đánh cướp một cái lại gặp phải nương và tức phụ của Võ Nha Nhi chứ."
Hai mắt nhỏ dài của văn sĩ nheo lại, mang theo chút hoài nghi: "Ta đã tự mình tra hỏi đám nữ tử được cứu, họ đều nói phụ nhân bị nhốt cùng kia không hề nói mình là nương của Võ Nha Nhi, chỉ nói tức phụ của mình sẽ đi gọi quan phủ, bảo mọi người yên tâm."
"Quan phủ chúng ta là người mà ai cũng có thể tùy tiện kêu gọi được hay sao? Có thể chắc chắn như vậy thì tất nhiên là có lòng tin rồi." Vương Tri nói: "Huống chi đó là một người điên, lời nói lộn xộn, nghe đại khái là được."
"Đỗ Uy nói, gia tướng kia báo lại, bọn họ đi nửa đường bị cướp bóc không kịp trở tay, chỉ đành che chờ cho nàng kia chạy thoát, phụ nhân cũng tỳ nữ bị bắt. Bọn họ đi vào Trương gia trang nghỉ ngơi chỉnh đốn sau đó mới dẫn theo thôn dân lên núi diệt phỉ cứu người." Văn sĩ duỗi tay vân vê hàng ria mép, híp mắt nói: "Trương Tiểu Thiên cùng thôn dân cũng chỉ chứng, đoàn người này nhập thôn vào lúc nửa đêm, ngài có hỏi được gì từ gia tướng kia không?"
"Gia tướng này cực kỳ hiểu biết Lương Chấn, nói ra vài chuyện mà ngay ta cũng chưa từng nghe qua." Vương Tri xoa xoa khuôn mặt đầy mùi rượu.
Chuyện không biết tất nhiên cũng không rõ thật hay giả.
"Đỗ Uy nói bọn họ sẽ truyền tin cho Lương Chấn, phái người đi theo tìm tòi là biết thật hay giả." Vương Tri không có hứng thú thảo luận vấn đề này nữa, hắn ngáp một cái, lười nhác nói. "Chưa điều tra được rõ ràng thì để bọn họ ở lại huyện nha, nếu thật sự là thân thích của Võ Nha Nhi thì phóng thích bọn họ đi."
"Nếu không phải thì bọn họ không cần đi nữa rồi."
"Đương nhiên, hết thảy tiền đề là bọn họ thật sự không phát hiện ra bí mật của chúng ta."
"Nếu bọn họ mà biết gì đó thì đừng nói là thân thích của Võ Nha Nhi mà ngay cả thân thích của Lương Chấn cũng đừng nghĩ sống sót mà rời đi huyện Đậu này."
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT