Ngày Liên Trì tỉnh lại là một ngày trời trong xanh không một gợn mây. Tất nhiên đó là theo cảm nhận của Diễm Linh Gơ, bởi vì ở Quỷ giới làm gì có chia ngày đêm. Quỷ giới quanh năm bị thứ ánh sáng âm u bao phủ, khiến thực vật nơi đây cũng ảm đảm buổn rầu.

Trong khoảng thời gian Liên Trì bất tỉnh đó, Diêu Phù Tang có trở về một lần, nhìn thấy hắn vẫn chưa tỉnh bèn dứt áo đi thẳng không quay đầu trở lại.

Quả thật Diêu Phù Tang và Liên Trì rất vô duyên, dường như mối duyên phận giữa hắn và nàng đã dùng hết trong hai lần mà Liên Trì chủ động tìm nàng rồi, vậy nên khi nàng vừa rời đi không lâu, Liên Trì đã tỉnh lại.

Bởi vì ngủ say quá lâu, khi tỉnh lại gương mặt tuấn tú của hắn trắng bợt, ánh mắt có hơi đờ đẫn, mái tóc bạc tán loạn ở trên giường đá.

Khi Diễm Linh Cơ bước vào lập tức nhìn thấy hình ảnh hắn muốn đứng dậy xuống giường. Nàng ta hoảng hồn:

"Đừng! Thân thể của ngươi vẫn chưa ổn, đừng xuống giường!"

Nói đùa, hắn nằm im một chỗ hơn mười năm. Tay chân có thể hoạt động như bình thường được mới là lạ ấy!

Quả nhiên thân thể Liên Trì khẽ nghiêng ngả, bước chân hắn lảo đảo, cũng may hắn nhanh tay vịn vào. tường đá bên cạnh, nếu không thì đã có một cú tiếp đất đẹp mắt rồi.

Mỹ nam tóc bạc đưa tay lên nâng trán, nghỉ hoặc hỏi: "Ta bị sao thế này?"

Hắn cảm thấy lồ.ng ngực trống rỗng, trái tim như bị ai móc đi. Trong đầu cũng mơ hồ không rõ ràng, giống như có thứ gì vừa bị xóa đi, ký ức là một mảnh trắng xóa. Nhưng Liên Trì vẫn chưa quên, trong lúc ngủ say, hắn nghe thấy có tiếng người gọi mình. Tiếng gọi đó khiến trái tim hắn đau đớn không thôi. Nhưng kỳ lạ là hắn không nhìn thấy được là ai đang gọi mình.

Diễm Linh Cơ ôm bó hoa bỉ ngạn trong lồ,ng ngực, gương mặt ửng hồng xinh đẹp, nàng ta đảo mắt nói: "Chàng đi bắt linh thú về cho ta, nhưng bị rắn độc cắn, rơi vào ngủ say. Chàng cảm thấy thế nào rồi?"

Đi bắt linh thú cho nàng ta ư? Liên Trì cảm thấy bản thân mình sẽ không làm những việc như thế. Nhưng hắn chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra, hắn hỏi tiếp: "Ngươi là ai?"

Diễm Linh Cơ chậm rãi đi về phía phía Liên Trì, một tay ấn hắn ngồi xuống giường đá, còn bản thân thì lại ngồi xuống dưới chân, ghé đầu vào bắp đùi hắn, dịu dàng nói: "Chàng quên rồi ư? Ta là thê tử của chàng!"

Liên Trì nhìn mái tóc đen bóng của Diễm Linh Cơ, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay vuố,t ve mái tóc ấy. Cách giải thích của nàng ta tuy còn nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại cũng là cách giải thích hợp lý nhất.

Hắn không nghỉ ngờ lời nói của nàng ta, bởi vì trên thân thể nàng ta có khí tức của hắn. Nghĩ tới nữ nhân này là thê tử của mình, trong lòng Liên Trì cảm thấy quái dị vô cùng.

Liên Trì dùng hai ngón tay nâng cằm Diễm Linh Cơ lên, ép nàng ta đối diện với mình. Mắt phượng, môi anh đào, hai má ửng hồng, môi hồng răng trắng... Quả nhiên là mỹ nhân hiếm có.

Diễm Linh Cơ e lệ rũ mắt. "Nhìn ta." Liên Trì thấp giọng nói: "Ngươi tên là gì?"

"Diễm Linh Cơ." Giọng nói nàng ta yêu kiều như rót mật vào tai, quả thật khiến nam nhân nghe vào mà phát cưồng.

"Bản thể của ngươi... Phượng Đồ đẳng?!" Liên Trì nhìn từ trên xuống dưới nàng ta một lượt, bỗng nhiên kinh ngạc nói.

Ý cưới trên gường mặt Diễm Linh Cơ chợt tắt, nàng †a tránh thoát khỏi bàn tay Liên Trì, dựa đầu vào chân hắn, lạnh nhạt nói: "Vậy thì đã sao?”

Đối với lời này của nàng ta, nhất thời Liên Trì chưa phản ứng lại được. Đúng vậy, bản thể là Phượng Đồ đăng thì đã sao? Khi nhìn thấy bản thể của nàng ta, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một cái, nhưng cũng chỉ là lóe lên mà thôi, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, ký ức của hắn thiếu thốn tới đáng thương.

Có lẽ cả Tang Ca, Phong Liên Dực và Phượng Cửu U cũng không biết, Phượng Đồ đăng quyển hạ lại hóa thành hình người, không chỉ thế còn là một mỹ nhân rất xinh đẹp. Đó cũng chính là lý do vì sao Diễm Linh Cơ lại có thiên phú với lửa như vậy. Phượng Đồ đẳng vốn là món sinh ra từ ngọn lửa niết bàn mà...

Nhưng hiện tại Tang Ca đã dung nhập hai quyển Phượng Đồ đẳng vào trong thân thể, nếu so với Diễm Linh Cơ, thì Tang Ca hiện tại mới thật sự gọi là tùy tâm sở dục đối với hỏa.

Trở lại thực tại, bàn tay đang v,uốt ve mái tóc nàng ta của Liên Trì bỗng nhiên di chuyển lên mắt, mũi, miệng, cuối cùng nhẹ nhàng di chuyển tới cổ, trước lúc nàng ta kịp phản ứng lại, hắn đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ nàng ta.

Lời nói ra lại hết sức lạnh lùng: "Ngươi không phải là thê tử của ta."

Cổ họng Diễm Linh Cơ nghẹn lại, mặt bỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Khí lực Liên Trì rất lớn, nhất thời nàng ta không thể dãy dụa ra được.

Cũng may lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng động. Liên Trì đưa mắt nhìn qua, xuất hiện trong tầm mắt là một nữ nhân mặc lam y, rõ ràng nàng ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy hành động hắn đang làm.

Kẻ tới không biết là địch hay bạn, Liên Trì nhất thời sinh lòng cảnh giác, bàn tay đang bóp cổ Diễm Linh Cơ cũng vì thế mà thả lỏng hơn đôi chút.

Lúc này Diễm Linh Cơ mới có cơ hội nói chuyện, nàng ta hét ầm lên: "Diêu Phù Tang! Ngươi còn không mau cứu tai"

Diêu Phù Tang khoanh tay dựa vào sơn động, cười như không cười nhìn hai người.

Mãi tới khi nhìn thấy Diễm Linh Cơ sắp bị Liên Trì bóp chết nàng mới mỉm cười đi về phía bọn họ. Liên Trì cảnh giác giơ tay đánh một chưởng về phía nàng, nhưng một chưởng đó không hề thương tổn tới Diêu Phù Tang nửa phần.

Nàng nhìn một chưởng vừa bị bản thân hóa giải, chậc chậc vài tiếng nói: "Quả nhiên tính khí vẫn không thay đổi, động thủ trước khi động khẩu!"

Sau nàng lại kinh ngạc thầm nghĩ: Sao hắn vẫn còn lực lượng nhỉ? Không phải nàng đã rút hết lực lượng ra rồi sao? Chẳng lẽ là có sai sót?

Cuối cùng, Diêu Phù Tang và Diễm Linh Cơ phải mất hai canh giờ ngồi giải thích cho Liên Trì hiểu mọi chuyện. Giải thích tới khát khô cả cổ mà hẳn vẫn còn ngờ vực chưa tin tưởng.

Diêu Phù Tang bực bội ngồi xuống bàn đá, hóa ra một ấm trà hoa mai, nàng rót liên tục hai ba chén uống mãi tới khi ấm trà thấy đáy mới thôi.

"Sao ta lại cảm thấy mình quên một chuyện rất quan trọng?" Liên Trì xoa xoa mi tâm, cau mày nói.

Diêu Phù Tang và Diễm Linh Cơ giật mình, tưởng rằng hắn nhớ ra chuyện gì đó. Nhưng có lẽ bọn họ đã nghĩ nhiều, Liên Trì chỉ đơn thuần thắc mắc một câu, song cũng không yêu cầu bọn họ trả lời.

Nhưng Diêu Phù Tang Vẫn chưa yên tâm, nàng cẩn thận hỏi: "Ngươi có muốn xem lại đoạn ký ức cảm thấy mơ hồ kia không?”

Chỉ thấy Liên Trì lắc đầu đáp: "Nếu như ta đã không nhớ, chứng tỏ chuyện đó không còn quan trọng nữa, hoặc giả là bản thân ta không muốn nhớ. Nhưng dù là kết quả nào đi chăng nữa, chuyện đã quên rồi thì cứ quên thôi."

Lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm.

Ban đầu đồng ý cược với Diễm Linh Cơ một phần là vì tò mò, một phần cũng là vì cảm thấy hắn quá đau khổ, chấp niệm với Tang Ca quá sâu, quên đi cũng tốt...

Nhưng có lẽ Liên Trì không ngờ tới, sau này hắn nghĩ lại, sẽ chỉ hận lúc đó không thể đánh cho bản thân mình một trận.

Nhưng có rất nhiều chuyện, đã không thể vấn hồi nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play