Trong tình huống thông thường.

Tôn Phu Bình đến gần Hạ Thuần Hoa và những người khác thì thầm: “Đi vào như thế này sẽ chỉ dẫn đến cái chết.

Hoặc hủy bỏ hành động, hoặc các quan lớn của thành Hắc Thủy sẽ ra trận.”

Một quan lớn ở thành Hắc Thủy? Vậy thì chỉ có Hạ Thuần Hoa mà thôi.

Mất mạng, hay là tiền đồ?

Sắc mặt Hạ Thuần Hoa thay đổi, biết mình đã trúng kế.

Nhưng tất cả cấp dưới bao gồm cả Tằng Phi Hùng, đều nóng lòng chờ đợi.

Ông ta biết mình không thể chờ đợi được nên đành phải lấy đồng tiền Diên quốc từ trong tay ra: “Trước tiên thử xem đã.”

Hạ Việt lo lắng: “Phụ thân!”

Tình hình sao lại chuyển biến đến mức này?

Hạ Linh Xuyên ấn vào tay cha mình, đồng tiền Diên quốc bị kẹp giữa lòng bàn tay họ.

“Cha ngài đừng kích động, bây giờ không phải là lúc hy sinh vì đất nước!”

Hạ Thuần Hoa vỗ lòng bàn tay của hắn: “Bình tĩnh đừng nóng vội.”

Niên Tùng Ngọc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi : “Hạ đại nhân trung thành!”

Huynh đệ nhà họ Hạ đều giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này này nóng lòng như muốn bắt vịt đẩy lên khay nướng như vậy?

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Hạ Thuần Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến mép bình thủy tinh, tự tay ném đồng tiền Diên quốc vào!

Đồng tiền Diên quốc của ông ta có màu xanh nhạt, cao hơn Tằng Phi Hùng hơn một cấp.

Khi đồng tiền Diên quốc được cho vào thùng, mặt nước dâng trào dữ dội hơn, một đám sương mù lớn bốc lên, lần này thực sự có màu vàng!

Khác với màu của cát hoang, hơi nước này có màu vàng hơi sáng.

Không chỉ thu hút được sự chú ý của mọi người, thậm chí còn khiến cho Tôn Phu Bình “ơ” một tiếng dài, không giấu được sự ngạc nhiên: “Liên tục bước qua bốn bậc à?”

Ngay cả khi có sĩ khí của toàn quân, bước nhảy vọt từ màu xanh nhạt sang màu vàng hoàn toàn vẫn rất kinh ngạc, mặc dù chỉ là tạm thời.

Hạ Thuần Hoa tự cười nhạo mình: “Xem ra ta vẫn khá được mọi người yêu mến.”

Ông ta hỏi Tôn Phu Bình: “Nếu như lần này ta đi dẫn quân, có chắc là có thể quay lại không?”

“Vốn dĩ chỉ có ba mươi phần trăm, nhưng bây giờ đã tăng lên ít nhất năm mươi phần trăm.” Tôn Quốc sư liếc nhìn về phía sa mạc Bàn Long: “Nếu như trong sa mạc không xuất hiện biến cố nằm ngoài hiểu biết của ta thì được.”

Hạ Thuần Hoa chậm rãi quay lại, khuôn mặt dần dần trở nên kiên định: “Được, ta đi!”

Ánh mắt của những binh lính dưới hạ đài, đột nhiên trở nên kính trọng hơn.

Anh em nhà họ Hạ sửng sốt: “Phụ thân, tại sao lại đến mức này!”

Họ muốn lao về phía trước, nhưng Hạ Thuần Hoa đã hét lên “hừ”một tiếng rút lui.

Quận trưởng đại nhân có chút tức giận: “Lôi lôi kéo kéo chẳng ra thể thống gì, cũng không nhìn xem ở đây có bao nhiêu người đang nhìn!” Nói xong quay về phía Tằng Phi Hùng: “Xuất phát!”

Đội quân gần ba trăm người, tiến về phía bắc dọc theo con đường quan đạo.

Lúc này Hạ Thuần Hoa thở dài, nói với các con trai: “Ta đã phí thời gian ở biên giới hai mươi năm, nhưng các con còn trẻ, tuyệt đối không thể chôn vùi được.

Nếu lần này thành công, điểm khởi đầu của các con là ở Đại Đô!”

Hai mươi năm kinh nghiệm của bản thân nói với ông ta rằng, ở vùng hoang vu hẻo lánh, cho dù ông ta có là kinh thế chi tài(*) cũng không có cơ hội thể hiện.

Ông nảy ra một ý mạo hiểm, có thể mang Hạ gia trở về Đại Đô, thương vụ này kỳ thực là một món hời.

(*)kinh thế chi tài:có tài năng hơn người,kinh động thế gian.

“Quốc gia loạn lạc, nhưng nơi này lại là bồng lai tiên cảnh.” Hạ Linh Xuyên không thể nhịn nổi: “Cha, thành Hắc Thủy không có gì không tốt cả, ảo tưởng truy tìm kho báu không đáng để cha phải mạo hiểm tính mạng!”

Thật sự, ở đây rất tốt, hắn rất thích, mặc dù gió cát hơi mạnh một chút, mặc dù đồ ăn hơi thô, mặc dù hắn ăn thịt bò và thịt cừu quá nhiều đến hoảng...!Này, nhưng liệu chúng ta có thể đừng gây thêm rắc rối không cần thiết được không?

Nếu quận trưởng chết, ai sẽ tiếp quản chỗ này ? Ai có thể kiểm soát được tình hình? Những ngày vui vẻ của gia đình hắn sắp kết thúc rồi.

“Hy sinh vì đất nước, là điều đương nhiên.

Đợi con lớn lên con sẽ hiểu.” Thật ra quốc sư ở đây, hoàng lệnh cũng ở đây, cho nên không có cách nào từ chối.

Đứa trẻ này, đã mười sáu tuổi sao vẫn còn không hiểu! Hạ Thuần Hoa vỗ vỗ vai trưởng tử rồi quay sang Hạ Việt nói: “Trong lúc ta đi xa, Việt nhi sẽ hỗ trợ giải quyết công vụ.

Con luôn là người thận trọng và tháo vát, nếu ta không trở về, con phải chăm lo cho nhà họ Hạ, chăm sóc mẫu thân cho tốt.”

Hạ Linh Xuyên không nhịn được quay sang Tôn Phu Bình: “Không thể đợi thêm được nữa sao? Hãy tìm người khác tới dẫn đoàn!”

“Có thể đợi, nhưng mọi quan viên chúng ta tìm được đều phải trải qua đợt kiểm tra này.” Tôn Phu Bình chỉ vào bình nước lớn: “Phàm là quân đội xuất chinh đều phải biết "nhất cổ tác khí, tái tam tắc suy kiệt"(*).

Đợi đến lúc đó, chúng ta không thể đối địch với sa mạc Bàn Long.”

(*)nhất cổ tác khí, tái tam tắc suy kiệt: đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Sau này ví với "nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play