Edit: Trúc Linh
Chước Hoa giả bộ không biết lá sen đã bị ‘hủy diệt’, cũng không nói cho Thỏ Lương biết trên mặt nàng còn dính vụn màu xanh lá, hắn ta tiện tay hái thêm một mảnh lá sen lúc này mới vớt Thỏ Lương đặt lên vai rồi đến thành Bắc Châu.
Tia nắng chói chang, cỏ mọc ven đường cực kỳ tươi tốt, Thỏ Lương nhìn mà chảy nước miếng, có điều gió quá lớn khi cảnh tượng bên trong lộ ra, nháy mắt Thỏ Lương thành thật hẳn sau đó đưa mắt nhìn thẳng.
Bởi vì dưới lớp cỏ xanh tươi tốt là thi thể chất thành đống, xương trắng bao phủ cùng với những vết thương hằn sâu, như thể nghe thấy tiếng khóc than thấu trời đất nhưng chẳng có ai lắng nghe, cỏ cây chỉ đành tạo ra lớp màn bao phủ thi thể xuống đất sâu.
Nơi hoang vu cỏ xanh khom lưng uốn người theo gió, sức sống dồi dào mãnh liệt, tô điểm cho bức tranh đầy máu. Trên mặt đất rộng lớn như này bầu trời trở nên xa xôi vời vợi, màu phỉ thúy trong vắt y như mắt của Lãnh Khanh, chỉ thiếu sự thâm trầm và u ám, khắp nơi ngoại trừ tiếng gió thì chẳng còn gì, toàn bộ chìm vào hoang vắng cô đơn.
Cả đường đi, hai người còn nhìn thấy những khung cảnh ghê rợn hơn, vô số người chết dưới thành Lưu Phong, ban đêm bò lên hoành hành, từng âm binh ôm chấp niệm sâu thẳm không thể luân hồi, những xác chết rải rác muôn nơi….
Nhưng khoảnh khắc này, tự dưng Thỏ Lương thấy đôi chút diệu kỳ, có lẽ hôm nay mặt cỏ xanh thẳm làm nàng tưởng đó là Lãnh Khanh, ảo giác này đã xua tan biết bao cơn sợ hãi của nàng kể từ khi xuống núi. Không còn sợ hãi nên mới dám đưa mắt nhìn chiến loạn suốt trăm năm, nhìn cái gọi là loạn thế Bắc Châu chân thật nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT