8.

Sau khi có Tuế Tuế, tôi với Kỷ Thính Từ lại có không ít cơ hội được ở chung với nhau.

Cùng cậu ấy giữ lại chó con, dẫn Tuế Tuế đi kiểm tra sức khỏe và tiêm vacxin phòng bệnh, thâm chí có một lần ở trong tiểu khu nơi giữ lại chú chó ấy, còn đụng phải chú chó Pomeranian tên Tuệ Tuệ đó.

Hai chú chó mới gặp đã thân, tương thân tương ái.

Trên đường dường như chỉ có hai chú chó nhỏ ôm nhau, khi chúng lăn qua lăn lại trên đám cỏ, tôi và Kỷ Thính Từ sẽ ở bên cạnh nhìn chúng.

Rất rõ ràng, Tuệ Tuệ chỉ lớn hơn một chút có hơi yếu thế, cuối cùng Tuế Tuế đánh thắng, kiêu ngạo vui vẻ chạy về phía chúng tôi.

Kỷ Thính Từ cũng phối hợp ngồi xổm xuống, tùy ý nó nhào vào lồng ngực của bản thân.

Cậu xoa đầu chú chó nhỏ, ngửa đầu nhìn về phía tôi, cười tươi xán lạn.

Đôi mắt của cậu ấy rất sáng, biểu cảm lại rất ngây thơ.

Trong nháy mắt, trái tim tôi giống như bị thứ gì đó đánh trúng.

Vừa đau vừa hung phấn.

Vào giây phút nhẹ nhàng ấy, tôi gần như sinh ra một loại ảo giác.

Ảo giác rằng tôi được ánh sáng chiếu đến, nhưng không bị bỏng rát.

Thời điểm bộ phim sắp đóng máy, đoàn phim có một chuyện lớn.

Nữ phụ hai Lý Ngọc có tư tình với đạo diễn, bị vợ của đạo diện làm sáng tỏ trên Weibo, nói vai diễn của cô ta có được do ngủ với ông ta.

Chuyện này ầm ĩ lớn, đoàn phim ngừng quay mấy ngày, cuối cùng Lý Ngọc rời khỏi đoàn phim để chấm dứt chuyện này.

Kỷ Thính Từ rất khó chịu, lén nói với tôi: “Rõ ràng là chuyện của hai người đạo diễn với Lý Ngọc, vì sao đến cuối cùng chỉ có Lý Ngọc chịu ảnh hưởng chứ?”

Tôi bỏ tờ giấy trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Bởi vì đạo diễn là đạo diễn.”

Động tác của Ký Thính Từ dừng lại.

“Kỷ Thính Từ, cậu cũng ở trong vòng này được hai năm rồi, nên biết quy tắc này.”

“Em biết.” Cậu đột nhiên cười với tôi, nụ cười ấy rất có khí phách của thiếu niên dương quang: “Nhưng em không muốn tuân theo nó.”

Nửa đêm hôm ấy, Kỷ Thính Từ đăng trên Weibo: Tình cảm sai trái là chuyện của hai người, chỉ trừng phạt một phía, bản thân thấy như vậy vừa ép buộc vừa không công bằng.

Công ty tiếp quản Weibo của Kỷ Thính Từ cả đêm, mới xóa sạch, La Phong vừa kinh ngạc vừa tức giận gọi điện cho tôi: “Sao lại như vậy?!”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi sẽ xử lý.”

Sau khi cúp điện thoại, ngón tay tôi dừng trên dãy số điện thoại của Kỷ Thính Từ, nhưng vẫn mãi không ấn vào.

Không biết vì sao, lần đầu tiên tôi cảm thấy, cái ánh sáng chói mắt này, dù có quá mức chói mắt, vẫn khiến người khác không nỡ dập tắt.

Không ngờ Hoắc Xuyên nhắn tin đến: “Xem ra nghệ sĩ mới của em không biết nghe lời.”

Tôi coi như không nhìn thấy sự trào phúng

của anh ta, một lát sau, Hoắc Xuyên lại nhắn: “Khương Dục, đường công danh của em sẽ đứt đoạn trên người cậu ta.”

Tôi kéo Hoắc Xuyên vào danh sách đen.

Suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Kỷ Thính Từ: “Ngày mai dậy sớm một chút, tôi đến đón cậu.”

Sáng hôm sau, Kỷ Thính Từ vừa mới lên xe, đã nhìn tôi vẻ muốn nói lại thôi.

Tôi nhướng mày: “Sao thế?”

“Chuyện tối qua, em cho rằng chị sẽ nói gì đó, ví dụ như sẽ kêu em lần sau không được làm như vậy nữa… Linh tinh gì đó.”

Nói đến câu cuối, có lẽ là chột dạ, giọng nói của Kỷ Thính Từ dần nhỏ xuống.

Tôi cười: “Vậy cậu lần sau sẽ lại tái phạm à?”

Cậu hơi do dự, không nói chuyện.

Tôi lại hỏi: “Cậu thấy bản thân có sai không?”

Kỷ Thính Từ suy nghĩ về biểu cảm của tôi, cẩn thận lắc đầu.

“Nếu không phải thì được rồi, cậu thấy bản thân không sai, tôi cũng sẽ không làm chuyện thừa thãi.” Tôi đưa tay ra, xoa đỉnh đầu của cậu ấy: “Đừng lo lắng, chuyện này để tôi xử lý.”

Nhanh chóng chiếm giữ chiến trường dư luận, chính là sở trưởng của tôi.

Nửa đêm hôm qua, Weibo bị xóa đi của Kỷ Thính Từ đã bị chụp lại, giờ đã lặng lẽ lên men trên các diễn đàn, biến thành một cuộc thảo luận về việc xuất quỹ rất oanh liệt náo nhiệt.

Kỷ Thính Từ không biết, bởi vì cậu lên tiếng, thêm cuộc thảo luận này, cậu đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lúc chúng tôi đến đoàn phim, có một chiếc xe Posche màu đỏ như lửa kiệu ngạo dừng lại ở cửa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ tóc dài váy trắng bước xuống.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô ta, cả người tôi cứng lại tại chỗ.

Tống Thi Dao, là người tôi ghét nhất trong suốt thời học sinh, không gì sánh được.

Thật ra tôi đã sớm biết cô ta cũng xuất đạo đi làm diễn viên, còn sống trong cái giới hỗn loạn này rất tốt, nhưng tôi chưa từng gặp cô ta.

Hoặc là nói, tôi cố ý tránh đi sự tồn tại của cô ta, bởi vì tôi trốn thật xa những thứ mà tôi không cách nào nắm giữ được, cuộc sống trong quá khứ.

Suy cho cùng, tôi đâu phải người thứ gì cũng chặn được.

Tôi thả bàn tay bị Kỷ Thính Từ lặng lẽ nắm lấy xuống, cậu có hơi lo lắng nghiêng mặt đi, nhẹ giọng hỏi: “Chị ơi, chị có khỏe không?”

Trên cô được bao trùm bởi hơi ấm, làm tan biến một chút giá lạnh trong lòng tôi.

Tôi bình tĩnh nói: “Không sao hết, xem ra đoàn phim muốn đổi nữ phụ hai.”

Tôi đoán không sai.

Sau khi Lý Ngọc rời đi, bên phía đầu tư muốn đưa Tống Thi Dao qua đây, lại tìm được biên kịch, để cô ta làm nữ phụ hai có thêm không ít suất diễn.

Ngược lại, suất diễn của nữ chính cũng bị giảm đi.

Lúc bàn bạc chuyện sửa kịch bản, Tùng Vi lạnh mặt ngồi một bên.

Tống Thi Dao đi qua, dịu dàng cười nói: “Rất xin lỗi, chị Tùng Vi.”

Tùng Vi cũng không cho cô ta một ánh mắt nào: “Không cần ở đây giả bộ với tôi, tôi cũng không phải kim chủ của cô, không quen nhìn dáng vẻ trà xanh của cô.”

Tống Thi Dao lập tức thay đổi sắc mặt.

Tôi rất hứng thú nhìn cô ta một lúc, Tống Thi Dao chuyển ánh mắt, khi rơi xuống người tôi, bỗng trở nên khinh miệt trào phúng: “Khương Dục.”

Tôi cười: “Tống Thi Dao, sao cô lại lưu lạc đến mức này chứ?”

Tống Thi Dao khẽ biến sắc.

Cô ta đương nhiên hiểu tôi đang nói cái gì.

Suốt thời cấp ba, cô ta vẫn luôn lấy gia cảnh của bản thân chèn ép tôi làm vinh quang.

Nhưng hôm nay, tôi với cô ta lại bình đẳng ở nơi đây.

Lúc tôi đang giằng co với Tống Thi Dao, Kỷ Thính Từ đã thay quần áo xong đi qua đây.

Cậu theo bản năng chắn nửa người trước mặt tôi, nghiêng đầu nói: “Sao thế?”

Tôi chưa kịp mở miệng, Tống Thi Dao ở trước mặt bỗng nhiên trào phúng:

“Khương Dục, luôn trốn phía sau đàn ông, cô có chỗ nào tốt hơn so với tôi?”

“Hiểu biết.”

Cậu dừng một chút, cẩn thận nhìn tôi: “Chị với cô ta… Từng quen biết à?”

“Ừ.”

Trong mắt Kỷ Thính Từ hiện lên ánh sáng lạnh, lại mau chóng biến mất.

Cậu nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của tôi, sức rất nhẹ, giống như tôi là pha lê dễ vỡ vậy.

“Chị à, đừng lo lắng, có em đây.”

Khi chưa đóng phim, Kỷ Thính Từ luôn ở bên cạnh tôi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều chia sẻ với tôi như cho Tuế Tuế ăn mặc ở đi lại.

Khi cậu mở giao diện đặt đồ dùng cho thú cưng trên shop online, tôi sẽ thò đầu lại nhìn thử, sau đó sẽ chốt đơn một phần quần áo lông xù xù cho Tuế Tuế.

Giờ ngẩng đầu lên, thấy Tống Thi Dao đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.

Tôi nhếch khóe môi về phía cô ta, bỗng nhiên cầm lấy tay của Kỷ Thính Từ.

Kỷ Thính Từ mở to hai mắt, liếc nhìn tôi một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tống Thi Dao.

Tôi cứ cho rằng cậu ấy sẽ buông tay tôi ra, nhưng không.

Thậm chí cậu ấy còn nắm ngược lại cổ tay của tôi, nắm rất chặt.

Loại cảm giác này, khiến tôi sinh ra mấy phần áy náy lẫn xấu hổ một cách bí ẩn.

Tôi theo bản năng rút tay khỏi tay của câu, bỗng nhiên Kỷ Thính Từ tăng thêm sức, đến gần bên tai tôi, đè thấp giọng nói: “Chị lợi dụng em xong, thì muốn phủi tay bỏ đi à?”

9.

Tôi giật mình, nghiêng mặt đi, môi giống như lỡ cọ qua gương mặt cậu, ái muội nói: “Chị làm gì có bỏ đi chứ?”

Nói về thủ đoạn, sao Kỷ Thính Từ có thể địch lại tôi chứ.

Cậu lặng lẽ đỏ vành tai, đôi mắt cún con ướt dầm dề vô tội nhìn tôi: “Chị ơi, từ trước đến nay chị đều bắt nạt em.”

Lên án không có lực công kích, thậm chí có một chút cảm giác làm nũng như đã muốn lại giả vờ từ chối.

Tôi mềm lòng thành một đoàn, trong tiềm thức, lại có một ngọn lửa muốn hủy diệt đang bốc cháy.

Muốn có được cậu, lại muốn hủy diệt cậu.

Tôi rũ mắt xuống, dùng hàng lông mi che giấu đi cảm xúc bạo ngược đó, dùng biểu tượng mỉm cười hoàn mỹ che đậy đi.

Kỷ Thính Từ không cảm nhận được cảm xúc của tôi, cậu đưa điện thoại vào tay tôi, sau đó đứng dậy:

“Chị ơi, chị giúp em chọn đồ chơi cho Tuế Tuế đi, dùng tài khoản của em để chốt đơn ý.”

Cậu trở lại trước màn ảnh, thật giống như thay đổi thành người khác, đạo diễn dù có tâm cũng không tìm được một chút lỗi sai nào.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện kia, có không ít đôi mắt luôn nhìn chằm chằm, ông ta cũng không dám tùy tiện tìm Kỷ Thính Từ gây phiền phức.

Tôi nhìn một lúc, phát hiện việc quay phim rất thuận lợi, cuối cùng mới yên tâm cúi đầu, giúp Tuế Tuế chọn đồ chơi.

Sau đó tôi mới phát hiện, Kỷ Thính Từ đã lấy dấu vân tay của tôi đặt thành mật mã chi trả của cậu.

Chuyện này xảy ra khi nào?

Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra hình ảnh mấy ngày trước.

Chiều hôm đó, trước khi kết thúc công việc của đoàn phim, Kỷ Thính Từ nói Tuế Tuế nhớ tôi, muốn tôi về cùng cậu để gặp chó con.

Kỷ Thính Từ lái xe.

Tôi có hơi bị cảm, uống thuốc vào, buồn ngủ cuộn tròn trên ghế phó lái, bất giác ngủ mất.

Đến khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn.

Hoàng hôn phía chân trời tỏa ra ánh sáng màu đỏ lửa một mảng lớn, ánh sáng chiếu xuống áng mây, xuyên qua cửa xe chiếu rọi trên người tôi với Kỷ Thính Từ.

Không khí được nhuộm màu vô cùng ái muội.

Kỷ Thính Từ chống một tay trên sườn ghế tôi ngồi, mặt cách rất gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ được hô hấp ấm áp của cậu ấy.

Gương mặt cậu trắng nóng với đôi mắt nhạt màu, được chiếu sáng đặc biệt đẹp.

Nhận ra tôi tỉnh, Kỷ Thính Từ cứng đờ tại chỗ, không dám động nữa.

Tôi híp mắt lại, nghiêng người lên phía trước, lười biếng nói: “Kỷ Thính Từ, cậu như này là muốn lén hôn tôi đấy à?”

Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, ánh hoàng hôn nhuộm mắt cậu thành một màu ấm áp.

Sau đó bỗng nhiên cậu tiến lên phía trước, dán lên môi tôi nhẹ giọng nói: “Chị ơi, em như này là quang minh chính đại hôn chị mà.”

Môi của cậu trai mềm mại ấm áp, còn dính mùi thơm của kem bluberry vừa mới ăn xong.

Ngón tay của tôi cắm vào mái tóc xù xù của cậu, đảo khách thành chủ.

Nhưng đến khi nụ hôn này kết thúc, tôi dẫn Kỷ Thính Từ về nhà, cậu ấy cũng không nói với tôi rằng cậu muốn làm cái gì.

Lúc Kỷ Thính Từ về đến nhà, tôi quơ quơ điện thoại trước mặt cậu.

Cậu sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn tôi: “Chị ơi?”

“Vân tay của tôi.” Tôi lời ít ý nhiều nói.

Kỷ Thính Từ nháy mắt đã hiểu, cậu ngồi vào bên cạnh tôi, hơi cẩn thận nói:

“Hôm đó lúc chị ngủ em đã làm đó… Chị ơi, em muốn tất cả cuộc sống của em được gần chị thêm một chút, tốt nhất là gắn bó không rời một phân.”

Cậu nói, sóng nước trong đôi mắt lấp lánh nhìn về phía tôi: “Chị ơi, chị có thấy em rất mạo phạm chị không?”

Tôi cười: “Không, tôi rất vui.”

Lời âu yếm của người trẻ tuổi vẫn luôn trắng trợn lại mãnh liệt.

Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy, gần như một lần nữa bị ánh mắt trong mắt Kỷ Thính Từ làm phỏng.

Nhưng đáy lòng lại có giọng nói, nói với tôi, đây chỉ là một cuộc trả thù, là kế hoạch âm mưu trên tay tôi.

“Nhưng em không sợ tôi dùng loạn tiền của em à?”

Kỷ Thính Từ suy nghĩ một lát, cười với tôi rồi lắc đầu: “Chị muốn dùng bao nhiêu cũng được.”

Tôi có thể dùng bao nhiêu cũng được?!

Chỉ nghe lời này, cũng rất hưởng thụ.

Ở chung với nhau lâu, Kỷ Thính Từ càng ngày càng hiểu tôi.

Cậu ấy biết rõ cái gì có thể chọc trúng tôi, gần như mỗi câu nói đều có thể kéo tôi vào biển sâu dịu dàng, khiến tôi mất đi suy nghĩ chống cự.

Đoàn phim quay phim tiến triển rất thuận lợi, rất nhanh, Tống Thi Dao đã bổ sung xong suất diễn lúc trước của Lý Ngọc.

Thế lực kim chủ sau lưng cô ta không yếu, mới có thể khiến suất diễn của Tùng Vi bị xóa bỏ đổi lấy suất diễn của bản thân mà không có vấn đề gì.

Chiều hôm đó đoàn phim kết thúc công việc, khi tôi đến phòng trang điểm lấy áo khoác giúp Kỷ Thính Từ, đụng phải Tường Vi.

Vốn tôi gật đầu với cô ấy xong thì tính rời đi, không ngờ Tường Vi lại gọi tôi lại: “Cô Khương, tôi có thể nói chuyện với cô được không?”

Tôi dừng bước chân lại, không nói lời nào mà nhìn cô ấy.

Tùng Vi khẽ cười: ‘Cô Khương có lẽ không biết, tôi với Hoắc Xuyên tiên sinh đã hủy bỏ lễ đính hôn rồi.”

Không nhận được lời đáp của tôi, nụ cười của cô ấy nhạt đi: “Hoắc Xuyên nói với tôi, trong tâm anh ấy có người khác rồi.”

Tôi mỉm cười: “Vậy sao?”

“Cô Khương không hiếu kỳ người đó là ai sao?”

“Cô Tùng Vi đến tìm tôi, đương nhiên là cô đang nghi ngờ người đó là tôi rồi.” Ánh mắt của tôi không hề dao động: “Nhưng đó là chuyện của cô với Hoắc Xuyên, tôi không cần phải chịu trách nhiệm với suy đoán của cô.”

Nói xong, tôi xoay người muốn bỏ chạy, lại bị Tùng Vi cao giọng quát bảo dừng lại.

“Đứng lại!”

Cô ấy đi đến gần, nâng cầm lạnh lùng nói: “Khương Dục, tôi biết cô là dạng người như thế nào.”

“Cho nên?”

“Cho nên, nếu cô thật sự thích Kỷ Thính Từ, cô và Hoắc Xuyên cũng không thích hợp, vậy mong cô đừng dây dưa với anh ấy nữa.”

Tôi nghiêng đầu nhìn bên cạnh, trên bàn trang điểm trong gương là ảnh ngược gương mặt hờ hững của tôi.

Tôi khẽ giật khóe môi, cười rộ lên: “Cô Tùng Vi, cô nên rõ ràng, là Hoắc Xuyên vẫn luôn dây dưa với tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play