Đến khi trời gần chạng vạng, hai người có thể nói là bội thu trở về, Lãnh Khanh đưa số Tuyết Quả mình có được cho Thỏ Lương, Thỏ Lương cũng cùng để chúng vào bên trong linh phủ, nhìn thấy linh phủ đầy ắp, Thỏ Lương cảm thấy may mắn vì trước khi ra ngoài bản thân đã dọn dẹp không gian sẵn, nếu không thì e rằng thật sự không thể chứa được số Tuyết Quả.
Trên ngọn núi chênh vênh, tuyết vẫn còn phủ ở đó, chỉ là Tuyết Quả bị vùi lấp và khảm vào trong đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Tuyết Quả cũng không dựa vào việc có trái để duy trì nòi giống, dẫu sao sau khi Tuyết Quả hòa tan cũng sẽ không để lại hạt giống, dây leo trong suốt của Tuyết Quả không hề chịu chút tổn thương nào, chỉ cần từ từ chờ đợi đến năm sau thì quả to vẫn sẽ còn treo trên này.
Tuyết mùa đông trắng tinh vẫn còn có thể nhìn ra được dấu vết bị người ta chạm lên, thế nhưng dấu vết dễ thấy nhất chính là hai dấu chân nhỏ nằm song song nhau trên nền tuyết trắng xóa, những cái hố nhỏ kéo dài ra rất xa, cho đến khi tuyết đọng biến mất thì dấu chân cũng không thấy đâu nữa.
Đứng trên đỉnh núi một lần nữa, Thỏ Lương hài lòng phồng má lên, trên trên núi cũng bắt đầu nổi gió, Thỏ Lương và Lãnh Khanh cũng nhanh chóng rời đi, chưa đi được bao lâu, thì dấu vết để lại khi hai người ngắt Tuyết Quả cũng sẽ bị gió nổi lên xóa đi.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống, bên mặt đối diện với hoàng hôn của Tiên Quả Lĩnh bây giờ đã chìm đắm vào bên trong đại dương vàng óng, hoa nhài ở trên sườn núi nhìn thấy bóng dáng hai người từ phía xa trở về, nó vui vẻ lắc lắc đóa hoa chào hỏi, kết quả chỉ mới lắc lư hai cái đã ngừng lại không động đậy nữa, bởi vì nó “nhìn” thấy, từ phía hoàng hôn đi tới chính là Lãnh Khanh đang ngồi trên người của Thỏ Lương lông xù xù, hoa nhài tức giận vô cùng, nó cũng muốn nằm lên người của thỏ con mềm mại như bông.
Tất nhiên Lãnh Khanh và Thỏ Lương không cảm nhận được cảm xúc của hoa nhài, hai người thong thả mà đi về hướng của hang nhỏ. Mà tại sao Lãnh Khanh lại được Thỏ Lương chở à, nguyên nhân cũng đơn giản thôi, cả buổi trưa Lãnh Khanh đã giúp Thỏ Lương thu thập Tuyết Quả, Thỏ Lương vì để thể hiện lòng biết ơn cho nên đã chủ động đề nghị chở Lãnh Khanh về nhà, mà Lãnh Khanh nhìn chằm chằm vào Thỏ Lương lông xù xù một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể chống lại sự dụ dỗ ngoan ngoãn leo lên, sau đó thỏ con dùng tốc độ ánh sáng phóng như bay, Lãnh Khanh cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó mới phát hiện ra bản thân mình say thỏ.
Lãnh Khanh: “...”
Thỏ Lương cẩn thận phát hiện ra Lãnh Thanh cảm thấy không khỏe, nên lập tức ngăn hành động muốn leo xuống của Lãnh Thanh, sau đó nhìn về phía hoàng hôn nơi chân trời tính toán thời gian, tốc độ của Thỏ Lương chậm lại, bắt đầu đi từ từ về hướng Tiên Quả Lĩnh.
“Mẫu thân có nói, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, ta chở ngươi về có được không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT