"Tạ Linh Nhai!"

Tạ Linh Nhai nghe Thi Trường Huyền nói mà sững sờ, nhất thời không biết làm sao trả lời, bỗng nhiên nghe có người gọi mình, quả thực như được cứu mạng, xoay người nhìn lại, là bạn học lớp thạc sĩ chung với hắn.

"Hôm nay không phải không có lớp sao? Sao cậu lại tới đây?" Bạn học kia ở ký túc xá nghiên cứu sinh, biết Tạ Linh Nhai học ngoại trú, mới có câu hỏi này.

Tạ Linh Nhai chỉ chỉ Thi Trường Huyền, "Sư huynh của tôi không được khỏe, tôi đưa đi."

"Ồ. Chào sư huynh." Bạn học còn tưởng là đàn anh trong trường, cơ mà cũng không sai, quả thực cũng là cùng trường, Thi Trường Huyền còn lớn hơn một lớp.

Cậu bạn đó nháy mắt với Tạ Linh Nhai một cái, "Đúng rồi, cái chuyện ấy ấy của cậu sao rồi? Phát triển tới đâu?"

Tạ Linh Nhai toát cả mồ hôi lạnh, đúng rồi, chính là cậu bạn này, lần trước Tạ Linh Nhai thảo luận với cậu ta về việc một người bạn tỏ tình với mình, cậu ta còn kiến nghị hắn cứ tiến tới thử.

Thế nhưng lúc đó Tạ Linh Nhai chưa hề nói giới tính và thân phận cụ thể, cậu bạn này phỏng chừng cũng hiểu lầm, Thi Trường Huyền đứng ngay trước mặt mà lại dám hỏi tới chuyện này!

Tạ Linh Nhai cấp tốc chặn lời: "Ây, phát triển đạo quan nào có đơn giản như vậy, hai ngày nữa tớ còn phải đến tỉnh thành ôm đùi kìa."

Vẻ mặt cậu bạn mê man, nhưng cũng không ngốc, nhanh chóng hiểu ra rằng có lẽ không tiện nói, bèn gật đầu: "Tạ tổng cố lên nha, lần sau tới chỗ cậu uống trà."

"Ừ." Tạ Linh Nhai đáp qua loa vài câu, vội vàng đỡ Thi Trường Huyền đi. Hắn lén lút nhìn biểu tình của Thi Trường Huyền, cũng may Thi Trường Huyền hẳn là không nghe ra manh mối.

Bạn học kia đúng tại chỗ có chút mờ mịt, nghĩ tại sao ở trước mặt sư huynh lại không tiện nói, lẽ nào sư huynh với cô gái kia có quan hệ thân thích, hoặc là sư huynh cũng thích người ta? Chỉ một thoáng đã tự mình tưởng tượng ra cả một tuồng kịch lớn.

...

Bị bạn học xen vào như thế, cứu vãn được tâm tình sốt sắng của Tạ Linh Nhai, hai người ngồi trên tàu điện ngầm đông như mắc cửi, đề tài kia cũng tạm thời ngừng lại. Trong lòng Tạ Linh Nhai thở phào nhẹ nhõm, không biết sao mình lại mất lý trí, dám đùa giỡn Thi Trường Huyền như thế, còn bị Thi Trường Huyền đá bóng thẳng cho không biết làm sao.

Rất không muốn nói thế này, nhưng Long sư huynh có phải là hơi ngoài lạnh trong nóng không... Tạ Linh Nhai nhìn thấy dáng vẻ thanh lãnh của Thi Trường Huyền phản chiếu trên cửa sổ tàu điện ngầm, bỗng nhiên hoàn hồn, phi, cái gì mà Long sư huynh, lại nghĩ đến Tiểu Long Nữ rồi.

Bởi vì lúc trước đã hứa với bên tỉnh thành là sẽ đến tham gia pháp hội hòa bình thế giới của họ, giờ đã gần đến thời gian, cũng không thể không lên đường.

Trước khi đi, Tạ Linh Nhai dùng miếng gỗ đào vẽ nguyên một bộ bùa trấn trạch, chôn xuống đất, còn bùa giấy càng không cần phải nói, cũng vẽ một đống, còn cố ý gọi quỷ vương bốn phương tới. Tuy rằng cung phụng mấy tên này phí rất nhiều lương thực, nhưng cũng hết cách rồi.

Tuy Vương Vũ Tập đã nói đứa trẻ U Đô kia trốn ra được thì cũng nguyên khí đại thương, có lẽ cần phải tĩnh dưỡng, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, không dám khinh thường, đó cũng không phải là người, không thể dùng ý nghĩ của con người để suy đoán được. Cũng giống như đám ma quỷ có cách chết không bình thường, sẽ bị chấp niệm ảnh hưởng, chẳng hạn như Bùi Tiểu Sơn cũng lỗ mãng hấp tấp tới báo thù đó thôi.

Bởi vậy, dù tham gia pháp hội chỉ hai ba ngày, Tạ Linh Nhai vẫn muốn kêu mỗi người tới căn dặn một phen, hận không thể nhồi nhét hết vào đầu họ.

Dặn dò xong xuôi, Tạ Linh Nhai mới cùng Thi Trường Huyền ngồi lên chuyến tàu cao tốc tới tỉnh thành.

Pháp hội cử hành tại Trường Nhạc quan ở tỉnh thành, lịch sử Trường Nhạc quan có thể truy ngược về triều Tống, không những ở tỉnh Thước Sơn, mà trong cả nước Hoa Hạ, cũng coi như có phần tiếng tăm.

Trường Nhạc quan xây dựng ở trên núi, nơi này đã là một khu du lịch khá lớn, vé vào cửa còn rất đắt.

Tỉnh thành vốn rộng lớn, sau khi ra khỏi trạm tàu cao tốc, muốn đến Trường Nhạc quan ở một đầu khác, trước hết phải ngồi xe buýt, sau đó đi taxi. Bởi vậy, tuy rằng tỉnh thành cách Nữu Dương không phải quá xa, nhưng từ lúc ăn cơm trưa xong bắt đầu khởi hành, đến lúc ngồi lên xe buýt, cũng đã giằng co mất nửa ngày.

Bởi vì Trường Nhạc quan, nên dưới chân núi trải rộng homestay, khách sạn, còn có thôn xóm vốn đã ở đây từ xưa, xe cộ qua lại rất nhiều.

Tạ Linh Nhai mua vé ở trạm đầu, vừa đi vào đã nghe người bán vé bắt chuyện: "Hai người các cậu có phải đến núi Trường Nhạc không, nhanh chút, sắp khởi hành rồi, chuyến tiếp theo còn phải chờ 15 phút nữa đó."

May nhờ thương thế của Thi Trường Huyền đã tốt hơn rất nhiều, hai người bước vài bước nhảy lên xe.

Tài xế đã khởi động, cũng quay đầu chào hỏi hai người một tiếng, Tạ Linh Nhai vừa đối mắt với hắn ta, đã thấy ấn đường người này biến thành màu đen, vành mắt hằn xanh.

"Nhanh ngồi xuống đi, phía sau còn có hai ghế đó." Tài xế giục hắn.

Tạ Linh Nhai cũng không nhìn nhiều, đi tới chỗ trống ngồi xuống, sau đó mới nhỏ giọng thủ thỉ với Thi Trường Huyền: "Hỏa khí của người này thật yếu."

Thi Trường Huyền cũng nói: "Vận thế cực thấp, tất hẳn đánh cược phải thua, ra cửa mất tiền."

Anh mới vừa nói xong, đã nghe tài xế gửi wechat cho người ta, oán trách một câu: "Không nói nữa, ông đang lái xe, tối hôm qua thua tụt cả quần lót."

Tạ Linh Nhai nhìn Thi Trường Huyền một cái, có hơi lo lắng, người này vận thế kém như vậy, lái xe sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Xác suất xảy ra vấn đề ai cũng không nói chắc được. Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, đi lên phía trước thương lượng với hai bác gái ngồi ở hàng đầu tiên, xem có thể đổi với hai người họ hay không.

Hai bác gái thấy Tạ Linh Nhai dễ nhìn, không nói hai lời đã đồng ý, còn hỏi có phải bọn họ say xe hay không.

Tạ Linh Nhai mỉm cười đáp cho qua, cùng Thi Trường Huyền đổi lên hàng đầu tiên, như vậy cũng thuận tiện trông chừng tài xế lái xe. Hắn nghe tài xế nói tối hôm qua bị thua, đoán chừng là đánh bài, trước mắt còn có quầng xanh, liền đến gần một chút, hỏi hắn ta lái xe một ngày có mệt không.

"Há, cũng tạm, tôi lên ca buổi chiều, lúc này mới bắt đầu không bao lâu." Tài xế cũng không quá chú ý, thuận miệng trả lời.

Tạ Linh Nhai yên tâm một chút, "Tôi thấy vành mắt anh đen nặng như vậy, còn tưởng là..."

Tài xế nở nụ cười, "Đây là bẩm sinh, ngủ đủ rồi cũng vậy à."

Nhưng nhờ vậy mà tài xế lại mở máy phát. Nói nói mấy câu, Tạ Linh Nhai liền hỏi hắn ta có muốn đến đạo quan thắp nén hương hay không.

Tài xế suy nghĩ một chút: "Mỗi ngày tôi đều chạy tới bên đó, nhưng thật đúng là chưa từng đi dâng hương, các cậu đi bái miếu hả?"

Tạ Linh Nhai nói: "Coi như vậy đi, Trường Nhạc quan rất có tiếng tăm, bác tài không thắp nén hương cầu cho vợ con sao?"

Tài xế vui vẻ, "Làm sao cậu biết tôi có vợ con."

Tạ Linh Nhai thầm nghĩ, nhìn tướng mạo anh chẳng phải là biết sao, đường vợ chồng bóng loáng bằng phẳng, nhưng đường con cháu lại hơi loạn, tình cảm vợ chồng không tệ, nhưng con cái không khiến người ta bớt lo cho lắm, "Tùy tiện đoán thôi, cầu mong cho vợ chồng hoà thuận, con cái khỏe mạnh, sự nghiệp thuận lợi gì đó."

Tài xế nghĩ đến đứa nhỏ hay khóc hay quậy, còn có vụ thua bài tối hôm qua, tuy rằng ngày thường không có dâng hương, nhưng cũng không khỏi động lòng, "Để tôi đi xem thử một chút, xem..."

Tạ Linh Nhai cũng không nói nữa, để hắn ta chuyên tâm lái xe, bản thân mình thì thỉnh thoảng nhìn nhìn một cái.

...

Con đường từ nội thành đến Trường Nhạc quan phải qua một dòng sông, trên sông có cây cầu đá cổ kính, đã có trăm năm lịch sử. Nghe đâu, năm đó còn được Trường Nhạc quan bỏ một ít vốn, hỗ trợ xây dựng.

Vào thời đại đó, xây cầu vẫn tương đối khó, có một câu nói là xây cầu hẳn phải chết người. Từ phương diện bình thường mà nói, ngoài hao phí sức người, tiêu hao vật tư, công trình còn có một độ nguy hiểm nhất định. Mà từ góc độ phi khoa học đến xem, trong phong thủy thì cầu là khóa, sông là rồng, muốn khóa rồng phải khó khăn ra sao.

Cây cầu kia có Trường Nhạc quan tham dự, nên không có ai chết, năm đó các đạo sĩ từng tế bái ở đây.

Tài xế lái đến trước cầu, lúc này sắc trời đã tối hẳn, đèn đường bên cầu hỏng một cái, đèn xe chiếu rọi con đường phía trước, mắt hắn ta hoa lên, đột nhiên cảm thấy cây cầu trước mắt tựa như xuất hiện bóng chồng.

"Ô?" Tài xế dụi dụi mắt, lại nhìn sang, thì chỉ có một cây cầu. Hắn thầm nghĩ thực sự là kỳ quái, chẳng lẽ phải tới bệnh viện khám mắt.

Tạ Linh Nhai nghe tiếng hắn ta, hỏi: "Bác tài, làm sao vậy?"

"Không có gì." Tài xế nói rằng, "Đèn đường hỏng, hơi tối, suýt nữa không thấy rõ."

Đang nói nói, hắn nhìn thấy đầu cầu có một ánh đèn đỏ, không biết có phải là những chiếc xe khác hay không, trong lòng hơi động, thuận đường lái lên cầu. Vừa lên cầu mới phát hiện, không phải xe khác, mà là không biết ai treo một chiếc đèn lồng màu đỏ ở đầu cầu.

Sau khi qua cầu, trong lòng tài xế lộp bộp một phát, cảm thấy hơi kỳ quái.

Con đường này có xe cộ qua lại không kỳ quái, xe buýt, xe ô tô, du khách lui tới nội thành và khu vực quanh núi Trường Nhạc nhiều như vậy, hôm nay không phải là ngày nghỉ, hơi ít người hơn bình thường, nhưng vừa nãy trên đường cũng thỉnh thoảng gặp phải xe cộ.

Nhưng mà, chỉ giới hạn ở xe cộ. Tuy nhiên vừa qua cầu xong tài xế chợt phát hiện, ven đường đột nhiên có thêm rất nhiều người đi đường, đi đi lại lại dưới ánh đèn đường mờ mờ.

Chỗ này trước không thôn sau không làng, cách Trường Nhạc quan còn hơn nửa tiếng đồng hồ đường xe, mấy người này từ chỗ nào chui ra, nhìn cũng không phải chung một đoàn, có qua có lại, làm cái gì vậy?

Chẳng lẽ hôm nay có tổ chức hoạt động gì cần phải đi bộ?

Mà đã trễ thế này, có thể làm hoạt động gì được, những người này trẻ có già có, nữ có nam có, nhìn thực sự không hòa hợp, một nồi lẩu thập cẩm như vậy, lại nhìn giống họp chợ hơn.

Đêm đen tựa như đã nuốt hết ánh sáng, tài xế dựa vào ánh đèn mờ tối muốn nhìn rõ những người kia, nhưng cách một khoảng nhất định, vẫn có chút mơ hồ.

Mà ở phía sau hắn, Tạ Linh Nhai suýt nữa hộc máu, kéo Thi Trường Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa nãy lúc tài xế lên cầu, Liễu linh đồng liền liên tục kêu sai rồi sai rồi. Hắn còn mờ mịt không rõ, hỏi cái gì sai.

Hắn chỉ lo trông chừng tài xế buồn ngủ, sợ đụng này đụng kia, không có để ý tài xế hoa mắt một phen, lái xe thẳng lên cây cầu âm!

Ngặt nỗi khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, xe buýt brừ một tiếng đã lái qua hết cầu, triệt để đi nhầm đường.

- - Khu vực hoạt động của người sống và người chết có một phần là giao nhau, tương đương với một thế giới có hai không gian.

Cầu cõi âm phải dựa vào cầu dương gian, phàm là người hành thiện tích đức, sẽ dùng việc xây cầu sửa đường làm thiện, không chỉ vì xây cầu khóa rồng rất khó khăn, cũng là bởi vì xây cầu, cõi âm cũng được phúc, đây là tích âm đức.

Bởi vậy, cây cầu kia, đường chia âm dương, mà nếu người đi đường vận thế quá thấp, hỏa khí yếu, có thể sẽ nhìn thấy sinh vật ở một thế giới khác. Thậm chí là giống như tài xế, mắt hoa lên một cái lái thẳng xe lên cầu âm, vọt tới âm lộ.

Mà lúc này, tài xế còn chưa kịp nhận ra, còn đang lẩm bẩm: "Rốt cuộc là có hoạt động gì thế..."

Tạ Linh Nhai thật muốn túm áo hắn ta rống lên, đi lầm đường rồi kìa!

Lúc này những người khác trên xe dường như cũng cảm thấy không đúng, cớ sao ven đường dường như càng ngày càng tối, hơn nữa còn có rất nhiều người đi đường, xe chạy lướt qua, mặt mũi những người này cũng cứng đơ, đâu thể nào mà mỗi người đều đánh một lớp phấn dày cộm được?

Lúc này, xe buýt không hiểu sao lại bể bánh, tài xế đỗ xe lại ven đường, "Thật ngại quá, bể bánh xe rồi."

Có người đứng lên hỏi: "Đây là nơi nào vậy bác tài."

"Điện thoại, điện thoại của tôi sao mất sóng rồi?"

"Má ơi, mấy người đó có chuyện gì vậy, biểu cảm quỷ dị thế."

"Tôi lui tới nội thành và núi Trường Nhạc nhiều lần như vậy, chưa bao giờ thấy trên đường có nhiều người đến thế."

"Đừng ngừng xe chứ bác tài, chạy tiếp đi!"

Xe vừa dừng lại, vẻ mặt của người qua đường càng rõ ràng hơn, đã có người cảm thấy không ổn, những người vốn đang nằm ngủ, chơi điện thoại cũng dồn dập thức tỉnh, nhìn ra bên ngoài, giọng bắt đầu phát run, yêu cầu tài xế tiếp tục chạy.

Điện thoại di động của mọi người đều hoàn toàn không có một chút tín hiệu nào, trong xe tràn ngập một bầu không khí quỷ dị.

Trán tài xế cũng toát mồ hôi lạnh, hắn lái xe mới mấy năm, tuy bản thân chưa bao giờ gặp, và cũng không tin lắm, nhưng cũng từng nghe lão tiền bối kể về một vài sự kiện quỷ dị trên đường.

Tuy không biết hiện giờ rốt cuộc là tình huống gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy không lành, "Tôi, tôi chạy..."

Nhưng cũng không biết cái vận xui gì quấn quanh, xe lại khởi động không lên.

Vào lúc này, mấy "người đi đường" thấy xe dừng lại, đều hiếu kỳ xông tới, đứng ở ngoài cửa xe ngó vào bên trong, xe buýt tương đối cao, những người đó ngửa mặt lên xem, con ngươi đen nhánh, sắc mặt trắng bệch, có người còn tô hai cục má hồng đo chót, miệng cười cứng đơ.

Vây xem như thế, thoạt trông là rất tò mò, ngặt nỗi biểu tình đều cực quỷ dị.

Đáy lòng tất cả mọi người đều lạnh căm, bị nhìn chằm chằm như thế, tiếng rít gào còn kẹt trong cổ họng không phát ra được, chân run như mì sợi, chỉ có thể rầm rì khóc nức nở. Mà sự yên tĩnh nhất thời này, lại như sợi dây đàn căng chặt, không biết bao giờ sẽ đứt đoạn, bạo phát.

"Cầu xin anh, bác tài anh nhanh lái đi đi..." Thậm chí còn không có ai muốn mở miệng xác thực xem bên ngoài là cái gì, một cô gái khóc lóc kêu tài xế lái xe.

"Tôi cũng muốn lắm!" Tài xế phát cuồng hô lên, cả người hắn cũng phát run, không biết vì sao lại vậy.

Một câu của hắn chợt làm cho tất cả mọi người triệt để phát điên, nhất thời tiếng thét tiếng khóc chói tai vang lên liên miên.

"Tất cả mọi người kéo rèm cửa lại!" Tạ Linh Nhai đứng lên nói, "Giữ yên lặng, đừng nói chuyện. Đi nhầm đường thôi, chúng ta xuống sửa xe xong, liền quay đầu xe chạy về, hai bên không dính líu tới nhau."

Trong xe yên tĩnh lại, mọi người sợ sệt sởn tóc gáy, đi nhầm đường, người trẻ tuổi này nói thật là chuẩn, còn không phải là đi nhầm đường sao!

Tuy rằng giọng điệu rất ư tự tin của Tạ Linh Nhai làm cho mọi người thoáng yên ổn, nhưng đa phần vẫn hoài nghi, "Nghe cậu có được không đó?"

"Híc híc híc... tôi muốn về..."

Tạ Linh Nhai biết đây không phải là lúc mắng người, hắn kéo Thi Trường Huyền dậy, sau đó lấy tấm đạo bào nền đỏ thêu tiên hạc của Thi Trường Huyền ra, giũ thẳng ra, khoác lên người Thi Trường Huyền, miệng còn tôn kính nói: "Đại sư, mời."

Thi Trường Huyền: "..."

Động tác và lời nói trẻ trâu chẳng khác gì choàng chiến bào này, lại cứu vớt tâm tình của tất cả mọi người, tất cả hi vọng đều ký thác trên người họ.

Ngay cả tài xế cũng ôm đầy chờ mong nhìn hai người: "Tiểu sư phụ, cậu biết sửa xe hả?"

"Tôi đâu biết, " Tạ Linh Nhai nói, "Tôi nói "chúng ta", ý là ba người chúng ta đó."

Tài xế: "..."

...

Tất cả hành khách nghe Tạ Linh Nhai nói, đều kéo hết rèm cửa lại, xuyên qua mấy lớp rèm cửa vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người lắc lư bên ngoài, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều so với hoàn toàn mở cửa. Dưới ánh đèn vàng nhạt trong xe, các hành khách núp ở hành lang và chỗ ngồi cạnh hành lang, không dám tới gần cửa sổ xe.

Bên hông xe có thể kéo rèm cửa lại, nhưng đầu xe thì không có rèm cửa, mọi người chỉ có thể đưa lưng về phía đó, nhắm mắt làm ngơ.

Tạ Linh Nhai lấy cái túi, nhờ mọi người chuyền ra phía sau, thu gom đồ ăn mọi người đem theo trên người, sau đó gom được hơn nửa túi.

Hắn cầm túi đi tới đầu xe, có một hành khách run rẩy nói: "Mới nãy bên ngoài có một bà lão, rất giống hàng xóm mới mất năm ngoái của tôi..."

Tất cả mọi người đều nhìn ông ta chằm chằm, không hề thích nghe ông ta nói ra sự thật này.

Mà Tạ Linh Nhai thì đã dán bùa cho tài xế, hắn tỉnh táo nói: "Đi nhầm đường, là chúng ta quấy rầy họ, cho nên tốt nhất đừng có quấy nhiễu, tôi giúp anh đè hỏa khí trên người thấp hơn một chút, bọn họ sẽ nghĩ anh cũng là đồng loại. Anh đi sửa xe đi, hai chúng tôi sẽ giải tán bớt đám "quần chúng" đó, miễn cho kẹt đường."

Tài xế sắp tè cả ra quần, "Thật ra kỹ thuật sửa xe của tôi cũng chẳng ra sao đâu..."

"Cỡ nào anh cũng phải sửa cho bằng được." Tạ Linh Nhai kéo tay hắn ta, trao đổi một ánh mắt với Thi Trường Huyền, mở cửa xe kéo người xuống, lập tức cấp tốc đóng cửa xe lại.

Dưới xe có hơn trăm "người" vây quanh, tài xế đối diện với một người đàn ông trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, hai má tô đỏ bắt mắt, thiếu chút nữa chết ngất, lại bị Tạ Linh Nhai đẩy một cái, nhanh chóng nằm sấp xuống bắt đầu xem lốp xe.

Tạ Linh Nhai quay đầu nhìn, lại có tên ngốc lớn gan từ trong khe hở của rèm cửa lén lút nhìn xuống dưới, liền trừng mắt một cái, tên kia nhanh chóng rúc đầu về.

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cũng giảm hỏa khí xuống, đây đều là quỷ hồn tử vong bình thường, cũng không có lòng hại người, không cần phải hung thần ác sát với họ.

Hai người đứng tại chỗ bắt đầu đọc kinh, những quỷ hồn kia vốn đang rất tò mò với một xe người sống này -- đây là khẳng định, ai nhìn thấy thứ là lạ đều sẽ cảm thấy hứng thú, chỉ có điều việc cảm thấy hứng thú với người sống cũng không phải chuyện tốt, vô ý đụng trúng thì sẽ đổ bệnh.

Cũng may, sau khi quỷ hồn nghe bọn họ bắt đầu đọc kinh, một đứa hai đứa đều ngây thơ xoay người lại.

Hai người vừa niệm vừa lui về phía sau, dẫn họ tới nơi cách xe buýt xa chút. Còn có số ít không muốn rời đi, vẫn cứ bám cửa sổ xe nhìn vào bên trong, Tạ Linh Nhai lại dùng giấy vàng mang theo trên người gấp thành thỏi vàng, hấp dẫn bọn họ tới.

Tạ Linh Nhai cảm thấy hắn và Thi Trường Huyền cứ như đang làm xiếc, dùng hết bản lĩnh cả người để lực chú ý của đám quỷ hồn chuyển đến chỗ họ.

Tài xế há miệng run rẩy đổi lốp xe, lại bò xuống gầm xe thăm dò xem còn có vấn đề gì khác không, vừa nãy ngay cả máy cũng không khởi động được.

Ngày hôm nay hẳn là khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời hành nghề của hắn ta, hắn nín tiểu sửa xe, trong lòng vừa sợ sệt vừa bất an, hắn cũng không phải thợ sửa xe chuyên nghiệp, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì mà chính mình cũng không giải quyết được... Đến lúc đó không phải tất cả mọi người sẽ đi bộ về chứ? Hai vị đại sư kia chịu nổi không? Hai người họ thoạt nhìn rất là trẻ, tuy nhìn có vẻ rất trâu bò, dẫn được hết đám quỷ đi...

Đang nghĩ ngợi, tài xế đột nhiên cảm thấy bên người lành lạnh, quay đầu nhìn lại, là một đứa nhỏ cỡ năm sáu tuổi, đội mũ quả dưa, ăn mặc như búp bê trong tranh tết nằm sấp ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, mặt trắng bệch như tuyết, hai má tô hồng cứng ngắc, son môi đỏ thẫm.

Tài xế hét lên một tiếng, lăn sang một bên.

Người trên xe nghe thấy tiếng kêu dưới gầm xe, cũng rít gào rheo.

Đám quỷ cách đó không xa liền rối loạn lên, dồn dập quay đầu lại nhìn.

Tạ Linh Nhai nhanh chóng xông tới, để lại Thi Trường Huyền ổn định đám quỷ, bò xuống gầm xe nhìn, tài xế đã triệt để sợ vãi tè, còn có nhóc quỷ nhỏ, không biết có phải là không có hứng thú với kinh văn hay không, đang tò mò nhìn chằm chằm tài xế.

Tạ Linh Nhai đưa tay, cưỡng ép lôi nhóc quỷ kia ra từ dưới gầm xe.

Tài xế nhìn thấy động tác thô bạo của hắn, rưng rưng nước mắt nói: "Cậu có thể ở lại không..."

Tạ Linh Nhai xách nhóc quỷ lên, đáp rằng: "Không có gì đâu, anh làm được mà, sửa nhanh chút!"

Tài xế kéo kéo đũng quần ướt dầm dề, chảy nước mắt lách tách, tiếp tục sửa xe.

Tạ Linh Nhai rất tri kỷ làm bộ như không phát hiện, xách nhóc quỷ đi, nhóc quỷ ôm cánh tay Tạ Linh Nhai, muốn bò lên trên người hắn, đeo ở trên người hắn túm lấy Liễu linh đồng.

Liễu linh đồng cuống lên, "Đừng, đừng sờ tui mà..."

Thương Lục thần kêu oa oa: "Hông được sờ Tạ Linh Nhai!"

"Hông cho chạm vào tiểu đệ của tao!"

"Nhắm vô tao nè, đánh chết mày luôn!"

Từ lúc lên trên âm lộ, Tạ Linh Nhai đã nghe được tiếng nói chuyện của hai đứa nó, lớn hơn hồi trước rất nhiều, không biết là nguyên lý gì. Dẫn đến việc không cần ghé sát vào Thương Lục thần đã có thể nghe thấy giọng nó, hắn nhất thời giật mình nhìn sang: "Bé đáng yêu, em..."

Cái giọng điệu này, cái kiểu dùng từ này, sao như tên tiểu lưu manh thế...

Thương Lục thần còn chưa phát hiện, mắng đến quên mình, lải nhải mắng nhóc quỷ kia, còn mắng mỗi một quỷ hồn dám nhìn chằm chằm nó.

Lúc này tài xế thò đầu ra, dùng công cụ gõ gõ xe, ra hiệu với họ đã sửa xong.

Tạ Linh Nhai lập tức mở túi chứa đồ ăn ra, còn có một ít vàng thỏi lúc nãy mới gấp, bật lửa đốt cháy vàng thỏi, lại niệm chú cho đồ ăn.

Trước giờ hắn luôn làm pháp hội nghiêm chỉnh, hiện giờ lại đang ở trên âm lộ, đồ ăn cũng không phải đồ cúng đàng hoàng, liếc mắt nhìn vào bên trong, bèn sửa chữa kinh văn: "Sữa bò Vượng Tử tế tam đồ khổ não, đói khát khó qua có mì tôm cúng cửu địa cơ hàn, đêm nay an vị tại linh tiền, nghe kinh nghe pháp thụ độ, thi thực chu long!"

Thi Trường Huyền: "........."

Đảo mắt, đồ ăn liền hóa thành thức ăn mà quỷ hồn có thể hưởng dụng, từng đôi tay vươn tới...

Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền nhân cơ hội chen ra ngoài, chạy tới trước xe buýt, mở cửa nhảy lên, tài xế khởi động xe, liên tiếp một mạch!

Âm thanh hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn, nhưng bọn họ còn đang giành ăn, cũng không có lòng để ý tới.

Tài xế quay đầu, lái xe về đường cũ.

Tạ Linh Nhai đứng ở bên cửa sổ vén rèm lên xem, bất quá chỉ một túi đồ ăn, các quỷ hồn một chốc đã cướp sạch, còn có quỷ hồn chạy theo xe buýt, cũng may tài xế lái nhanh, nên cũng không đuổi kịp, chỉ là nhìn có hơi đáng sợ.

Trái tim các hành khách đều nhíu chặt lại, chỉ mong mau trốn khỏi nơi này.

Chỉ chốc lát xe đã thấy được đầu cầu, đèn đỏ cô quạnh lắc lư trong gió, còn có quỷ hồn đang đi qua cầu.

Tạ Linh Nhai nói rằng: "Nhất định phải quay về theo đường cũ, bác tài, lái lên cây cầu dương."

Tài xế có thể hiểu được tàm tạm ý của hắn, lúc đó lên sai cầu là do hoa mắt, nhưng lúc này hai mắt có muốn hoa cũng hoa không được, liều mạng nhìn cũng không nhìn thấy cầu dương ở đâu.

Mắt thấy quỷ hồn nơi này đã bắt đầu tò mò lại gần, Tạ Linh Nhai cuống lên, "Sư huynh, làm sao bây giờ?"

"Đừng ngừng lại, lái ngay chính giữa, nhìn cho kỹ." Thi Trường Huyền gấp rút hô, tay kết thành âm dương quyết nắm lấy nhau, phụng tâm hương trước ngực, "Một nén hồi hồn hương, kính thông tam giới lộ. Hai tay đẩy ra sinh tử lộ, một chân nhảy ra quỷ môn quan... Khai!"

Tài xế chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, cây cầu kia dường như lại xuất hiện bóng chồng, vội vã đạp chân ga, lái về phía cây cầu không có đèn đỏ!

Vừa lên cầu đá, rộng rãi sáng sủa.

Tiếng ve kêu, tiếng nước sông chảy không dứt bên tai, đèn đường tựa như cũng sáng lên, còn có thể nhìn thấy một chiếc xe ô tô chạy cách đó không xa.

Tài xế dừng xe lại, giơ tay lên nhìn, chỉ cảm thấy hai bàn tay đều đang run rẩy, hắn nghe thấy các hành khách phía sau vừa khóc vừa cười, tràn ngập sự vui sướng sống sót sau tai nạn.

...

Tạ Linh Nhai cũng thở phào nhẹ nhõm. Quay trở lại rồi.

A, bây giờ nên nói tới vấn đề của tên nhóc này.

Tạ Linh Nhai quay đầu, bỗng nhiên áp sát Thương Lục thần, bảo: "Lúc nãy ở trên âm lộ, anh nghe được hết rồi."

Thương Lục thần: "........."

Làm sao bây giờ, có, có phải nó sẽ hông còn là bé đáng yêu nữa hay không QAQ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play