Vậy nên khi Liên Trì mang thức ăn vào cho nàng, hình ảnh mà Tang Ca thấy là thế này: Một đám tì nữ lén lút đi theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn đi vào trong tẩm điện của nàng, bọn họ không dám vào theo, chỉ đành tiếc nuối đứng lấp ló xa xa phía bên ngoài, thi thoảng lại ngó đầu vào nhìn, quyến luyến không rời.
Trong lòng Tang Ca bỗng dâng lên nỗi bất an chưa từng có, nàng vẫn luôn biết Liên Trì rất tuấn tú, nhưng trước kia vẻ tuấn tú đó chỉ để cho một mình nàng nhìn thấy, cho nên nàng cũng không cảm thấy gì. Bây giờ nhìn đôi mắt sáng rực chỉ hận không thể dính chặt vào người Liên Trì của đám tì nữ kia, Tang Ca thầm cảm thấy không ổn.
Nhìn bàn tay thon dài của Liên Trì, lại nhìn gương mặt bình thản làm như không của hắn, Tang Ca bỗng thấy hơi bực bội. Nàng làm như vô tình nói: "Đúng là chàng tuấn tú thật đấy."
Một câu nói đậm mùi chua thế này, họa chăng Liên Trì có mù mới không nhìn ra được Tang Ca đang ghen. Nhưng hẳn không hiểu rốt cuộc nàng ghen vì điều gì, hắn thề với trời bản thân mình hoàn toàn chưa làm gì cả!
Nhưng nữ nhân ấy à... Bình thường đã không nói lý, tới khi ghen lại càng không nói lý hơn!
Tang Ca cố tình gây sự với Liên Trì, nhưng lần nào. hắn cũng không hề để tâm, điều này khiến cho nàng tức tới thổ huyết!
"Được rồi, ai chọc nàng vậy?" Nhìn gương mặt đen thui của Tang Ca, Liên Trì bật cười với tay xoa đầu nàng.
Tang Ca gạt tay hắn xuống, khoanh tay hừ lạnh một tiếng: "Không mượn chàng quản."
Giọng nói Liên Trì vẫn rất ôn hòa: "Vậy được, vậy ta đi ra ngoài nhé." Vừa nói xong, hắn đã đứng dậy có ý định rời đi.
Tang Ca phồng má, mặc dù tức nhưng vẫn không nỡ xa hắn, nhìn thấy hắn rời đi vội vàng vòng tay qua ôm lấy eo hắn. Sau đó rầu rĩ nói: "Chàng tuấn tú quá, khiến ta lo. chết đi được."
"Vẻ tuấn tú đó của ta không phải là để cho nàng ngắm hay sao?" Liên Trì cưng chiều xoa đầu Tang Ca, dịu dàng nói.
"Nhưng ta vẫn không thích..." Nàng dụi đầu vào eo hắn, nhỏ giọng đáp.
"Hay là ta đeo mặt nạ nhé?" Liên Trì cho nàng một lời đề nghị, đối với hắn thì có đeo mặt nạ hay không cũng không sao cả, chỉ cần nàng muốn, vậy thì đeo vài chục năm cũng không sao.
Lời của hắn khiến nàng đột nhiên thông suốt. Đúng rồi! Mặt nạ! Sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ?
"Chàng đợi ta một chút." Tang Ca vui mừng reo lên, sau đó cúi đầu lục tìm trong vòng không gian, nếu như nàng nhớ không nhầm, thì ở trong đây có... Đây rồi!
Một chiếc mặt nạ màu đen tuyền xuất hiện trong lòng bàn tay Tang Ca. Nàng đứng dậy vòng ra phía trước Liên Trì, nhón chân đeo mặt nạ lên cho hắn. Sau đó mới †oe toét miệng cười.
Nhưng đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Liên Trì, Tang Ca tưởng hắn buồn, nàng bỗng cảm thấy hơi có lỗi, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cắn môi nói: "Hay là... thôi đi."
Khóe miệng Liên Trì dần dần cong lên, rồi đột nhiên hôn nhẹ lên trán nàng một cái, giọng nói của hắn vang lên phía trên đỉnh đầu của nàng, nàng nghe hắn nõi rõ mồn một, hắn nói: "Không sao, ta tình nguyện đeo mặt nạ."
Trong lòng Tang Ca lập tức ngọt ngào như ăn phải mật ong.
Thời gian ba ngày, nói dài thì chẳng dài, nói ngắn thì lại rất ngắn. Chớp mắt đã tới ngày giao hẹn với Diêu Phù Tang. Nghĩ tới ngày mai mình phải rời xa nàng, trong lòng Liên Trì vạn phần không nỡ.
Trong đêm ngày thứ ba, hắn ôm Tang Ca vào trong lòng, kể cho nàng nghe đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại hôn nàng rất lâu. Cuối cùng dây thần kinh thô của Tang Ca cũng phát hiện ra điều không ổn.
Nàng không kìm nỗi lo lắng hỏi: "Chàng làm sao. vậy?”
Liên Trì hôn nhẹ lên mắt Tang Ca, hàm hồ đáp bằng giọng mũi: "Không sao, ngày mai ta có việc phải rời khỏi đây, có lẽ phải mất một thời gian mới có thể trở về. Chờ †a trở về ta sẽ cưới nàng, được không?”
Từ khi Liên Trì nói câu này, trong lòng nàng vẫn luôn nôn nao bất an, giống như sắp có chuyện gì kinh khủng lắm sắp xảy ra. Tang Ca đè nỗi bất an đó xuống, gật đầu đáp: "Được, ta chờ chàng. Nhưng nếu có chuyện gì chàng nhất định phải nói cho ta biết đấy!"
Vòng tay Liên Trì đang ôm nàng bỗng nhiên siết chặt hơn, hắn ừ một tiếng. Liên Trì bỗng xoay người ôm Tang Ca, hắn kéo chăn lên cho nàng. Còn chưa kịp nói chuyện Tang Ca đã giành nói trước.
Nàng nói: "Không hôn nữa à?"
Dù trong đêm tối, nhưng Tang Ca vẫn có thể mường tượng ra gương mặt của hắn lúc đáp lời nàng. Chắc hắn là hắn sẽ cười cười, dịu dàng nói với nàng. Mà quả thật Liên Trì cũng cười cười, xoa đầu Tang Ca nhẹ nhàng nói: "Không hôn nữa, ngủ đi!"
Vừa nghe hắn nói như thế, Tang Ca vốn không buồn ngủ cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ thật. Nàng che miệng ngáp một cái, rồi nói: "Vậy ta ngủ đây, chàng cũng ngủ đi."
Nàng không nghe thấy hắn đáp lại, Liên Trì dùng tay vỗ về như có ý trấn an nàng. Bấy giờ Tang Ca mới yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tang Ca tỉnh dậy Liên Trì đã rời đi từ lâu, Tang Ca ngồi ngây ngẩn trên giường. Trong phòng không còn một chút khí tức nào của hắn nữa. Ba ngày trôi qua như một giấc mộng. Thật ra không phải chỉ có mình Liên Trì nghĩ rằng đó là một giấc mơ, mà ngay cả nàng cũng không tin được đó là sự thật.
Nhưng nàng biết đó không phải là mơ, đó là thật, bởi chiếc mặt nạ màu đen chính tay nàng đặt lên thư án tối hôm qua đã không cánh mà bay. Không khó để đoán ra là Liên Trì đã cầm nó đi.
Sau thời gian ngây người ngắn ngủi, Tang Ca đứng dậy xuống giường. Hai hôm trước nàng muốn ở bên Liên Trì, cho nên mới gạt hết những chuyện khác đi, có lẽ
hôm nay cũng đã tới lúc nàng đi "thỉnh tội" với phu tử Cơ Diệp rồi.
Trong lúc đó, Liên Trì thì đang ở gốc cây Cổ Nguyệt Thụ nhìn Diêu Phù Tang bày trận pháp.
Diêu Phù Tang thả một đoạn khúc cây Cổ Nguyệt Thụ vào giữa trận pháp, trận pháp sáng lên, bắt đầu khởi động.
Mỹ nhân đứng nghiêng qua một bên, chỉ vào trung tâm giữa trận pháp: "Vào đi..." Nàng hơi ngừng một lát, sau đó mới nói: "... Đừng hối hận đấy."
Liên Trì nhấc chân đi tới trước trận pháp, mái tóc bạc của hắn khẽ lay động. Hắn đột nhiên quay đầu đưa cho Diêu Phù Tang một phong thư: "Nếu như ta lâm vào. ngủ say, phiền người đưa lá thư này cho nàng."
Diêu Phù Tang cầm phong thư gật đầu không đáp.
Bấy giờ hắn mới bước vào trung tâm trận pháp, bước. chân rất dứt khoát, không hề có nửa phần do dự.
Trận pháp vừa được đóng lại, Liên Trì đã rơi vào hôn mê. Diêu Phù Tang lật phong thư trong tay, tuy hiếu kỳ nhưng cũng không mở ra xem. Nàng vẫy vẫy tay với hai bóng người ở phía xa đang đi tới.
Bóng người dần dần rõ ràng hơn, đó là Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ. Quỷ giới chính là nhà của Vô Song Quỷ, kể từ hôm Liên Trì đuổi bọn họ đi, hai người vẫn luôn dạo chơi ở dưới đây mãi cho tới khi Diêu Phù Tang bắt gặp. Mỹ nhân không chút do dự kéo hai người đi tới đây để làm hộ pháp trong lúc nàng thi triển thuật pháp. Tuy rằng Diễm Linh Cơ không tình nguyện lắm, nhưng chuyện này có liên quan tới Liên Trì, nàng cũng đành phải theo tới.
Người đã đầy đủ, Diêu Phù Tang cũng không chần chờ, chỉ cho bọn họ cách hộ pháp, sau đó mới ngồi xuống đối diện trận pháp. Bàn tay nhanh chóng kết ấn. Tiên khí cuồn cuộn được đưa vào trong trận pháp, nhưng đưa bao nhiêu tiên khí đều bị thân thể Liên Trì hấp thu bằng sạch. Da thịt hắn đỏ lên trông thấy, nhưng vẫn tham lam hút lượng tiên khí dồi dào trong trận pháp.
Tiên khí trong trận pháp ngày càng ít đi, da thịt Liên Trì lại càng đỏ au. Trận pháp run rẩy có dấu hiệu muốn sụp đổ, Diêu Phù Tang mở bừng mắt, nàng cần ngón tay, nhỏ máu xuống bốn góc trận pháp. Trận pháp tham lam hấp thụ máu của nàng. Mãi tới mức gương mặt nàng trăng bệch mới dừng lại, trận pháp lại được củng cố thêm lần nữa.
Diêu Phù Tang trở lại vị trí cũ, nhắm mắt tiếp tục kết ấn.