Không phải toàn bộ binh mã quan phủ đều lên núi mà có một số ở lại canh giữ dưới chân núi, nói rằng để phòng bị sơn tặc chạy trốn.
Đám nữ tử được cứu không hề kinh hoảng nữa, có binh mã quan phủ tự mình lên núi diệt phỉ, mọi người cũng không vội vàng rời đi, mà đều ở lại chờ quan phủ đưa mình về bên thân nhân.
Lý Minh Lâu cũng không lên núi, tuy rằng đám binh mã này không coi bọn họ như sơn tặc để diệt trừ nữa nhưng bọn họ vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Nàng đang nghĩ có phải toàn bộ binh mã Hoài Nam đạo đã trở thành phụ thuộc của An Khang Sơn hay chỉ có một bộ phận này thôi? Chỉ tiếc là đời trước Khương Lương và Lưu Phạm chưa từng nói đến chi tiết này.
Phương Nhị cùng các hộ vệ vây quanh nàng, một tấc cũng không rời, vừa đề phòng vừa lên kế hoạch chờ cơ hội chạy thoát, Kim Kết cảm nhận được không khí khẩn trương nên nắm chặt lấy chiếc dù đen.
"Không phải sợ." Thanh âm của phụ nhân vang lên.
Bà vẫn ngồi bên người Lý Minh Lâu như cũ, tuy rằng mắt mù còn vừa điên vừa ngốc, nhưng lại có thể cảm nhận được những người khác đang khẩn trương.
Lý Minh Lâu nhìn sang, nghĩ đến người này nói một câu, nghĩ đến mình buột miệng thốt ra lời nói, nàng lại cảm thấy người tê dại một lần nữa.
Võ Nha Nhi.
Phụ nhân này có con dâu, có con dâu tức là có con trai.
Nhưng mà ai có thể nghĩ rằng....
"Con của bà là Võ Nha Nhi à?" Nàng hỏi.
Phụ nhân duỗi tay vỗ đầu vai nàng: "Tước Nhi con không nhớ Nha Nhi sao? Khi còn nhỏ hai con đã gặp nhau mà." Bà lại nhỏ giọng nói: "Nha Nhi rất tốt, con không phải sợ hắn, hắn sẽ đối đãi với con thật tốt."
Lý Minh Lâu gật đầu, ôn nhu nói: "Ta biết." Tạm dừng một chút, lúc này nàng hẳn là nên gọi một tiếng "nương" rồi hướng dẫn phụ nhân nói chuyện, nhưng từ "nương" kia khiến nàng nhớ tới mẫu thân đã qua đời, ký ức ấy đã trở nên mơ hồ nhưng xưng hô này vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng.
Cuối cùng nàng cũng không gọi thành lời.
"Hiện tại Võ Nha Nhi đang ở đâu? Nhà hai người ở nơi nào?" Lý Minh Lâu dịu dàng hỏi.
Phụ nhân đưa ngón tay đặt lên môi: "Suỵt, Tước Nhi, đừng nói về Nha Nhi, cẩn thận bị người ta biết."
Nàng gật đầu ậm ừ: "Ta đã quên, vậy bà lặng lẽ chỉ nói cho một mình ta thôi được không."
Nàng ngả thân mình càng gần với đối phương.
Phụ nhân cười ôm lấy nàng: "Chờ gặp Nha Nhi, ta lại nói cho con."
Ôm ấp của bà thật mềm mại nhưng thái độ lại cực kỳ cứng rắn.
Lý Minh Lâu không biết làm thế nào để hỏi chuyện một người vừa điên vừa ngốc như này. Phụ nhân nói rất lộn xộn, không rõ là thật hay giả, nàng ỷ trong lòng ngực của người này, không hỏi cũng không ngồi thẳng dậy tránh đi nữa.
Đệ Nhất Hầu Võ Nha Nhi là cô nhi không cha không mẹ, nhưng sau khi Võ Nha Nhi thành danh, Võ Thị tại Thương Khâu đã tổ chức lấy máu nhận thân, nhận định người kia là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Võ thị, Võ Nha Nhi nhận tổ quy tông.
Võ thị tại Thương Khâu là hậu duệ của Tống Võ Công thời Xuân Thu, hoàng đế vin vào điều này để bác bỏ nghi ngờ của triều thần đối với huyết mạch không chính thống của Võ Nha Nhi.
Đây là điều mà tất cả mọi người đời trước đều biết về huyết mạch của Võ Nha Nhi sau khi thành danh, Khương Lương và Lưu Phạm cũng từng giảng giải với nàng, đương nhiên khác với đám phàm phu tục tử, họ khịt mũi coi thường đối với việc Võ thị Thương Khâu lấy máu nhận thân.
"Đó chẳng qua chỉ là giao dịch giữa Võ Nha Nhi và người của Võ thị mà thôi."
"Người đã công thành danh toại đều muốn phủ thêm một chiếc áo choàng ngăn nắp, hoa lệ để che đi quá khứ bất kham của mình."
Trong nhiều việc ý kiến của Khương Lương và Lưu Phạm rất khác nhau, nhưng lần này thái độ với Võ Nha Nhi lại cực kỳ nhất trí. Nếu An Khang Sơn là một con chó dữ thì Võ Nha Nhi là một đầu sài lang.
Đệ Nhất Hầu Võ Nha Nhi trong mắt bọn họ là không xứng, cho dù có công bình định, định quốc an dân nhưng chẳng qua là vừa kịp lúc, nắm bắt được thời cơ lấy bạo chế bạo mà thôi.
Không xứng chính yếu nhất ở đây là Võ Nha Nhi đã từng gây ra những việc tàn bạo giống như đám phản quân, đó là tàn sát dân trong thành.
Tàn sát dân trong thành....
Đột nhiên Lý Minh Lâu đứng dậy.
Vị phụ nhân ngồi bên cạnh không kịp phòng ngừa té ngã, chiếc dù đen đang ở trong tay Kim Kết bị bật ra, tức thì thân hình của Phương Nhị cùng với các hộ vệ căng chặt lại.
Mà đám binh lính rõ ràng bị cắt cử ở lại trông coi nhìn chằm chằm bên này cũng nắm chặt lấy đao thương.
Muốn động thủ à?
"Này." Lý Minh Lâu nhìn đám quan binh kia, không hề cử động, nàng chỉ lớn tiếng hỏi:
"Huyện thành nơi này là đâu?"
Bọn họ đi vòng một vòng, lại gặp mưa đêm cho nên đã tới nơi này, tuy biết rằng đây là phía bắc thuộc cảnh nội của Hoài Nam nhưng không biết thành trì cụ thể.
Vốn dĩ cũng không cần biết, nếu không phải do trời mưa, bọn họ đã sớm xuyên qua sơn thôn dưới núi rời khỏi nơi này rồi.
Hỏi tên thành trì cũng có thể biết nơi này thuộc địa hạt do ai đang quản lý, tiểu thư có quen biết với đám quan viên lớn nhỏ ở Hoài Nam đạo này sao? Phương Nhị suy đoán.
Một gã quan binh do dự một chút, nghĩ đây chỉ là vấn đề râu ria nên đã trả lời:
"Huyện Đậu."
Lý Minh Lâu nhìn người này, ồ một tiếng rồi ngồi lại xuống tảng đá.
Kim Kết vội vàng căng chiếc dù lên một lần nữa, phụ nhân cũng ngoan ngoãn ngồi bên người nàng, thật giống như vừa rồi không hề phát sinh ra chuyện gì vậy.
Quan binh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi hắn nhìn Lý Minh Lâu, thấy nàng cũng đang nhìn hắn.
Kỳ quái, tại sao ngay cả khuôn mặt của nữ tử kia hắn không nhìn thấy nhưng trong lòng lại cảm thấy ánh mắt của nàng khiến lông tơ dựng đứng lên như vậy, có lẽ bởi vì trang dung giống quỷ của nàng, hắn vội dời tầm mắt đi.
Lý Minh Lâu nhìn người kia tựa như đang nhìn một người chết, không, một đám người chết. Tầm mắt nàng đảo quanh, quan binh huyện thành này, không chỉ quan binh mà tầm mắt nàng nhìn về phía xa hơn là toàn bộ huyện Đậu, đều là người chết.
Qua các triều đại, Huyện Đậu chỉ là một huyện thành nhỏ bé nhưng đời trước vì một sự kiện thảm sát nên đã nổi danh trong thiên hạ.
Trước nạn binh hỏa không lâu, huyện Đậu đã bị người tàn phá, toàn bộ huyện thành gồm quan, binh, dân thường đều bị giết. chết.
Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng đây là do loạn binh của Tuyên Võ đạo gây ra, sau khi bắt một đám tra khảo nhưng vẫn không hỏi rõ kết quả. Thôi Chinh cùng thái giám Toàn Hải đang đối đầu cực kỳ gay gắt, mà An Đức Trung cũng lặng yên không một tiếng động xâm chiếm Hoài Nam đạo, cho nên chuyện này dần bị đè ép xuống.
Đợi cho hỗn chiến với quân phản loạn xong, thanh danh của Võ Nha Nhi đại chấn, có người may mắn sống sót tại huyện Đậu đã tố cáo năm đó kẻ công thành chính là Võ Nha Nhi và quạ quân của hắn.
Triều đình vì muốn ổn định dân tâm cho nên muốn đẩy việc này lên người phụ tử An thị, nhưng người sống sót kia cũng kiên cường, giơ eo bài của Võ Nha Nhi Chấn Võ quân ra làm chứng cứ, còn tự sát trước mặt quân thần.
Võ Nha Nhi bước ra khỏi hàng.
Người sống sót kia chỉ còn một hơi hỏi hắn rằng giữa lanh lảnh càn khôn, dưới thiên đạo này có dám nói ra chân trướng hay không.
Võ Nha Nhi đạm nhiên thừa nhận là do hắn làm.
Thiên hạ ồ lên.
Xong việc, triều đình thu dọn tàn cục nói rằng do phụ tử An Khang Sơn mưu hại, do loạn quân vu oan v..v... Võ Nha Nhi cũng không đề cập tới việc này nữa, cuối cùng vẫn do triều đình phủ nhận, khẳng định do phản quân tác loạn.
Phản quân của An Khang Sơn ham mê tàn sát dân chúng trong thành, phàm là thành trì nào chống cự một khi bị đánh hạ sẽ bị tàn sát một cách hung tàn.
Nhưng mà, triều đình làm vậy chỉ vì trấn an dân tâm, rất nhiều người đã rõ ràng, chuyện huyện Đậu là do Võ Nha Nhi làm.
"Trách không được, khi đó, Toàn Hải bắt cóc Hoàng đề triệu các cánh Vệ quân tới hộ giá, chỉ mới phát tin tức không lâu mà Võ Nha Nhi đã như thần binh giáng thế xuất hiện tại kinh thành. Hóa ra khi đó hắn đã ở Hoài Nam." Khương Lượng được giải đáp nghi hoặc, cười lạnh: "Hành vi của người này có khác gì với phụ tử của An Khang Sơn đâu, chẳng qua dùng danh nghĩa ủng hộ bệ hạ mà thôi."
Điều này là nguyên nhân khiến cho Võ Nha Nhi bị cho rằng không xứng, khi phong hầu gặp phải đủ loại phản đối từ quan lại.
Hoàng đế đăng cơ trong phản loạn cho nên cực kỳ đa nghi, biết rõ Võ Nha Nhi là một thanh ác đao cũng muốn nắm chặt lấy, dù cho bị rất nhiều quan lại phản đối nhưng hoàng đế càng thêm nể trọng người này.
Võ Nha Nhi phong hầu không lâu vì vết thương cũ tái phát cho nên đã qua đời, Hoàng đế cùng triều thần đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Hạng Vân nổi lên bằng xuất thân danh môn nho tướng, Hoàng Đế cũng các triều thần đều cực kỳ vừa lòng, cuối cùng thiên hạ thái bình.
Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ Quân ở Mạc Bắc xa xôi vì sao sẽ chạy đến Hoài Nam để gây ra việc hung tàn cho một tòa thành nhỏ như vậy. Không người nào có thể giải thích, lý do hợp lý nhất đó là hắn lòng muông dạ thú giống An Khang Sơn với ý đồ gây rối, đầu cơ nhân đó trở thành công thần dưới trướng tân đế, nếu không thì cũng là loại loạn thần tặc tử.
Lý Minh Lâu quay đầu, nhìn phụ nhân mắt mù vừa điên vừa ngốc ngồi bên cạnh mình.
Đối phương dường như cảm nhận được nàng cho nên đã nở nụ cười rất dịu dàng.
Nếu đối phương thật sự là mẫu thân của Võ Nha Nhi thì đời trước giờ này, khắc này chắc hẳn đã chết hoặc đang chờ chết rồi đúng không.
Mà quan binh huyện Đậu cấu kết với sơn tặc, đều là một ổ rắn chuột một tay che trời thờ ơ lạnh nhạt.
Cho nên, Võ Nha Nhi vì người ngồi cạnh nàng đây giận dữ tấn công đồ sát cả huyện thành này.
Lý Minh Lâu nâng tay xoa lên khuôn mặt của phụ nhân, nàng nhẹ nhàng vu,ốt ve, cảm nhận sự mềm mại, tươi sống ấy.
- ---------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT