Đôi Tai Thỏ Và Cỏ Gần Hang

Chương 13: Trừ yêu


1 tháng

trướctiếp

Đầu hạ, không khí ở thôn Đào Nhiễm vẫn còn ẩm ướt, chưa đến thôn là đã có thể ngửi được mùi hoa đào nhàn nhạt trong gió, theo lý mà nói, thì mùa hoa đào đã sớm kết thúc, nhưng mùi hương hoa đào ở đây lại như được khảm vào từng tấc đất của thôn xóm, mùi hoa nhẹ nhàng trong trẻo, đã sớm hòa làm một với thôn nhỏ.
Từ cửa thôn đi vào, mờ mờ nhìn thấy được ở sân mỗi nhà trong thôn đều trồng một cây đào to, thậm chí ở đường phố hẻm nhỏ cũng có những cây đào rải rác, những cây đào cao lớn đó như những thủ vệ trung thành, bảo vệ những ngôi nhà nhỏ bé dưới tán cây cao.
Ở cửa thôn Đào Nhiễm có một người nam nhân ở độ tuổi trung niên mặc áo vải thô đang đứng, tuy rằng cái quạt hương bồ trong tay ông ấy phe phẩy không ngừng, nhưng lớp mồ hôi vẫn dần lan rộng, sau đó chạy xuống gương mặt màu lúa mạch hơi đen của ông ấy. Người đàn ông nhìn thấy Lãnh Khanh với vẻ lạnh nhạt thì rõ ràng hơi bất ngờ, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới Lãnh Khanh một lần, do dự đi đến hỏi: “Ngươi cũng tới để bắt yêu sao?”
Lãnh Khanh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Có lẽ do khí thế của chàng thật sự hơi dọa người, tuy rằng trang phục của Lãnh Thanh có chút khác biệt với những pháp sư trừ yêu giả, nên ông ấy cũng không dám hỏi nhiều, trực tiếp chỉ đường nói: “Nhà của trưởng thôn ở đó, ngươi cứ đi qua là được.”
Người nam nhân nói xong, còn tò mò nhìn thoáng quá Thỏ Lương trắng trắng tròn tròn đang ngồi trên vai Lãnh Thanh, hiển nhiên ông ấy không hiểu tại sao một đại nam nhân lại nuôi một con thỏ như vậy, nhưng vì kiêng kị thân phận của Lãnh Thanh, nên không nói gì.
Lãnh Thanh mang theo Thỏ Lương đi đến phương hướng mà ông ấy chỉ, rời khỏi tầm mắt của người ta, Thỏ Lương lặng lẽ tiến lại gần tai Lãnh Khanh, nói nhỏ: “Ông ấy không nhận ra ta là thỏ đúng không? Nghe nói người phàm rất thích ăn thịt thỏ.”
Lãnh Khanh “...” Ông ấy chỉ không biết nàng là thỏ yêu thôi, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lãnh Khanh vẫn gật cho Thỏ Lương đáp án.
Thỏ Lương lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục dò hỏi: “Ông ấy cũng không nhận ra hai chúng ta là yêu quái nhỉ?” Giọng Thỏ Lương mang theo vài phần cẩn thận và phấn khích, giống như một đứa trẻ trong cuộc mạo hiểm, cái gì cũng hỏi, gót chân nhỏ hưng phấn dẫm , không hề ngừng nghỉ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp