Hồng Liên đau đớn không chịu nối, nàng ta ghim móng tay vào lồng ngực Tang Ca, cắn răng quát: “Nhanh lên!”

Tang Ca bỏ qua lời uy hiếp ấy ngoài tai, vần mỉm cười nhìn Liên Trì nói: “Liên Trì, ta không muốn chết trong tay kẻ khác, lẽ nào chàng không hiếu điều này ư?”

Thân thể Liên Trì dần dần lơ lửng lên không trung, hắn đạp lên mây bước từng bước về phía nàng: “Phải, nếu có chết, nàng cũng chỉ có thế chết trong tay của ta.”

Ánh mắt của hắn dần dần trở nên âm u khó đoán, phía bàn tay đã bắt đầu ngưng tụ lại lực lượng, tử quang không ngừng lóe lên nơi bàn tay đó.

Cũng chỉ bấy nhiêu dấu hiệu thôi cũng đủ đế Hồng Liên biết, một chiêu kia của Liên Trì nếu đánh ra nhất định sẽ là tận diệt, không có đường trốn thoát.

Nhưng nàng ta vẫn không hiểu, chẳng phải Liên Trì rất yêu Tang Ca sao? Tại sao lại có thể ra tay giết Tang Ca được? Chính vào lúc nàng ta đang ngấn người suy nghĩ ấy, Tang Ca đã âm thầm triệu hồi Phượng Đồ đằng xuất hiện.

Phượng Đồ đằng vừa xuất hiện đã muốn chui ngay vào bộ khô láu, nhưng bị Tang Ca cản lại.

Nỗi đau đớn quen thuộc đến từ linh hồn lại xuất hiện, khiến Hồng Liên không khỏi hoài nghi cúi đầu nhìn xuống Tang Ca, ma trảo từ bàn tay cũng bất giác thả lỏng hơn.

Tuy quãng thời gian nàng ta mất cảnh giác vô cùng ngắn, nhưng ngần ấy thời gian cũng đủ rồi. Tang Ca nhanh chóng tung một chưởng về phía Hồng Liên, một chưởng này còn kèm theo cả lực lượng của Phượng Đồ đằng, vốn ban đầu Hồng Liên không đặt chưởng này của nàng vào mắt, nhưng tới khi nàng ta phát hiện một chưởng này không bình thường đã quá muộn.

‘Cành’

‘Cành’

Hai tiếng nố cực lớn vang lên. Một tiếng nổ là do chưởng kia của Tang Ca đánh vào bả vai của Hồng Liên khiến xương bả vai của nàng ta nát vụn. Một chưởng còn lại chính là sau khi Tang Ca bị uy chấn của chưởng lực ban đầu đánh bật ra xa thì va ngay vào chưởng lực của Liên Trì vừa tung ra.

Cùng lúc bị hai chưởng lực đánh trúng, Tang Ca lúc này đúng là họa vô đơn chí. Một chưởng kia của Liên Trì có ý gi.ết chết Tang Ca, đương nhiên sẽ không hề nương tay. Tang Ca lãnh trọn một chưởng kia chỉ cảm thấy lục phủ xáo trộn, cả người đau đớn không thôi.

Hiện tại Hồng Liên ổc không mang nối mình ốc, không hơi đâu để ý tới Tang Ca, thân thể Tang Ca không chịu không chế rơi thẳng xuống dưới. Nhưng Liên Trì đã nhanh tay tiếp được nàng vào trong lòng.

Ánh mắt Tang Ca mơ hồ, cho nên không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Liên Trì là thế nào, nàng há miệng vừa định nói gì đó thì lại bất ngờ phun ra một ngụm máu.

Liên Trì lau vết máu nơi khóe miệng nàng, giọng nói vẫn trầm ấm như có ý trấn an nàng: “Không sao cả, tất cả đã ổn rồi.”

Xong hắn lại lặp lại một lần nữa giường như tự trấn an bản thân mình: “Không sao cả đâu, thật sự đã ốn rồi.”

Tang Ca khó nhọc thmở dốc vài hơi, lại lấy hết sức túm cổ áo Liên Trì kéo đầu hắn thấp xuống, sau đó ghé vào tai hắn cười cười nói: “Chàng… Ra tay… Cũng độc thật…”

Vừa dứt lời, nàng đã rũ mắt buông thõng tay ra hai bên.

Liên Trì cứng người lại, run rẩy cất tiếng: “Tang Ca?”

“Tránh ra, để bổn tọa xem nha đầu kia một chút.” Lúc này cửu Ca cũng đã tiến tới gần hai người, hắn đẩy Liên Trì qua một bên, tự mình bắt mạch cho nàng.

Sau khi cảm nhận được mạch đập đang từ từ nhảy lên, gương mặt cau có của hẳn lúc này mới giãn ra, uy chấn của vụ nổ ban nãy hắn đã nhìn thấy rồi, không nghĩtới nha đầu này mạng lớn thật, vậy mà vẫn còn có thể sống sót.

Ngón tay bỗng đau nhói, cửu Ca cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện vòng ngọc nàng luôn đeo ở cố tay đã vỡ nát ra từng mảnh, mảnh vỡ của vòng ngọc vừa cứa vào ngón tay hắn. cửu Ca không quan tâm vết thương nơi ngón tay mà là chăm chú nhìn vòng ngọc, nhìn mãi nhìn mãi đột nhiên hiếu ra vì sao Tang Ca vẫn có thể sống sót sau vụ nố ban nãy rồi.

Chiếc vòng ngọc này có được một nửa lực lượng của Ý Chí Thiên Địa, nếu như hắn đoán không nhầm, có lẽ Liên Trì cũng không hề hay biết một nửa lực lượng của mình lại chạy lên chiếc vòng ngọc này. Chính thứ đó đã giúp Tang Ca đỡ một kích trí mạng ban nãy.

Nói về việc vì sao lực lượng của Liên Trì lại ở trên vòng ngọc thì lại không thế không kể tới công lao của Nghị Lâm. Trong những năm tháng hắn lưu lạc bên ngoài, vô tình gặp được Minh Hoài Thục, khi đó Nghị Lâm vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng mà Liên Trì lưu lại cho mình, cho nên trong lúc sơ ý đã đế lực lượng đó truyền vào vòng ngọc kia. Chuyện này trôi đã rất lâu rồi, vậy nên Nghị Lâm đã quẳng nó ra sau đầu từ lâu, còn Liên Trì vẫn luôn không hề hay biết chuyện này. Không nghĩ tới hòm nay chính thứ đó đã cứu mạng Tang Ca.

Cửu Ca không khỏi cảm thán một câu thế sự vô lường.

Hắn nhìn thấy vạt áo Liên Trì đẫm máu, không cần đoán cũng biết đó chính là máu của Tang Ca, cho nên chỉ đế lại một câu: “Đem Tang Ca đi chữa thương đi.” Sau đó đứng dậy bay về phía Hồng Liên.

Hiện tại Hồng Liên đang quằn quại đau đớn vì một chưởng kia của Tang Ca, một chưởng đó của nàng đã phá nát một bên xương bả vai của nàng ta, khiến thân thế mục rỗng của nàng ta không còn được hoàn chỉnh như lúc ban đầu nữa.

Tiếng gào thét của Hồng Liên xen lẫn vào tiếng gió phần phật ở khe nứt Thiên Trụ, khiến âm thanh đó vang vọng mãi không tan, không khỏi khiến người ta rùng mình khi nghe thây.

Cửu Ca không mất nhiều sức đã có thể đá nàng ta vào khe nứt Thiên Trụ, cũng không buồn phong ấn nàng ta nữa, mà là trực tiếp đế lực lượng của khe nứt Thiên Trụ mạt sát nàng ta.

Lực lượng đó đè ép lên thần thức của Hồng

Liên, khiến Hồng Liên hoảng loạn gần như trở nên điên dại, một hồi thì khóc, một lúc thì cười. Sau cùng, nàng ta ai oán khóc than: “Ta không cam tâm! Ta không cam tâm! Tất cả các ngươi đều phải chết! Tất cả các ngươi đều phải chết! Ha ha ha ha!”

Nhìn thấy hai dòng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt trống rỗng của Hồng Liên, cửu Ca thầm than không ốn, đoán chừng nàng ta không muốn cam chịu kết cục như vậy, cho nên muốn hủy diệt mộng cảnh hòng muốn bọn họ chôn cùng.

Mộng cảnh rung lắc dữ dội, tiếng răng rắc không ngừng vang lên giống như pha lê bị vỡ nát, một cổ lực lượng oán khi không ngừng tuôn trào chảy về phía thân thể Hồng Liên, nhất thời khiến nàng ta không bị khe nứt Thiên Trụ mạt sát ngay tức khắc.

Tiếng cười điên dại của Hồng Liên vang vọng khắp nơi trong mộng cảnh, cửu Ca không muốn ở lại đây thêm nữa, mộng cảnh một khi sụp đố bọn họ cũng không thế ra ngoài được. Vì vậy hắn bèn quay người đi về phía Liên Trì, muốn cùng bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc bấy giờ Liên Trì đã hồi thần, hắn dịu dàng ôm chặt Tang Ca vào trong lồ.ng ngực, sau đó mới nhìn về phía Hồng Liên, ánh mắt đó không chút nhiệt độ, giống như thứ hắn đang nhìn chỉ là một vật chết không có tri giác vậy.

Nếu như là lúc bình thường Hồng Liên nhất định sẽ sợ hãi ánh mắt này, nhưng bây giờ nàng ta đã hóa điên loạn, nào thèm đế ý tới Liên Trì, trong đầu nàng ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là giết! Giết hết những kẻ này! Cho dù bản thân có tan thành tro bụi cũng phải giết bằng được những kẻ này!

“Đi thôi.” Cửu Ca dẫn đầu đi trước, muốn ra khỏi mộng cảnh này thì đơn giản thôi, chỉ cần đi tới mép mộng cảnh, phí chút công sức mở một thông đạo ra ngoài là được. Hồng Liên đã bị khe nứt Thiên Trụ quấn lấy, nàng ta có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Liên Trì thu ánh mắt về, nhàn nhạt mở miệng: “Vô Song Quỷ.”

Tiếng gọi bình thản nhưng lại có lực triệu hoán vô cùng lớn, mặt đất dần dần sụp nứt ra một cái hố lớn, từ bên trong hổ, tiếng hàn thiết ‘keng keng’ không ngừng vang lên.

‘Uỳnh!’

Một chân Vô Song Quỷ dầm trên mặt đất, khiến mặt đất chấn rung chấn dữ dội. Tới khi Vô Song Quỷ hoàn toàn xuất hiện, trên mặt đất bằng phẳng đã xuất hiện ba bốn vết lõm lớn.

Vô Song Quỷ ‘thịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Liên Trì, giọng nói khàn khàn chói tai như tiếng kim loại va chạm vào nhau, hắn cung 

kính nói: “Chào mừnq chủ nhân đã trở về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play