Vạn dặm giang sơn cũng như quân: Sự nghiệp tình yêu tuyệt đẹp với nữ chính.

1.

Tôi tên là Kỷ Thính Từ, là một diễn viên.

Cuộc đời này của tôi từng diễn được một vở kịch tốt nhất chính là trước mặt Khương Dục.

Từ lúc tôi sinh ra, đã được sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Bố mẹ hòa thuận, không lo ăn mặc.

Họ dạy tôi rằng, phải trở thành một người lương thiện, tôi cũng có mong muốn như bố mẹ, nên vẫn luôn để bản thân sống dưới ánh mặt trời.

Nhưng bóng tối sẽ sống chung với ánh sáng, nơi có ánh sáng thì sẽ có sự tồn tại của bóng tối.

Trong lòng tôi, cũng sẽ có lúc xuất hiện một vài suy nghĩ điên cuồng.

Cho đến khi tôi gặp được Khương Dục.

Trên người cô ấy tất cả mọi thứ đều trái ngược với tôi, nhưng lại có thứ khiến tôi say đắm.

Khi Khương Dục dẫn một cô gái đến trước mặt tôi thì tôi đang viết thư cho cô ấy.

Khi hương nước hoa quen thuộc xuất hiện, tôi có hơi hoảng loạn cất thư đi, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô gái đó nói trước mặt tôi rất nhiều thứ, ngụ ý là nói tôi bị lừa, trong nhà cô ta căn bản không ai bị bệnh hết.

Quá trình ấy, ánh mắt của tôi từ đầu đến cuối đều nhìn Khương Dục, không hề liếc mắt nhìn người khác một cái.

Cô ấy không biết rằng, cô ta gạt tôi, cho rằng không có người bị bệnh thì tôi sẽ vui vẻ.

Mà điều khiến tôi càng hưng phấn hơn chính là Khương Dục.

Tôi đã sớm từng nghe nói qua về cô ấy, biết cô ấy vốn có thể dùng cách khác giải quyết vấn đề dứt khoát hơn, nhưng cô ấy lại chọn cách nguy hiểm hơn, phức tạp hơn.

Khương Dục cong lưng, nói chuyện sát vào tai tôi. Giọng điệu lạnh nhạt nhưng trong mắt cô ấy lại lập lòe ánh sáng hưng phấn.

Đó chính là ánh mắt khi nhìn thấy con mồi vào tròng.

Tôi lập tức nhận ra, đây là một cơ hội tuyệt vời.

Giả vờ như bị cô ấy chọc tức, khiến cô ấy vào tròng, đi theo bẫy rập mà cô ấy mong muốn, từng chút một sắm vai một chàng trai ngây thơ muốn trả thù nhưng lại rất vụng về.

Giống như đạp lên mũi dao nhảy múa dưới ánh trăng.

Tôi đã thành công, nhưng cũng mất khống chế.

Buổi tối hôm ấy, thật ra tôi với Khương Dục đều tỉnh táo. Chỉ là dựa vào cảm giác mất khống chế khi say để phóng túng, khiến tôi có một ảo giác như đã có được cô ấy.

Tôi vẫn giống như trước kia, sắm vai diễn của tôi trước mặt cô ấy, còn cô ấy cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

Sau khi Khương Dục rời đi, dư vị còn lại biến mất.

Tôi thất thần đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.

Cô ấy dẫm lên giày cao gót, bước đi vững vàng vào trong xe.

Sofa còn lưu lại hương nước hoa của cô ấy, tay tôi nhẹ nhàng dán trên khung cửa sổ, không tiếng động gọi một tiếng: “Chị ơi.”

Chị, một ngày nào đó, em sẽ khiến chị ở lại nơi đây, hoàn thành toàn bộ những chuyện mà đêm nay vẫn chưa kịp làm.

2.

Tôi không thích Hoắc Xuyên.

Mỗi khi Khương Dục ở bên cạnh anh ta, sẽ vô cùng thả lỏng, tôi vĩnh viễn không có cách nào có thể chạm đến.

Cô ấy và anh ta là cùng một loại người, còn tôi chỉ là người ngoài.

Tôi không cam lòng, tôi dùng hết tất cả biện pháp quấn lấy cô ấy, khiến Hoắc Xuyên không thể nào đến gần cô ấy.

Cô ấy giống như cũng rất vui, trong lúc tôi ý loạn tình mê, đã dùng Hoắc Xuyên để kích thích tôi.

Chị, chị thành công rồi.

Dục vọng bạo ngược một lần nữa gào thét trỗi dậy trong lòng tôi, nhưng lại bị tôi ngăn lại.

Tôi bắt đầu không thỏa mãn với những việc tiếp xúc lướt qua như vậy, càng muốn nhiều hơn, càng sâu hơn, muốn nhốt cô ấy ở bên cạnh, không thể rời đi đâu được hết.

Nhưng không được, tôi biết với tiến độ trò chơi, cũng biết đáy lòng ham muốn chinh phục của cô ấy, tôi chạy lên một bước thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Vốn tôi không có ý định đi cứu Tống Thi Dao, nhưng ánh mắt cô ta nhìn chúng tôi đau xót như thế, nên tôi cũng quên mất rằng, tôi và cô ta giống nhau, đều là diễn viên.

Bỗng nhiên tôi hiểu ra, cô ấy nói không sai.

Thiện lương không có mũi nhọn, chỉ biết hại người hại mình.

Trong tiếng cười điên cuồng của Tống Thi Dao, tôi lặng lẽ không một tiếng động ấn vào phần ghi âm trên điện thoại.

Lúc chạy đến quán bar, trái tim tôi treo cao, vô cùng căng thẳng.

Cảm giác căng thẳng ấy khi nhìn thấy cô ấy hôn môi Hoắc Xuyên đã đạt đến đỉnh điểm.

Tôi sợ hãi, sợ rằng Khương Dục cứ như vậy rời bỏ tôi, sợ rằng cô ấy chán ghét trò chơi này, sợ cô ấy lười nghe tôi giải thích, sẽ nói với tôi rằng, thôi bỏ đi, chúng ta kết thúc thôi.

Nhưng trời cao lại ưu ái tôi, cô ấy quay đầu nhìn tôi, đặt ly rượu vào tay tôi, đôi mắt phát sáng như ngọn đèn dầu trong đêm tối.

Tôi bỗng nhiên yên lòng.

Cô ấy chọn tôi.

Cô ấy vẫn chọn tôi.

Tôi uống một hơi cạn sạch ly rượu ấy, ôm Khương Dục rời đi, phía sau truyền đến tiếng chiếc ly pha lê bị đập vỡ trên mặt đất thanh thúy mà vang dội.

Cuối cùng tôi quay đầu, nhìn thoáng qua ánh mắt của Hoắc Xuyên, ánh mắt biến mất trong bóng tối, hoàn toàn tắt đi ánh sáng.

Anh ta bị loại.

Tôi nhìn anh ta, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười vô tội lại đơn thuần.

Tôi tình nguyện sắm một nhân vật nghe lời trước mặt Khương Dục, cũng tình nguyện bị cô ấy dẫn dắt, trằn trọc đau khổ trong sóng chiều của tình yêu.

Duy nhất có một điều không muốn, đó là cô ấy có một chút suy nghĩ muốn rời bỏ tôi.

Cho nên tôi dứt khoát ở ngay buổi phát sóng trực tiếp trận chung kết, ở trước máy quay, thổ lộ với cô ấy.

Buổi tối hôm ấy, cô ấy dẫn tôi về nhà, bàn tay mát lạnh mang theo mùi hương nhẹ nhàng ấn trên môi tôi, giọng nói quyến rũ cũng vang lên bên tai: “Chúng ta làm chuyện có ý nghĩa hơn một chút đi.”

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, hôn môi cô ấy cùng chiếc cổ thon dài trắng nõn, một đường hôn xuống.

Chị ơi, là em thua.

Tôi động tâm, tôi tình nguyện nhận thua, cho nên cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của cô ấy, cùng dẫm lên dao nhảy múa với cô ấy, cùng hoàn thành nốt trò chơi này.

Khương Dục không biết rằng, cô ấy đối với tôi mà nói, có ý nghĩa giống như bản thân mang ánh sáng, không phải là vực sâu.

Những cảm xúc bạo ngược, cực đoan, âm u, dưới ánh mắt của cô ấy đã hoàn toàn tan biến.

Trong lòng thấy nhẹ nhõm, chỉ còn lại một mảnh yên bình và dịu dàng.

Tôi nhắm mắt lại, dùng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi sẽ đưa toàn bộ những phong thư mà tôi từng viết cho cô ấy.

3.

Mùa xuân đến, cũng là lúc Tuế Tuế động dục.

Mỗi ngày khi chúng tôi trở về nhà, đầu tiên nó sẽ xông đến cọ tới cọ lui bên cạnh chúng tôi, thậm chí kêu suốt cả đêm.

Đợi đến khi kì động dục kết thúc, tôi và Khương Dục dẫn nó đến bệnh viện quyết định triệt sản cho nó.

Bác sĩ dặn dò chúng tôi: “Đợi đến lúc đưa nó vào phòng phẫu thuật, hai người phải diễn một chút.”

Tôi hơi dừng lại: “Diễn như thế nào ạ?”

“Giả vờ như hai người bị ép tách ra, rằng cậu không muốn đưa nó vào phòng phẫu thuật. Nếu không chó nhỏ khả năng sẽ mang thù.”

Tôi theo bản năng nhìn về phía Khương Dục.

Cô ấy nhướng mày nhìn tôi, bên môi không ngăn được ý cười: “Vậy thì để em diễn nhé, ảnh đế Kỷ.”

Giả bộ đi về, tôi ôm Tuế Tuế đến phòng phẫu thuật ở gần đó. Lúc còn vài bước nữa, bỗng dưng có hai hộ sĩ xông đến cướp lấy cái Tuế Tuế ở trong ngực tôi.

Tôi lập tức tức giận nói: “Mấy người làm gì vậy?”

Hộ sĩ vẫn rất bình thường, đẩy tôi ra phía sau, tôi lảo đảo một cái, duỗi tay muốn kéo lấy Tuế Tuế, nhưng không bắt được, đành phải đau đớn gọi: “Tuế Tuế...”

Chó nhỏ nằm trong ngực hộ sĩ, cũng kêu gâu gâu về phía tôi.

Một phen lăn lộn, cuối cùng cũng vào phòng phẫu thuật.

Tôi xoa mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn về phía Khương Dục, cô ấy dựa vào tường cười rất vui vẻ.

Tôi nhào qua ôm lấy bả vai của cô ấy, uy hiếp: “Chị, sao chị lại cười em! Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy thì chị sẽ phải diễn đó!”

Cô ấy xoa xoa đỉnh đầu của tôi, cười càng rực rỡ hơn: “Sao chị có thể diễn hay bằng ảnh đế cơ chứ?”

Mắt thấy không uy hiếp được, tôi chỉ có thể thay bằng biểu cảm đáng thương, nũng nịu nói: “Chị ơi...”

“Ừ ừ.” Quả nhiên cô ấy mềm lòng, hôn một cái trên trán tôi.

“Vì Tuế Tuế, quả thật lần này em hi sinh rất lớn.”

Tôi được nước lẫn tới kéo khẩu trang xuống, hôn một cái vào môi cô ấy, Khương Dục vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng vươn tay kéo khẩu trang của tôi lên: “Bây giờ em là minh tinh hạng nhất, dù sao cũng phải để ý một chút. Đây là nơi công cộng, rất có thể sẽ bị chụp ảnh.”

Tôi cười hì hì, nói: “Tiểu Tô sẽ xử lý.”

“Sao em lại tìm thêm việc cho Tiểu Tô vậy.” Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía sau tôi: “Tuế Tuế phẫu thuật xong rồi.”

Bác sĩ đến trước mặt chúng tôi bỏ khẩu trang xuống: “Cuộc phẫu thuật rất thành công. Đợi khi thuốc tê hết tác dụng, hai người có thể dẫn cún con về nhà. Tuần sau nhớ dẫn nó đến đây cắt chỉ nhé.”

Chúng tôi ôm Tuế Tuế về nhà, nó ghé vào đầu giường yếu ớt kêu hai tiếng về phía tôi, đôi mắt ngập nước giống như có nước mắt.

Khương Dục nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu hỏi tôi: “Em nhìn xem nó có giống em không cơ chứ?”

“...Ơ?”

“Lúc Tuế Tuế khóc rất giống với em.”

Trên mặt tôi lại hiện ra biểu tình đáng thương. Cô ấy chỉ mặt chỉ vào mặt tôi cười: “Đó, chính là biểu cảm này.”

4.

Sau lần trước khi bố mẹ tôi dẫn bà ngoại của Khương Dục đến nhà họ ở, ba người giống như vừa gặp đã quen, bắt đầu thường xuyên qua lại.

Hơn nữa hai nhà cũng không cách xa nhau lắm, mẹ tôi dứt khoát hẹn với bà ngoại của Khương Dục mỗi buổi sáng hai người sẽ cùng đi mua đồ ăn, xếp hàng mua trứng gà.

Kỳ thật với số tiền mà tôi và Khương Dục kiếm được hoàn toàn không cần thiết phải tiết kiệm như vậy, nhưng mẹ tôi lại nói bọn họ thích như thế. Tôi cũng chỉ có thể chiều theo hai người.

Từ trước đến nay Khương Dục chưa từng nói với tôi về chuyện bố mẹ của cô ấy, hơn nữa cô ấy rất thân thiết với bà ngoại.

Tôi theo bản năng cảm thấy, có thể bố mẹ của cô ấy đã không còn nữa.

Cho đến thật lâu sau đó, sau khi bàn bạc xong kịch bản, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đi phía sau nhà đầu tư đến phim trường.

Năm tháng đã để lại những dấu vết trên khuôn mặt bà ấy, nhưng cũng không thể làm phai nhạt đi nét đẹp lúc còn trẻ.

Quan trọng nhất chính là mi mắt đào hoa giống như đúc Khương Dục.

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi kể với Khương Dục, cô ấy rất tự nhiên thừa nhận: “Đó là mẹ chị, trên mặt sinh học.

“Bà ấy...”

Bố của chị vẫn còn sống, còn bắt được một phú bà mở một tiệm lẩu.

Cô ấy khép lại tờ giấy trong tay, không chút để ý cười với tôi: “Bọn họ vẫn còn sống, cũng biết bây giờ tôi đang làm cái gì, chỉ là không quan tâm cũng không làm phiền lẫn nhau mà thôi.”

Tôi bỗng nhiên đau lòng muốn chết.

Không có ai vừa sinh ra đã cực đoan tăm tối như thế.

Chỉ là vận mệnh đưa đẩy khiến cô ấy vô tình rơi vào vực sâu.

“Kỷ Thính Từ, em đừng cảm thấy chị đáng thương, bọn họ mặc kệ chị, chị cũng không quan tâm họ, không ai nợ ai, chị cảm thấy như vậy rất tốt.”

Tôi lắc đầu đi qua ôm lấy cô ấy, nghiêm túc nhìn cô ấy nói: “Em không cảm thấy chị đáng thương, em thấy chị rất lợi hại.”

Cô ấy cứng người lại, ánh mắt khi nhìn tôi lấp lánh ánh nước.

Chiều hôm sau, bỗng nhiên bố tôi gọi điện về nhà, kêu tôi và Khương Dục về nhà ăn cơm.

Đợi khi chúng tôi về đến nhà mới phát hiện, bà ngoại của Khương Dục cũng ở đó.

Món ăn phong phú, rất là long trọng, hiển nhiên đây không phải là một bữa ăn bình thường.

Mẹ của tôi ăn hai miếng cơm, buông đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu mọi người đều ở đây rồi, thì không bằng chúng ta thương lượng hôn lễ sắp tới một chút đi nhỉ?”

Khương Dục ngẩng đầu ngước mắt nhìn tôi một cái.

Lúc mẹ tôi vẫn chưa nói gì, tôi vội đến gần tai cô ấy,.nhỏ giọng nói: “Chị ơi, em thề việc này không liên quan gì đến em hết.”

Nhìn mẹ tôi và bà ngoại của Khương Dục kẻ sướng người họa, tôi đã biết việc này chắc chắn hai người họ đã âm thầm bàn bạc xong rồi.

Ăn cơm xong, bà ngoại của Khương Dục gọi tôi vào thư phòng, thẳng thắn nói với tôi: “Có phải cháu gặp được mẹ của Khương Dục đúng không?”

Tôi kinh ngạc nhìn bà: “Vâng, nhưng... Sao ngài lại biết ạ?”

“Con bé liên lạc với bà, nói rằng nhìn thấy bạn trai của Khương Dục, cảm thấy cháu còn quá trẻ, rất không vừa lòng.”

Bà ngoại chậm rãi nói: “Bà đã nói qua với nó, rằng nó chưa từng chăm sóc Khương Dục, thì làm gì đến lượt nó phát biểu ý kiến. Chỉ cần bà và Tiểu Dục vừa lòng là được rồi.”

Tôi bỗng nhiên nhận ra tính cách của Khương Dục có lẽ được di truyền một phần từ bà ngoại của cô ấy.

Bà ngoại giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, duỗi tay vỗ lên mu bàn tay của tôi:

“Bà biết, con bé sợ hãi, có một số việc không dám nói với bà. Bà đều biết hết, cũng không muốn miễn cưỡng con bé, Tiểu Dục thật sự quá khổ rồi, cho nên có đôi khi tính tình sẽ không được tốt lắm, cháu phải nhẫn nhịn nó nhé.”

Bà nheo mắt lại, ánh mắt dừng ở không trung, tâm trí giống như bay đến một nơi xa nào đó.

“Bà không nóng vội, tình nguyện đợi đến một ngày nào đó con bé sẽ nói với bà...”

Sau khi tôi mở cửa rời đi, đúng lúc gặp được Khương Dục cũng rời khỏi phòng ngủ chính của bố mẹ tôi.

Nhìn ánh mắt của cô ấy, tôi thấy được sự hoảng hốt và thấu hiểu rất nhỏ.

Tôi vội vàng bước qua đó, dùng sức ôm lấy cô ấy:

“Chị ơi.” Tôi trịnh trọng thì thầm bên tai cô ấy: “Năm sau chúng ta kết hôn nhé.”

End.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play