Cô còn chưa kịp nói gì thì Trình Viễn Sơn đã cúi người nhặt chiếc bánh kếp trứng lên.
Ông nhìn chiếc bánh đã dính đầy bụi, không còn ăn được nữa, đau lòng bĩu môi.
Bầu không khí căng thẳng và khó xử lập tức bị phá vỡ bởi hành động của ông ấy.
Trình Khuynh cười với Dư Trừ: “Ba chị.”
Nói xong cô nói với ba mình: "Đây là Dư Trừ. Ba gọi em ấy Tiểu Dư cũng được."
Còn câu 'bạn gái' thì cô không giới thiệu.
Sợ nói quá thẳng sẽ làm người ba chưa chuẩn bị trước tâm lý của cô bị sốc.
Mặt Trình Viễn Sơn giật giật, chủ động chào hỏi: "Chào cháu, Tiểu Dư."
Dư Trừ hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: “Chào bác ạ.”
Trình Viễn Sơn thấy đôi má trắng nõn phúng phính của cô gái hãy còn nét trẻ con, trong lòng thầm than, thật là tạo nghiệt mà.
Trình Khuynh nắm tay Dư Trừ, nói: “Chị ra ngoài nói chuyện với ba chị, em ở trong phòng đợi chị nhé.”
Dư Trừ bất an giữ cô lại, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc.
“Không sao đâu…” Trình Khuynh cong môi, “Ông ấy chưa ăn tối, chị đi chiên cơm cho ông ấy.”
Lúc này Dư Trừ mới buông tay ra.
Cánh cửa phòng đóng lại.
Trên cầu thang, Trình Khuynh đi tới trước, thuận miệng hỏi: “Sao ba không ăn tối mà chỉ gặm bánh vậy?”
Trình Viễn Sơn: “Ba lười về nhà nấu cơm nên ăn đại chút gì đó được rồi.”
Ủa không đúng, sao không thấy nó giải thích cảnh tượng vừa rồi gì hết vậy?
Trình Khuynh đi thẳng vào tủ lạnh trong bếp, chiên một đĩa cơm lớn với thịt bò viên, trứng, tôm, hạt ngô, thơm lừng nức mũi, những hạt cơm vàng ruộm sáng bóng ngon mắt ngon miệng.
Trình Viễn Sơn nuốt nước bọt, nhịn không được, cầm muỗng ăn: “Cũng còn chút lương tâm, còn biết nấu cơm cho ba nó.”
Trình Khuynh rót một cốc nước nóng, đáp: "Đang ăn đừng nói chuyện, ba ăn cho xong đi."
Trình Viễn Sơn bị sự chu đáo lâu ngày mới thấy của con gái lừa gạt. Ông ăn một hơi hết sạch cơm chiên, suýt thì liếm luôn cả đĩa.
Nhưng ông vẫn không quên chính sự, ho nhẹ một tiếng: “Tối nay…”
Trình Khuynh liếc nhìn đĩa cơm sạch bóng: “Ba định hưng sư vấn tội con à?”
Trình Viễn Sơn: "..."
Tiểu hồ ly này, đầu tiên là làm bữa cơm hối lộ ông, bây giờ ông vừa hỏi thăm cô lại bảo ngay là ông hỏi tội?!
Ông đưa tay lên trán, hơi chút phiền muộn vuốt ve cái đầu không còn bao nhiêu tóc của mình: “Ừ thì… Từ từ để ba nghĩ đã.”
Cảnh tượng vừa rồi quá chấn động, quan trọng nhất là tâm lý con người về đêm sẽ càng dễ kích động, không thích hợp để nói chuyện.
Hơn nữa, ngày mai ông còn phải dậy sớm đến viếng mộ vong thê, bây giờ đã không còn sớm nữa.
Trình Khuynh đứng lên: “Vậy con về trước, ngày mai chúng ta lại nói.”
Trình Viễn Sơn: “Không được, con còn chưa dọn bếp mà?!”
Trình Khuynh liếc nhìn phòng bếp, lại nhìn chiếc đĩa trống trơn trên bàn, dùng giọng điệu không liên quan gì đến cô nói: “Ai ăn người đó dọn.”
Trình Viễn Sơn: "..."
Cái con nhỏ mắc dịch này!
Trình Khuynh đi lên lầu, dừng lại một chút, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cửa vừa mở, Dư Trừ liền chạy tới, hai má vẫn đỏ bừng: “Chị không sao chứ?”
Trình Khuynh sờ sờ má cô: "Không sao. Em đừng lo."
Dư Trừ nghiêng người ôm lấy cô: “Chị đừng cãi nhau với người nhà.”
“Chị biết…” Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười, “Đừng lo.”
Dư Trừ chỉ có thể gật đầu: “Vậy chị đi tắm đi. Trong lúc chờ chị em đã tắm rồi.”
Trình Khuynh xoa đầu cô, bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi trước.
Cô nằm xuống, đeo tai nghe xem video làm đẹp.
Trình Khuynh bước ra từ lúc nào cô cũng không biết, bỗng nhiên một chiếc tai nghe của cô bị lấy đi: “Em muốn học trang điểm à?”
“Chỉ xem thử chút thôi…” Dư Trừ đặt điện thoại xuống, tháo tai nghe ra, “Dù sao thì kỹ thuật của em cũng không tốt lắm.”
Trình Khuynh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cô chợt nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, hai má đỏ bừng.
Hừ, ai nói kỹ thuật của cô không tốt chứ, rõ ràng là rất tốt!
Trình Khuynh đến gần cô, giọng nói ngọt ngào du dương của cô ấy gõ vào màng nhĩ cô, cười hỏi: “Dư Tiểu La, em đang nghĩ gì vậy?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím rồi hé ra, lặng lẽ quyến rũ.
Dư Trừ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, khẽ liếm nhẹ, nhưng nhanh chóng đè nén một số suy nghĩ không nên có.
Dù sao tối nay bọn họ đang ở nhà Trình Khuynh, ngày mai còn phải dậy sớm, không thích hợp để lăn lộn.
Cô hôn lên má Trình Khuynh, khéo léo xoay người, quay lưng về phía Trình Khuynh nói: “Chúc ngủ ngon.”
Trình Khuynh đưa tay ôm lấy lưng cô, ôm cô từ phía sau, ghé vào tai cô hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Vòng tay ấm áp thoải mái, mùi hương thanh nhã dễ chịu.
Vẫn là tư thái vô cùng chiếm hữu ấy.
Dư Trừ bị cô ấy ôm vào lòng, hoàn toàn ngã vào trong, hơi lúng túng nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
Trình Khuynh hôn vành tai cô, mỉm cười: “Chị biết rồi.”
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
“Thật ra em cũng không buồn ngủ lắm…” Dư Trừ nhịn không được hỏi: “Chị lớn lên trong căn nhà này ạ?”
“Ừm…” Trình Khuynh vẫn ôm cô, nhớ lại chuyện cũ, giọng điệu thoáng buồn bã, “Ban đầu là nhà trệt, sau đó trở thành nhà lầu.”
“Vậy chị vẫn luôn ở trong phòng này ạ?”
"Ừ, nhưng sau khi mẹ chị qua đời thì chị trọ ở trường..." Trình Khuynh tạm dừng, trong giọng nói luôn bình đạm của cô ấy bỗng có chút chán ghét, "Ba chị nấu ăn dở lắm."
Dư Trừ không nói gì.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn, quay người lại ôm lấy Trình Khuynh.
Cơ thể mềm mại cũng hoàn toàn áp sát vào cô ấy mà không chút dè dặt.
Trình Khuynh hỏi: “Sao thế?”
Dư Trừ: "Không sao ạ."
Trình Khuynh cười thở dài: "Dư Tiểu La..."
Cô gái trong tay cô thật ôn nhu tinh tế, nhạy cảm đến mức nhận ra những thay đổi dù nhỏ nhất trong cảm xúc của cô.
Cảm giác này có chút xa lạ.
Bởi vì cô luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng dường như chưa từng có ai để ý đến cảm xúc của cô nhiều tới vậy.
Nhưng Dư Trừ thì khác.