14.
Sau khi về nhà, tôi và Kỷ Thính Từ mua một hộp túi chườm đá ở hiệu thuốc dưới tầng.
Cậu ấy bị lạnh nhăn mặt lại: “Chị ơi lạnh quá!”
“Chịu đựng đi.” Tôi lạnh nhạt nói: “Ba ngày sau sẽ có phát sóng trực tiếp trận chung kết, nếu em không nhanh tiêu sưng thì làm sao có thể lên màn ảnh được?”
Kỷ Thính Từ như sắp khóc, kéo tay áo của tôi, đáng thương nhìn tôi: “Chị ơi, chẳng lẽ trong lòng chị, được lên màn ảnh còn quan trọng hơn so với em hay sao?”
Tôi cười một tiếng, lại gần hôn cậu ấy, kết quả hôn đến mức trên môi chúng tôi đều loang lổ vết máu.
“Em nhìn xem, tôi vẫn luôn muốn yêu thương em, nhưng hai ngày nay vẫn luôn không có cơ hội đấy thôi.”
Vẫn chưa nói xong, đôi mắt của Kỷ Thính Từ sáng bừng lên nhào đến, cởi chiếc áo khoác và áo ngoài của tôi ra.
“Không sao hết, chị à, chúng ta có thể nhẹ một chút.”
Động tác của thiếu niên hấp tấp nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Tôi cười khẽ một tiếng, phối hợp cởi áo xuống.
Kỷ Thính Từ mềm nhũn gọi chị, tay thì chui vào vạt áo của tôi.
Đang lúc tình ý nồng nàn, điện thoại lại vang lên.
Tôi ấn tắt, nó lại vang, chỉ có thể bắt máy.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của La Phong:
“Khương Dục, con mẹ nhà cô dẫn người của tôi như vậy đấy à? Chuyện giữa cô và Kỷ Thính Từ rốt cuộc là như thế nào?”
Khi anh ta nói lời này, Kỷ Thính Từ còn đang vùi đầu ở ngực tôi, nghe vậy cứng đờ, ngẩng đầu lên.
“Anh Phong.” Cậu ấy thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
La Phong im lặng một lúc, giọng nói lạnh hơn: “Thì ra cậu cũng ở đó à? Mau nhìn xem hot search chứ hỏi tôi làm gì?!”
Anh ta cúp điện thoại.
Tôi mở Weibo ra, mới biết được vì sao La Phong lại tức giận như thế.
Các hình ảnh thân mật của tôi với Kỷ Thính Từ đều bị đăng trên mạng.
Trừ những bức ảnh mà trước đó Hoắc Xuyên cho tôi xem, còn lại là những tấm mà Kỷ Thính Từ ôm tôi ở quán bar, hay là ảnh chụp buổi sáng lúc chúng tôi ở bệnh viện khoa phụ sản.
Tôi đi tiêm dưới da, nhưng trong miệng mấy tài khoản marketing lại biến thành Kỷ Thính Từ đưa tôi đi phá thai.
Lúc này sóng triều phía dư luận quá mức kịch liệt, thậm chí vượt quá phạm vi khống chế của tôi.
Nhưng nội tâm tôi vẫn một mảnh bình tĩnh, chỉ giương mắt nhìn Kỷ Thính Từ.
“Mấy ngày nay em đừng đi đâu hết, buổi phát sóng trực tiếp tôi sẽ để Tiểu Tô đi với em.”
Nói xong tôi đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo bị Kỷ Thính Từ làm rối tung lên, mặc lại áo khoác.
Cậu ấy đứng dậy, bắt lấy cổ tay của tôi: “Chị muốn đi đâu vậy?”
“Đi xử lý chuyện này.”
Đôi mắt sáng ngời của cậu ấy ảm đạm dần, giọng nói hoie run rẩy: “Chị ơi, chị đừng không cần em mà.”
Tôi dừng một chút, quay đầu nhìn cậu ấy, sau đó hôn lên trán cậu: “Sẽ không.”
Ba ngày tiếp theo, tôi chưa từng liên lạc lại với Kỷ Thính Từ.
Tranh cãi trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí phát triển thành tôi là người đại diện lại đi quyến rũ nghệ sĩ, biến Kỷ Thính Từ thành tra nam khiến tôi sinh non.
Dưới tình huống như thế, lại thần kỳ nảy ra một nhóm CP của tôi với Kỷ Thính Từ, cùng các siêu thoại.
La Phong ném hợp đồng đến trước mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Khương Dục, cô bói đi, nên xử lý thế nào?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Tôi sẽ từ chức, sau đó chia tay với Kỷ Thính Từ. Tiểu Tô là do tôi đưa đến, kì sau con bé không có lớp học, có thể từng bước tiếp nhận công việc của tôi.”
Anh ta ngẩn ra, ánh mắt nhìn tôi có mấy phần do dự.
“Vậy cô...”
“La tổng không cần lo lắng.” Tôi mỉm cười: “Tôi là Khương Dục, tôi luôn có nơi để đi.”
Lúc rời khỏi công ty, nội tâm tôi rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ bình tĩnh cho đến khi bà ngoại gọi điện đến cho tôi.
Giọng nói của bà có chút vội vàng: “Tiểu Dục à, có người không ngừng tới nhà gõ cửa, bà không dám mở, con gái thím Thẩm nhà bên nói, con yêu đương với minh tinh có đúng không?”
Tôi đứng ở nơi gió lạnh thổi, cảm giác như ngã vào vực sâu không đáy.
Sao bọn họ lại tìm thấy bà?
“Bà đừng lo, đừng mở cửa cho bất kì ai hết.” Tôi vội nói: “Đợi cháu, trong một giờ nữa cháu sẽ về đến nhà.”
Lúc ngồi vào trong xe, tôi rõ ràng nghe được tiếng tim bản thân đập.
Dồn dập, kịch liệt.
Tính toán của tôi không có sai sót, nhưng lại cố tình quên mất điểm này.
Nhóm người này, bọn họ chỉ cần kiếm ăn, nào có quan tâm đến chuyện gì.
Tôi lái xe nhanh như bay, nửa đường lại nhận được điện thoại của bà ngoại.
Lúc này, giọng của bà đã dần bình tĩnh lại:
“Tiểu Dục, cháu đừng sợ, vừa rồi ông bà thông gia đã đến đón bà, bây giờ bà ở trên xe bọn họ rất an toàn.”
Bàn tay đang nắm chặt trên tay lái dần thả lỏng.
Sau đó điện thoại được người khác nhận, truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ:
“Là Khương Dục đấy à? Dì là mẹ của Kỷ Thính Từ, là thằng bé kêu dì đến đón bà ngoại của con. Dì sẽ dẫn bà ấy đến nhà chúng ta ở trước, có thể yên tâm. Chuyện của con với Tiểu Từ, các con cứ từ từ giải quyết ha.”
Điện thoại tắt máy, trái tim vẫn luôn treo cao của tôi như được ngâm trong dòng nước ấm.
Tôi dừng xe ở ven đường, gục đầu trên tay lái, yên lặng nhìn về phía trước.
Hoàng hôn mùa đông, ánh sáng lửa đỏ từ phía xa chiếu vào ô cửa sổ, rất giống buổi chiều hôm đó, hình ảnh tôi và Kỷ Thính Từ hôn nhau trong xe.
Lúc Kỷ Thính Từ gọi điện đến, tôi suýt nữa cho rằng tôi đang trong mơ.
Giọng nói nặng nề của cậu ấy ở bên kia đầu điện thoại vang lên: “Chị ơi, tối hôm ấy chị đã từng nói, sẽ không rời bỏ em.”
Tôi cười khẽ nói: “Tôi đổi ý rồi, tôi lừa em.”
Kỷ Thính Từ im lặng một lúc lâu.
Bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Chị à, chậm rồi.”
“Mấy ngày nay chị không nhận điện thoại của em, không đáp lại tin nhắn, em biết ý của chị, nhưng, em sẽ không để chị rời khỏi em.”
Trong giọng nói của Kỷ Thính Từ mang theo một tia điên cuồng không dễ nhận ra: “Chị ơi, chị mở phát sóng trực tiếp ra đi, mở đến tiết mục của em ấy.”
Điện thoại tắt máy.
Tôi im lặng mở phát sóng trực tiếp ra, màn ảnh lúc này chiếu vào gương mặt của Kỷ Thính Từ, di động trong tay cậu ấy chưa kịp cất đi.
Đây chắc là giờ nghỉ ngơi giữa tiết mục đó, vì giữ được nhiệt độ của phát sóng trực tiếp, người chủ trì chủ động hỏi hắn, tin tức trên mạng là giả à.
“Đương nhiên là giả rồi.”
Kỷ Thính Từ cầm mic, không chớp mắt nhìn màn ảnh.
Ánh mắt ấy trong sáng lại chuyên chú, giống như xuyên qua màn ảnh, dừng trên mặt tôi.
Cậu ấy nói: “Bởi vì không phải Khương Dục quyến rũ tôi, mà do tôi vẫn luôn chủ động theo đuổi chị ấy. Thật vất vả mới đả động được chị ấy, để chị ấy ở bên cạnh tôi.”
“Chúng tôi đến khoa phụ sản, là để trị đau bụng kinh cho chị ấy, là một cuộc phẫu thuật nhỏ, tiêm dưới da, không phải phá thai như mọi người đoán.” Cậu ấy lễ phép cười: “Bởi vì tôi rất thích trẻ con, mà Khương Dục cũng thích, cho nên nếu có, chúng tôi nhất định sẽ giữ lại.”
“Đợi sau khi chương trình này kết thúc, tôi sẽ cầu hôn chị ấy.”
15.
Tôi lái xe chạy đến buổi ghi hình, tiết mục phát sóng trực tiếp đã kết thúc.
Gần như không tốn chút sức gì, tôi từ đám phóng viên vây quanh nhìn thấy Kỷ Thính Từ.
Cậu ấy còn gầy hơn khi nhìn qua ống kính, mặc áo khoác màu nâu nhạt mềm mại, quầng mắt xanh đen, đôi mắt ấy yên lặng nhìn tôi.
Thì ra cậu ấy nhìn thấy tôi.
Thật vất vả mới bỏ lại đám phóng viên phía sau, Kỷ Thính Từ kéo cửa xe, dứt khoát ngồi vào ghế phó lái.
“Chị ơi, mau lái xe.”
Cậu ấy vội vàng thúc giục.
Tôi nghe lời khởi động xe, lại nhìn đám phóng viên dừng xe phía sau, cười rộ lên: “Kỷ Thính Từ, tôi không còn là người đại diện của em nữa, em không sợ tôi lừa bán em à?”
Bỗng nhiên cậu ấy vươn tay, đặt bàn tay lên mu bàn tay lạnh lẽo của tôi, quay đầu nhìn tôi: “Vậy chị lừa bán em đi.”
“Nhốt em bên cạnh chị, để em không đi được đâu cả.”
Tôi ngẩn ra.
Cậu ấy nắm tay tôi, thật cẩn thận hôn ngón tay tôi.
“Chị ơi, vừa rồi những lời em nói trước ống kính đều là sự thật. Em thích chị, muốn được kết hôn với chị.”
Cậu ấy nói đến đó, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.
“Chị đã đồng ý không bỏ rơi em mà, sao lại lừa em chứ?”
Bộ phận mềm mại nhất trong lòng tôi như bị giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay kia đánh trúng.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên tôi kéo vạt áo của cậu ấy, dùng sức hôn lên.
“Tôi chỉ nói như vậy với La Phong thôi, sao tôi có thể bỏ được em cơ chứ?”
Tôi thật vất vả, từng chút một, biến Kỷ Thính Từ thành dáng vẻ mà tôi muốn thấy.
Sao có thể rời đi được chứ.
Nghĩ đến đám phóng viên nằm vùng dưới tầng nhà chúng tôi, tôi dứt khoát lái xe chạy đến khách sạn gần đó.
Mới vừa vào cửa, cậu ấy đã dùng một tay đặt tôi ở trên tường, cúi đầu hôn lên.
Lăn lộn đến nửa đêm, Kỷ Thính Từ mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tôi lại không ngủ được, ở trong bóng tối ngồi dậy, cầm điện thoại đi vào nhà tắm.
Lúc trước đưa đơn từ chức với La Phong, tôi đã sớm chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Tôi đã đăng ký một phòng làm việc xử lý dư luận, cũng đào về được mấy tên cấp dưới có ích.
Mà bây giờ, việc xử lý dư luận của tôi và Kỷ Thính Từ chính là nét bút quan trọng nhất. Vốn dĩ tôi vẫn chưa nắm chắc rằng La Phong có tìm đến tôi không.
Nhưng Kỷ Thính Từ lại nói những lời đó trước buổi phát sóng trực tiếp, trực tiếp đẩy tôi đến vị trí có lợi.
Quả nhiên không đợi đến năm phút, La Phong đã gọi điện đến: “Kỷ Thính Từ đâu?”
Tôi cười: “Ngủ ở bên ngoài.”
“Cô!” Anh ta giận tím mặt, liều mạng áp chế lửa giận: “Cô đã nói các cô sẽ chia tay!”
Tôi cười càng tươi: “La tổng à, tôi cũng chưa từng nói rằng sau khi chia tay sẽ không quay lại.”
Dừng một chút, tôi lại nói: “Nếu anh chỉ muốn chỉ trích tôi, thì tôi sẽ tắt máy. Nhưng nếu nhắc đến việc làm ăn, chúng ta có thể nói chuyện kỹ càng hơn một chút.”
La Phong nghiến răng nghiến lợi: “Khương Dục, cô quá tàn nhẫn, ngay cả Kỷ Thính Từ cũng bị cô tính kế có đúng không?”
Cuối cùng La Phong phải bỏ một cái giá kinh người để phòng làm việc của tôi xử lý dư luận trên mạng.
Đầu tiên là đưa ra những bằng chứng về việc trước kia Tống Thi Dao từng bạo lực học đường tôi và bản ghi âm cô ta muốn hại tôi mà Kỷ Thính Từ đã giao cho tôi trước đó.
Cô ta thật ngu ngốc, không biết rằng Phó Vũ đã sớm muốn thoát khỏi cô ta, cái gì cũng dám nói, thế nhưng sau khi mọi chuyện bại lộ Phó Vũ lại nhanh chóng cắt đứt mọi liên quan đến cô ta,thậm chí còn đưa ra những chứng cứ khác của Tống Thi Dao.
Giống như chuyện của tôi và Kỷ Thính Từ bị bại lộ, cũng là do cô ta làm.
Tống Thi Dao cùng đường, cứ như vậy mà bị vùi dập.
Còn chuyện giữa tôi và Kỷ Thính Từ, sau khi tôi đưa ra giấy về cuộc phẫu thuật nhỏ tiêm dưới da, các diễn đàn lớn lúc trước được chôn tốt hạt giống cũng bắt đầu thao tác phối hợp CP, mau chóng biến chuyện này trở thành một tình yêu tuyệt đẹp của giới giải trí.
Ngắn ngủi trong ba ngày, tình thế của dư luận hoàn toàn xoay chuyển.
Kỷ Thính Từ trợn mắt há hốc mồm: “Chị ơi, chẳng lẽ là chị đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi đấy ư?”
Tôi cười không lên tiếng.
Đương nhiên đã sớm chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi.
Tôi chưa bao giờ đánh mà không chuẩn bị cho một trận đấu ác liệt.
Trong một loạt kế hoạch của tôi chỉ có chuyện bà ngoại bị tìm đến cửa đã vượt qua ý định của tôi, nhưng cũng đã được bố mẹ của Kỷ Thính Từ giải quyết.
Chiều hôm đó, tôi và Kỷ Thính Từ trở về nhà gặp bà ngoại, tiện thể gặp luôn bố mẹ của cậu ấy.
Bố mẹ của Kỷ Thính Từ là người rất tốt, nhiệt tình chiêu đãi chúng tôi, còn muốn giữ tôi ở lại thêm mấy ngày.
Ăn xong cơm chiều, mẹ của cậu ấy dẫn tôi vào thư phòng, thần bí đưa cho tôi một chiếc vòng tay: “Đây là chiếc vòng mà bà nội Tiểu Từ chuyển lại cho dì, bây giờ dì đưa lại nó cho con.” Dì ấy cười vỗ tay của tôi: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Từ nhà chúng ta yêu đương, có nhiều chỗ không hiểu, Tiểu Dục con phải đảm đương rồi.”
Tôi nắm lấy vòng tay, trong lòng cảm nhận được ấm áp.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Có lẽ không khí trong nhà Kỷ Thính Từ thật sự quá mức ấm áp, không biết từ lúc nào sự tăm tối và lệ khí trong lòng tôi đã giảm bớt đi một nửa.
Lúc ra ngoài cửa thư phòng, bà ngoại nói với tôi, bà ở chung với bố mẹ Kỷ Thính Từ rất vui vẻ, quyết định ở chỗ này thêm mấy ngày nữa.
Tôi nhất thời đứng yên tại chỗ.
Bà còn cười tủm tỉm vẫy tay với tôi: “Cháu với Tiểu Kỷ phải ở chung thật tốt, có chuyện gì cũng phải nói rõ ràng, không được hiểu lầm nhau.”
Tôi lái xe dẫn Kỷ Thính Từ về nhà tôi.
Dọc đường đi, cậu ấy vẫn luôn lải nhải với tôi, rằng bố mẹ cậu ấy đặc biệt thích tôi, biết cậu ấy ở bên tôi sẽ vô cùng vui vẻ…
Nói xong lời cuối cùng, bỗng nhiên tôi dẫm phanh lại, quay đầu nhìn cậu ấy: “Về đến nhà rồi.”
Kỷ Thính Từ giật mình, bên môi vẫn còn ý cười: “Thật tốt quá, em vẫn chưa được đến nhà của chị.”
Tôi nhìn cậu ấy, cười nhạo một tiếng: “Có lẽ em sẽ hối hận khi theo tôi về nhà.”
Lên lầu, mở cửa, bật đèn trong phòng khách, đèn phòng ngủ và đèn thư phòng.
Kỷ Thính Từ giật mình.
Bởi vì trong nhà tôi, đầy tường đều dám poster của cậu ấy.
Tôi im lặng nói trong lòng, Kỷ Thính Từ, tôi cho em cơ hội cuối cùng để chạy thoát.
Nhưng cậu ấy lại quay đầu lại, đôi mắt sáng trong nhìn tôi: “Vậy là chị đã sớm thích em có phải không?”
Tôi rũ mắt xuống, gật đầu.
Cậu ấy hoan hô một tiếng, đến gần ôm lấy tôi, bất mãn nói: “Vậy sao chị lại lừa em, rằng chị đã có người yêu cơ chứ?”
Tôi cười cười, ngửa đầu hôn lên hầu kết của cậu ấy, dưới ánh mắt chứa đầy dục niệm của cậu ấy, tôi nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ngay từ đầu em chưa từng lừa tôi sao?”
Kỷ Thính Từ cứng đờ: “Chị ơi...”
Ánh mắt của tôi và cậu ấy giao nhau trong không khí, không nói một lời, nhưng đã hiểu rõ cảm xúc trong đó.
“Không nói chuyện này nữa.”
Tôi nâng ngón trỏ đè lên môi cậu ấy: “Chúng ta làm chuyện quan trọng hơn đi.”
Đến cuối cùng, tôi nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm lấy mặt cậu ấy.
Kỷ Thính Từ bám vào bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Chị ơi, vì sao chị không nhìn em?”
Giọng nói ấy còn mang theo một chút tủi thân.
Tôi chậm rãi mở to mắt.
Cậu ấy ở trước mặt tôi, nhìn tôi không chớp mắt.
Đôi mắt sáng trong xinh đẹp ấy tràn đầy sự dịu dàng chuyên chú. Ngón tay ấm áp của Kỷ Thính Từ chạm vào bả vai tôi.
Tôi nghĩ rằng cậu ấy vĩnh viễn không biết rằng, tôi từng có khát vọng dẫn cậu ấy rơi vào vực sâu với tôi, cuối cùng lại bị cậu ấy từng chút một kéo lên bờ.
Thấy được ánh sáng.