Tinh thần quân sĩ bây giờ đang ở mức cao nhất, nếu chúng ta thử thêm hai lần nữa, binh lính sẽ kiệt sức.

Hơn nữa, đội quân đã xuất phát rồi, mũi tên đã bắn ra sao có thể thu lại?

Hạ Việt hai mắt đỏ hoe, nắm lấy tay phụ thân đi sang một bên, thấp giọng nói: “Cha, đây là cái bẫy mà bọn họ giăng ra!”

“Sao ta có thể không biết?” Hạ Thuần Hoa khẽ lắc đầu, nhìn theo phía sau Hạ Linh Xuyên, do dự tận ba lần mới nói: “Xuyên nhi, đi với ta.”

Những lời này như sấm sét, khiến đầu Hạ Linh Xuyên ong ong:

“Cái gì? Cha, con…” Không muốn đi!

Chuyến đi phiêu lưu thập tử nhất sinh này, tại sao hắn lại phải tham gia chứ?

Hạ Thuần Hoa không phải thương yêu trưởng tử lắm sao, tại sao lại yêu cầu hắn chết cùng?

“Từ khi ngươi sinh ra, đại pháp sư đã nói con có phúc tướng, phàm là nguy hiểm thì đều có thể vượt qua.” Hạ Thuần Hoa hình như cảm thấy khó nói, nhưng vẫn tiếp tục: “Hơn mười năm qua, nhà họ Hạ ngày càng hưng thịnh, việc này chứng tỏ đây là sự thật.

Chuyến đi đến Bàn Long này là họa hay phúc không thể lường trước được, và ta, ta cần vận khí của con! Hơn nữa, con có võ công cao cường, gia đình ta được con bảo vệ, ta rất yên tâm.”

Ông ta nắm lấy cánh tay của Hạ Linh Xuyên, liếc nhìn Tôn Phu Bình theo bản năng và nói nhỏ: “Ta luôn cảm thấy, đây là một cơ hội lớn cho nhà họ Hạ.

Xuyên nhi, sự an toàn của cha trông cậy vào ngươi!”

Hạ Linh Xuyên chỉ cảm thấy dòng nước đắng trong miệng gần như sủi bọt.

Hắn muốn nói không đi, nhưng hắn có thể nói không đi sao?

Kể từ khi khai quốc Đại Diên đã cố gắng hết sức để truyền bá cho các quan chức và người dân luân thường phụ tử, giống như các chế độ khác.

Hạ Thuần Hoa lo lắng cho sự an toàn của bản thân nên đã để trưởng tử đi cùng mình suốt chặng đường, chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Tầm Châu Mục đã làm quá phận, bèn trực tiếp phái con trai mình đi mạo hiểm.

So sánh thì, Hạ Thuần Hoa ở đâu chứ?

Hơn nữa trước mặt mọi người, Hạ Linh Xuyên thật sự có thể mở miệng nói “ta không đi” sao?

Có thể.

“Cha ơi, con không…”

Hạ Linh Xuyên đang định phát huy tính càn bướng của mình, nhưng đáng tiếc Hạ Thuần Hoa quá hiểu con trai mình nên không cho hắn một cơ hội để cân nhắc, đấu tranh hay từ chối, ông ta nói chuyện với Tôn Phu Bình trước: “Quốc sư, Xuyên nhi sẽ cũng đi với ta!”

Giọng nói cực kỳ vang dội, quân đội trước nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ.

Được rồi, quyết định rồi.

Cũng đè lại lời cự tuyệt cuối cùng của Hạ Linh Xuyên.

Hạ Thuần Hoa vỗ vai trưởng tử, nói với vẻ xúc động: “Con trai ngoan!”

Hạ Việt ở bên cạnh giương mắt mà nhìn.

Tuy rằng thời buổi này hai cha con ra trận không phải là chuyện hiếm, nhưng chẳng phải cha vẫn luôn ưu ái đại ca sao, tại sao lúc mạo hiểm lớn lại phải mang theo hắn?

Nhưng rõ ràng trên mặt đại ca viết đầy chữ cự tuyệt.

Niên Tùng Ngọc cũng nghe thấy, vẫy tay với Hạ Linh Xuyên: “Tốt quá, trên đường chúng ta càng gần gũi hơn rồi.”

Hạ Linh Xuyên còn có thể nói gì nữa? Nhìn nụ cười vui vẻ của Niên Tùng Ngọc, miệng hắn vừa khô vừa chát: “Được, ta đi chuẩn bị một số vật tư.”

Lần này lời tiễn biệt của đoàn thám hiểm, trở thành lời tiễn biệt của cha hắn, cuối cùng cũng trở thành lời tiễn biệt của hắn.

Chỉ có thể nói rằng, trong cuộc sống sự bất ngờ ở đâu đâu cũng có.

Vành mắt của nhị đệ đỏ hoe .Đối tượng mà cậu ấy dặn dò phải cẩn thận trên đường, lại có thể là hắn.

Hạ Việt nắm lấy cánh tay hắn, đột nhiên hạ giọng: “ Cẩn thận với hai người đó.”

“Còn cần đệ nói sao?” Hạ Linh Xuyên trợn mắt: “Hào thúc, an toàn của lão nhị phải nhờ thúc rồi.”

Hào thúc gật gật đầu.

Ông ta có ân oán với Niên Tùng Ngọc, Hạ Thuần Hoa kiên quyết từ chối để ông ta tham gia vào cuộc thám hiểm ngược dòng đến sa mạc Bàn Long này để tránh mọi rắc rối.

Hạ Linh Xuyên cực kỳ hâm mộ việc ông ta không màng thế sự, nhưng lúc này chỉ có thể nở một nụ cười khô khan, vẫy tay từ biệt.

Lại nhìn Hạ Thuần Hoa, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng:

Có khả năng nào, tình cảm của người phụ thân này dành cho trưởng tử, không có sâu đậm như Hạ Linh Xuyên nghĩ lúc đầu?

Sa mạc Bàn Long vẫn chưa bước vào Cuồng Sa Quý hoang, trên thương lộ Hồng Nhai có rất nhiều người.

Chỉ khoảng hơn mười ngày nữa là đến thời hạn cuối cùng, ai cũng gấp rút.

Hạ Linh Xuyên đã thay ngựa và treo đồ tiếp tế trước khi lên đường, hiện tại hắn đang mặc một chiếc áo choàng trắng, ngoại trừ khuôn mặt.

Mặt trời đang mọc, trong sa mạc trời nóng khủng khiếp.

Đi được mười lăm phút mà không gặp trở ngại gì, Hạ Linh Xuyên toàn thân nóng hầm hập, hắn hoài nghi nước trên người mình có thể bốc lên hơi nước.

Hiện tại bọn họ còn chưa thực sự tiến vào sa mạc, xung quanh thường xuyên có thể nhìn thấy hắc mai biển thấp bé, cây sồi xanh và cỏ lác, cùng với cây muối, cây liễu thân tím nằm rải rác đâu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play