Ngọc châu bé xíu còn dính như ống tay áo của Tang Ca, nhìn thấy một cánh tay trơ trọi mắc lại trên cành tây, trong đầu Cơ Diệp bỗng nhiên trống rỗng. Lồ,ng ngực đau như có ai vừa dùng dao nạo khoét trái tim của hắn ra. Nhất thời, Cơ Diệp chưa biết nên phản ứng thế nào.
Khoảnh khắc bàn tay Cơ Diệp chạm vào tay nàng, nàng đã tranh thủ ném viên ngọc châu ở chuôi quạt Nguyệt Phong vào ống tay áo của nàng, một phần là vì sợ hai người họ sẽ lạc mất nhau, một phần là bởi ngọc. châu mang sức mạnh, cho dù Tang Ca có rơi xuống đáy. vực cũng sẽ được ngọc châu bảo vệ thân thể nguyên vẹn.
Hiện tại ngọc châu đang ở đây, Cơ Diệp không dám tưởng tưởng tình huống của nàng sẽ thế nào...
Về phần Tang Ca, chưa bao giờ nàng cảm thấy việc bản thân tỉnh táo còn đau đớn hơn cả việc đã chết đi như lúc này. Thân thể của nàng rơi xuống chạm vào đáy vực. Lúc thân thể va chạm với mặt đất, nàng còn có thể
nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn vang lên bên tai mình.
Đáy vực tối đen như mực, đảo mắt nhìn quanh chỉ một màu đen sì. Ở trong bóng đêm, có rất nhiều nỗi sợ được phóng đại lên gấp ngàn lần. Ví như thật ra Tang Ca rất sợ rắn... Tuy rằng thân thể tê liệt không còn cảm giác, nhưng thính giác của nàng vẫn còn tác dụng. Tiếng xì xì vang lên bên tai nàng. Không phải là một tiếng, mà là rất nhiều tiếng. Nàng ngửi thấy mùi hôi tanh ở nơi này. Một loại mùi đặc trưng mà chỉ có rắn mới có...
Thân thể nàng không thể động đậy, nhưng đầu óc Tang Ca vẫn còn linh hoạt, nếu như nàng đoán không nhầm thì bản thân đã rơi vào hang rắn. Dưới thân nàng là trăm ngàn con rắn nhỏ trườn qua trườn lại. Nàng có thể cảm giác được có thứ đó ầm ướt lè lưỡi liếm lên mặt mình.
Dạ dày Tang Ca cuộn lên, nàng rất muốn hét lên, rất muốn kêu cứu, nhưng cổ họng lại không phát ra được. một âm tiết nào. Vết thương nơi bả vai của nàng chảy máu không ngừng, mùi máu tươi nhanh chóng hấp dẫn những động vật khác tới. Tiếng sàn sạt không ngừng vang lên bên tai Tang Ca.
Nước mắt từ khóe mắt Tang Ca không ngừng chảy xuống. Nỗi sợ hãi bao phủ lấy nàng, nhanh chóng nhấn chìm chút lí trí còn sót lại của nàng.
Liên Trì, cứu ta! Liên Trì! Liên Trì!
Trong đầu nàng lặp đi lặp lại cái tên này, lúc này, nàng mong ước biết bao Liên Trì có thể xuất hiện để cứu nàng ra khỏi chỗ này. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không xuất hiện.
Tang Ca chỉ hận rằng tại sao bản thân mình còn chưa chết đi, tại sao lại để nàng tồn tại trong thân xác: đã không còn sinh khí này!
Một trâm đó của Diễm Linh Cơ vừa nhanh vừa độc thật ra đã giế.t chết Tang Ca rồi. Hiện tại trái tim nàng không còn đập nữa. Nhưng ý thức của nàng vẫn còn rất rõ ràng, nhưng nàng chỉ có thể bất lực để mặc thân thể mình từng chút từng chút bị đàn rắn nuốt chửng.
Nước mắt Tang Ca đã khô từ lâu, người yêu thương nàng không ở đây, vậy nàng khóc cho ai xem chứ?
Trong thời gian chờ đợi cái chết ập tới, Tang Ca bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình nóng lên. Là vòng ngọc nàng mua từ chỗ Phượng Cửu U, vòng ngọc không ngừng tranh đoạt máu của Tang Ca với đám rắn xung quanh.
Trước mắt Tang Ca đột nhiên sáng bừng lên, nàng nhìn thấy từ trong vòng ngọc có hai quyển trục lơ lửng bay ra ngoài, hai quyển trục phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi. Xua đi màn sương đen bao phủ quanh thân thể nàng.
Một trong hai quyển trục đó nàng biết, một là Phượng Đồ Đằng quyển trung nàng chưa kịp trả cho. Phong Liên Dực, quyển còn lại nhìn rất lạ, nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Ánh sáng dịu nhẹ từ hai quyển trục bao phủ lên người Tang Ca, lam quang đang dần chữa trị vết thương của nàng. Thân thể Tang Ca bỗng lơ lửng trên không trung. Bấy giờ nàng mới phát hiện quả thật bản thân đang nằm giữa ổ rắn. Nhìn đám rắn nhung nhúc xanh vàng đan xen phía dưới, da đầu Tang Ca tê dại.
Chính là vào lúc nàng đang thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của lam quang, cảm giác đau đớn đột nhiên ập đến. Cảm giác đau đớn khiến thân thể nàng run rẩy, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng hết cả lên. Hai quyển trục. đột nhiên lao về phía mi tâm Tang Ca, dung nhập vào trong thân thể nàng, không cho phép nàng có cơ hội kháng cự.
Đau... Đau quát
Ý thức Tang Ca bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu nàng nóng bừng lên, sau đó lại trở nên nguội lạnh, cuối cùng lại nóng lên. Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Nhưng đáng tiếc Tang Ca đã bất tỉnh từ lâu. Nếu như hiện tại có người khác ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc. phát hiện, thân thể Tang Ca bị bao phủ bởi một luồng sáng bạc. Ở trong lưồng sáng ấy, thân thể của nàng bắt đầu xảy ra biến hóa.
Mi tâm của Tang Ca bỗng xuất hiện một ấn ký hình ngọn lửa, đuôi mắt của nàng nhếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi càng trở nên đỏ thắm. Bộ y phục đỏ rực trên người nàng bị thay thế bằng một bộ lễ phục xẻ tà, hở vai. Bàn chân ngọc lộ ra trong không khí được bao phủ bằng một ngọn lửa nhàn nhạt đồng màu mới bộ lễ phục trên thân thể nàng.
Trong đầu Tang Ca bỗng nhiên vang lên vài giọng nói, giọng nói lúc xa lúc gần, lúc thì nàng cảm thấy quen thuộc, lúc thì lại cảm thấy xa lạ.
"Có cần giữ lại tia tình cảm của nó không?"
"Không, rút hết đi! Chúng ta cứu nó không phải để nó tiếp tục dây dưa với nghiệt đồ kia!"
Cùng với giọng nói đó vang lên, một đoạn ký ức như nước lũ ồ ạt chảy vào trong đầu nàng. Tang Ca vẫn chưa tiếp nhận được lượng tin tức lớn như vậy, cho nên nàng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Ký ức như thước phim quay chậm, không ngừng tái diễn lại trong đầu của nàng. Cảm xúc của Tang Ca phập phồng không ổn định, ban đầu là phẫn nộ tức giận, sau đó là đau đớn tê tái, cuối cùng những thứ cảm xúc đó giống như bị một hồ lô thu vào, chỉ còn lại bình thản thản nhiên.
Thân thể nàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Đám rắt dưới chân như gặp phải thiên địch, không ngừng trườn ra xa. Sau đó bọn chúng phát hiện, mỹ nhân kia không tỉnh lại, chỉ là thân thể vẫn luôn tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta khó chịu mà thôi.
Một con rắn nhỏ bạo gan trườn về phía nàng, thấy nàng vẫn không tỉnh lại, cuối cùng nó yên tâm quay đầu gọi tộc đàn của mình tới. Tang Ca là phượng hoàng, vì thế máu của nàng có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc bổ nào. Đàn rắn này ban nãy đã uống hơn nửa lượng máu trong người Tang Ca nhưng vẫn còn cảm thấy không đủ.
Cho nên muốn nhân lúc mỹ nhân chưa tỉnh lại uống thêm lần nữa.
Nhưng con rắn nhỏ kia vừa mới quay đầu về phía tộc đàn, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tang Ca bỗng nhiên mở ra. Con ngươi màu lục bích phản chiếu lại hình ảnh chật vật của đám rắn. Nàng nhíu mày, sau đó khẽ cử động tay chân. Cánh tay phải vừa được tái tạo lại, dùng vẫn chưa thuận tiện lắm.
Trong thân thể nàng bây giờ tràn ngập lực lượng chờ được phát động, Tang Ca khẽ phất tay, một ngọn lửa lập tức bùng lên bao vây nơi này. Đám rắn nhìn thấy mỹ nhân đã tỉnh, cuống quýt muốn chạy trốn. Nhưng bất kỳ còn rắn nào chạm vào tường lửa mà nàng bày ra đều tan thành tro bụi. Ánh mắt sắc lạnh của đám rắn nó nhìn nàng bắt đầu kèm theo vài phần kiêng kị.
Tang Ca nâng tay, khẽ xoay tròn Hỏa linh trâm trong tay, cười cười nói: "Diễm Linh Cơ à..."
Bỗng, Hỏa linh trâm đang xoay tròn đột nhiên dừng lại. Sau đó lòng bàn tay nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, Hỏa linh trâm vừa tiếp xúc với ngọn lửa đó đã tan thành bụi phấn, bay lả tả trong không khí.
Diễm Linh Cơ ở Quỷ bỗng nhiên phụt một bũng máu. Nàng ta đưa mắt khó hiểu nhìn xung quanh, nàng †a cảm nhận được tu vi của mình đột nhiên bị thụt lùi lại một chút.
Rốt cuộc chuyện này là sao?