Liên Trì nâng mắt nhìn Hồng Liên đang điên dại ở phía xa, nhàn nhạt mở miệng phán phó Vô Song Quỷ: “Ngươi ở chỗ này chống đỡ cho mộng cảnh không sụp đố.”

Vô Song Quỷ không có nửa lời thừa thãi, gã cúi đầu phục tùng nói: “Tuân lệnh!”

Nếu như cửu Ca ở nơi này, nhất định sẽ ngạc nhiên đối với lời nói đó của Liên Trì. Bọn họ đều biết hiện tại ý thức của Hồng Liên đang bị tra tấn đau đớn, mộng cảnh này sụp đổ cũng là lúc nàng ta hoàn toàn bị mạt sát, không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng mộng cảnh này vẫn còn tồn tại, tức là vẫn có oán khi cung cấp lực lượng cho nàng ta, cảm giác đau khổ của nàng ta sẽ càng kéo dài hơn.

Cách tra tấn này, đúng là rất đặc biệt. Thậm chí Liên Trì không cần tự mình ra tay cũng có thể khiến Hồng Liên đau khổ chỉ hận rằng bản thân mình từng được sinh ra đời.

Liên Trì vừa dứt lời đã xoay người bước đi, đế lại bóng dáng to lớn đồ sộ của Vô Song Quỷ đang quỳ phục xuống và cả Hồng Liên đang điên loạn phía sau.

Tất cả mọi thứ, bao nhiêu ân oán cũng đều đã kết thúc ở một khắc này…

Nơi đặt chân của Liên Trì và cửu Ca sau khi bước ra ngoài mộng cảnh chính là ngọn núi Linh quen thuộc.

Trời đã khuya, mảnh trăng treo trên đầu núi sáng rực rỡ, Liên Trì nhẹ nhàng đặt Tang Ca xuống dựa vào gốc cây. Sau đó không hề quay đầu lạnh giọng mở miệng: “Xoay người lại.”

Cửu Ca mất vài phút mới nhận ra Liên Trì đang nói chuyện với mình. Hắn liếc mắt nhìn Tang Ca vẫn đang hôn mê phía trước, không khỏi bĩu môi nói: “Thân thế nha đầu đó gì mà đáng xem chứ, còn không đẹp bằng bốn tọa.” Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cũng vẫn nhanh chóng xoay người dựa vào gốc cây khác, ngửa mặt lên trời than thở: “Ban Họa à Ban Họa, rốt cuộc nàng đang ở nơi nào…”

Liên Trì không đế ý tới hắn ta mà là chuyên tâm xử lý vết thương cho Tang Ca. Nhìn thấy phần lưng máu chảy đầm đìa của nàng, lông mày Liên Trì khẽ cau lại. vết thương máu thịt lẫn lộn, quả thật không dễ xử lý.

Ngón tay thon dài của Liên Trì đưa ra, dịu dàng gỡ mảnh y phục dính lên miệng vết thương của nàng. Mặc dù động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, nhưng Tang Ca vần không khỏi cảm thấy đau đớn hừ hừ vài tiếng.

Mãi tới tận canh hai, khi ngọn núi Linh bị bao phủ một luồng khí âm tà rợn tóc gáy, vết thương của Tang Ca mới được xử lý tạm ổn.

Đôi mắt Liên Trì nhức mỏi khôn cùng, thái dương của hắn khẽ giật, đầu bỗng đau như búa bổ. Liên Trì lắc đầu, hòng xua tan cảm giác đau đớn đó, nhưng vô dụng.

Cũng may đau đớn đó không kéo dài lâu, cơn đau nhanh chóng qua đi, Liên Trì mệt mỏi ngồi xuống kéo Tang Ca vào lồ,ng ngực mình, ôm chặt lấy nàng.

“Hai người các ngươi có dự tính gì?” Đúng lúc này, cửu Ca bỗng mở miệng hỏi.

“Không biết, Tang Ca ở đâu ta sẽ ở đó.” Liên Trì tì cằm vào vai Tang Ca, lạnh nhạt đáp lời.

Hắn vừa dứt lời, một loạt tiếng động ‘soạt soạt’ đột nhiên vang lên. cửu Ca và Liên Trì không nhịn được chăm chú quan sát nơi phát ra tiếng động đó. Chỉ thấy đường từ dưới chân núi lên đỉnh núi Linh có một đám bóng đang không ngừng nhảy lên thoăn thoắt. Bọn chúng càng tới gần, Cửu Ca càng nhìn rõ hơn.

Cuối cùng hắn ta phát hiện là một đám cương thi, đám cương thi mặc bộ hỷ phục cũ nát, gương mặt xanh tím đang trong quá trình thối rữa, đặc biệt khóe miệng con cương thi nào cũng nở nụ cười quỷ dị. Tay chân đám cương thi cứng nhắc, di chuyện cũng không linh hoạt vậy mà một bước nhảy lại rất ra. Chớp mắt đám cương thi đã đi tới sát chỗ hai người.

Cửu Ca nhàm chán đưa chân ra ngáng đường con cương thi dẫn đầu, khiến nó không thế bật nhảy lên được, bèn quay đầu nhe răng trợn mắt với hắn.

Cửu Ca cảm thấy rất thú vị, những vật như cương thi này, hắn chỉ nghe thấy cũng chưa từng gặp qua. cho nên hôm nay gặp được không tránh được việc muốn trêu đùa bọn chúng một chút.

Tuy rằng vậy, hắn vẫn không quên tán gẫu với Liên Trì: “Ngươi và Tang Ca đều là hồn thể, không thể tồn tại ở nơi này quá lâu. Đợi sau khi Tang Ca tỉnh lại thì bàn với nàng một chút, đi theo bổn tọa. Bổn tọa sẽ tìm cho các ngươi một thân thế khác.”

Liên Trì trầm mặc không đáp, cũng không biết có nghe lọt lời hắn hay không, cửu Ca thấy vậy cũng không nói chuyện nữa. Hắn ta dùng thân thức đảo quanh ngọn núi này một vòng, quả nhiên chỗ nào cũng thấy luồng khí âm tà quỷ dị bốc lên ngợp trời. Xem ra luồng khí âm tà đó là do đám cương thi này gây nên.

Không biết cửu Ca nghĩ tới cái gì, hắn bỗng thu chân về. Đám cương thi không bị cản lại, tiếp tục xem bọn họ là không khí, nhảy cao tiến về phía đỉnh núi. cửu Ca thấy tò mò, cũng đứng dậy đi theo xem sao.

Vừa định gọi Liên Trì đi cùng, nhưng lúc quay đầu lại đã thấy hắn gục đầu lên vai Tang Ca để ngủ. Bóng trăng chiếu rọi xuống, phác họa ra bóng dáng hai người đè chồng lên nhau khăng khít không rời.

Nhìn thấy hình ảnh ấy, trong lòng cửu Ca bổng dâng lên một nỗi bi thưong khó tả. Nếu Ban Họa ở nơi này…

Cửu Ca lắc đầu xua tan suy nghĩ ấy đi, tại sao lại phải mong ước, cho dù Ban Họa không ở đây, hắn cũng nhất định sẽ đi tìm nàng ấy về, cho dù lão thiên có muốn cản hắn cũng không được!

Hắn thu hết lời mình định nói vào trong bụng, tự mình đuối theo đám cương thi kia. Thôi vậy, dù sao Tang Ca và Liên Trì đã lâu không ở cùng nhau, cũng nên cho bọn họ một chút không gian riêng.

Cửu Ca vừa rời đi không bao lâu thì Tang Ca đã tỉnh lại, nàng nhỏ giọng suy yếu nói: “Liên Trì, ta phải đi.”

Liên Trì im lặng không đáp, nhưng cánh tay đang ôm Tang Ca bỗng dưng siết chặt lại, cả cơ thể hắn lập tức rơi vào trạng thái căng cứng.

Hắn chậm rãi nói: “Nàng muốn đi đâu?”

Tang Ca cười cười nói: “Đây không phải là thân thể của Minh Hoài Thục, ta và nha đầu kia cùng sử dụng một thân thể, tất nhiên ta phải trở về thân thể của nàng ấy.”

Liên Trì thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Vậy à, ta còn tưởng…”

“Lại suy nghĩ linh tinh!” Tang Ca vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn một cái, đoạn nàng nói tiếp: “Vả lại ta cũng muốn nói vài lời với Vương thúc. Chàng ở chỗ này chờ ta, ba ngày sau ta sẽ tới đi cùng chàng được không?”

Liên Trì gục đầu xuống vai nàng, rất lâu sau mới mở miệng than thở: “Có đôi khi ta rất muốn trói nàng lại bên mình, đế nàng không thế đi đâu được hết…”

Đối với lời này của hắn, Tang Ca cũng không đế trong lòng, nàng bật cười đáp: “Được rồi, không cần chàng trói, sau này ta sẽ tự buộc mình vào người chàng được chưa!”

“Nếu ta nói ta không cho phép nàng đi thì sao?” Đối với lời này của Tang Ca, Liên Trì cũng không tỏ ra vui mừng, hắn đột nhiên mở miệng hỏi.

Tang Ca ngẩn người, nàng chưa hề nghĩtới việc Liên Trì sẽ ngăn cản nàng đi tìm gặp Vương thúc, cho nên nhất thời không biết đáp lời hắn thế nào.

Cũng may Liên Trì không để nàng phải khó

xử lâu, hắn dịu dàng nói: “Được rồi, ta đùa thôi. Ba ngày sau nàng nhất định phải quay trở lại đây, nếu không…”

Những lời phía sau hắn nói quá nhỏ, nhất thời Tang Ca không nghe được, nàng hỏi lại: “Chàng nói gì cơ?”

ở một nơi Tang Ca không nhìn thấy, khóe miệng Liên Trì bất giác cong lên, ánh mắt nhìn Tang Ca đầy vẻ thâm trầm khó tả. Hắn nói: “Ta nói… thiên sơn vạn thủy chính là điềm báo cho việc ta và nànq qăp nhau tronq muôn mànq.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play