Edit: iwky + sâu sugar
Ban đêm cao tốc ít xe, một đường thông thuận.
Dư Trừ e dè hỏi: “Cô Trình, ba của chị…”
“Hôm nay ông ấy ở trường học không về…” Trình Nhạc tiếp lời, “Mẹ em đi du lịch, không có ở nhà.”
Dư Trừ gật gật đầu: “Ừm.”
Khi ô tô dừng bên ngoài cửa một tòa nhà ba tầng, đèn quả thực đã tối.
Trình Nhạc xuống xe trước mở cửa, để Trình Khuynh lái xe vào trong sân.
Trong sân trồng hai cây long não cao lớn sum suê, trong bồn hoa trồng hoa ngu mỹ nhân, nguyệt quý, sơn chi. Hương thơm nhẹ nhàng tĩnh lặng.
Giàn nho bò đầy dây nho rậm rạp thật dài, đã gần rũ xuống tới hai chiếc ghế mây tre.
Ở giữa có một hồ cá kiểu cũ, trên mặt nước phẳng lặng in bóng vầng trăng sáng trên bầu trời cao.
Trình Khuynh xuống xe kéo Dư Trừ vào trong: “Em đang nhìn gì thế?”
Dư Trừ: “Nhìn xem nơi chị lớn lên.”
Trình Khuynh cười, không nói gì.
Trình Nhạc lấy ga trải giường và chăn bông mới ra, lấy chìa khóa, vừa mở cửa vừa giải thích với Dư Trừ: “Khi chị em không ở nhà, phòng chị ấy lúc nào cũng khóa.”
Dư Trừ ngẩn ra.
Chị ấy hiếm khi về nhà vậy sao?
Trong phòng cửa sổ đóng kín, sạch sẽ ngăn nắp, không có một hạt bụi nào.
Trên giá sách có mấy hàng sách xếp ngay ngắn, mùi mực thoang thoảng, sảng khoái.
Trình Nhạc để chăn xuống rời đi: "Xong rồi chị dâu, em không quấy rầy chị nữa, chị ngủ sớm đi nha!"
Nói xong, cô bé không quên nháy mắt với Trình Khuynh, cười đầy ẩn ý.
Dư Trừ ngồi lên cửa sổ lồi đung đưa chân: "Nhạc Nhạc thật đáng yêu."
Cô bé tinh nghịch này luôn nói chuyện vô tư nhưng thực ra luôn cân nhắc và khá quan tâm chu đáo.
Trình Khuynh lắc đầu: “Lúc nhỏ không ngoan lắm đâu.”
Dư Trừ: “Vậy chị mặc kệ em ấy luôn à?”
“Chị cũng từng quản đấy…” Trình Khuynh nhớ lại chuyện cũ, rất kiềm chế nói: “Lúc đó nó hỏi chị dựa vào cái gì mà quản nó. Sau đó chị không để ý tới nó nữa.”
Đứa trẻ không hiểu chuyện từng hỏi cô, bọn họ không cùng một mẹ thì quản làm gì?
Còn có lần đó... Cô nghe thấy bà ngoại Trình Nhạc nói lời oán trách với người khác, nói là đứa con lớn này biết có tốt tâm hay là giả tạo, nhìn nó lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, chắc bụng dạ cũng tối đen.
Lời nói như mũi tên nhọn, vô hình làm tổn thương người.
Từ đó về sau cô không còn quan tâm đến em gái nữa.
Dù Trình Nhạc có khóc lóc hỏi tại sao chị gái không thèm quan tâm đến mình.
Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Trình Khuynh có chút buồn bã hiếm thấy.
Giữa mày như sương mù bao phủ núi xa, có một loại cô đơn hoang vắng.
Dư Trừ ôm cô: “Nhạc Nhạc còn nhỏ quá, em ấy không biết chị đối với em ấy tốt thế nào.”
Trình Khuynh đè nén suy nghĩ: “Không sao, chị cũng sẽ không tính toán với một đứa trẻ.”
"Nhưng lúc đó chị cũng đã bận lòng mà đúng không..." Dư Trừ nghiêm túc nói: "Tin em đi, Trình Tiểu Khuynh, chị rất rất tốt."