Một bầu máu nóng của Vương Vũ Tập đều bị Tạ Linh Nhai "xoạt" một phát tưới tắt, nhìn hắn chằm chằm hai giây bèn vươn tay nhéo lỗ tai hắn, "Nói cái gì đó!"

Hồn phách mà cũng đau như thế! Không hổ là Thành Hoàng!

"Cậu, con mới vừa giành giựt mạng sống với người ta đó! Có ai đối xử với anh hùng như cậu không?" Tạ Linh Nhai sắp rớt cả nước mắt, "Không phải con chỉ nói một câu sự thật thôi hả... A a a, thật ra con chỉ phân tích một chút hiện trạng, con cảm thấy nếu nhân thủ không đủ thì còn có thể tìm hòa thượng hỗ trợ! Hàng yêu phục ma, người người đều có trách nhiệm!"

Cũng chỉ mỗi Vương Vũ Tập còn có thể động thủ với Tạ Linh Nhai, ba Tạ không dám đánh con cái, càng đánh càng phản nghịch, Vương Vũ Tập thì không có nhiều lo lắng như vậy.

Thi Trường Huyền đưa tay, bảo vệ Tạ Linh Nhai một chút, "Tiên sinh, em ấy cũng chỉ lo lắng thôi."

Vương Vũ Tập buông hắn ra, chắp tay sau lưng đánh giá, chỉ cảm thấy đứa đệ tử này cũng thật trợn mắt nói dối. Nhưng ông cũng không phải ngày đầu tiên biết cái đức hạnh của Tạ Linh Nhai, bỏ qua chuyện này, bảo: "Thật ra đó cũng là một biện pháp, nếu nó thật sự trốn ra được, phật đạo bắt tay cũng là chuyện phải làm."

Trước đây lúc đối phó Hồng Dương đạo cũng là hai giáo liên thủ, cũng quả là một giai thoại.

Vương Vũ Tập lại hỏi vài câu về chuyện tiểu Lượng, chờ tiểu Lượng lành thương, ông sẽ nhận tiểu Lượng làm đệ tử nhập thất. Mà Tạ Linh Nhai muốn biết tuổi thọ của tiểu Lượng còn có thể bù đắp lại hay không, nhưng đáng tiếc Vương Vũ Tập cũng không biết, ý trời khó dò, phải xem cơ duyên của chính tiểu Lượng.

"Vậy con liền làm hết sức mình, lắng nghe mệnh trời." Trong lòng Tạ Linh Nhai lại lướt qua một lần các loại biện pháp bái đấu diên thọ.

Lúc này, Vương Vũ Tập lấy ấn tín ra, cảm ứng một lát, đoạn nói: "Không ổn..."

Tạ Linh Nhai hỏi: "Thật sự trốn ra rồi ư?"

Vương Vũ Tập sắp xếp ngôn ngữ một chút, mới nói: "Lúc trước âm ty trấn áp nó lại, ngày ngày dùng Đạo kinh chải vuốt tâm tính. Trước đây không lâu âm ty phát hiện đám ác quỷ Bùi Tiểu Sơn chạy trốn, vội vã kiểm tra nơi khác, phát hiện nó vẫn còn ở tại chỗ nghe kinh. Nhưng vừa rồi tới nhìn kỹ, mới phát hiện chỉ là một người giả biết niệm theo kinh mà thôi."

Đây thật sự là kết quả xấu nhất, muốn Tạ Linh Nhai nói, thì đứa con U Đô này vốn không nên giữ lại, giờ lại để hắn lĩnh ngộ phương pháp chạy trốn.

"Thật sự trốn ra rồi... có biện pháp gì tìm được hắn không?" Tạ Linh Nhai hỏi.

"Rất khó, sinh khí trên người nó có thể nói là thật, quả thật cũng biết dùng đạo thuật." Vương Vũ Tập cau mày, "Chỉ cần nó không chủ động hiển hiện, ai nhìn nó cũng chỉ nghĩ là người bình thường."

"Mà cũng không ai biết bao giờ nó sẽ ra tay, từ âm ty trốn ra, sợ là phí không ít công phu, trong thời gian ngắn e là sẽ không động thủ."

Vương Vũ Tập nói, bỗng nhiên than thở: "Nếu nó cố ý thả Bùi Tiểu Sơn ra, chuyện đầu tiên ngày sau, nói không chừng chính là đến đập bài vị và đạo quan của cậu đó."

"Cậu, cậu chớ có mồm miệng quạ đen!" Tạ Linh Nhai vội la lên, "Nếu vậy con còn muốn kêu hắn đến nhân gian đi, nói không chừng sẽ bị nơi phồn hoa này mê hoặc đó chứ."

Vương Vũ Tập buồn cười liếc hắn một cái, "Con nghĩ hay thật. Chẳng qua cậu cảm thấy, biển người mênh mông, nếu như nó thật sự có mục tiêu như thế, trái lại cũng tiện thu nhỏ phạm vi tìm kiếm."

Đúng thật là đạo lý như thế, thế giới lớn như vậy, đừng nói có 50 ngàn đạo sĩ, 50 vạn cũng không nhất định tìm được, mà tiền đề còn phải là ai cũng có thể nhận ra sự khác nhau giữa hắn ta với người bình thường.

"Aizz. Không sợ ăn trộm tới trộm, chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Lẽ nào thật sự không có biện pháp nào tìm được hắn sao?" Tạ Linh Nhai thở than.

Dù sao thì đó cũng không phải người bình thường, là sinh linh U Đô hiếm thấy, sinh cũng như tử, tử cũng như sinh, ngay cả âm sai cũng không nhận biết được.

Thi Trường Huyền bỗng nhiên nói: "Hắn sinh ra ở núi U Đô, âm vật khác trên núi nhìn thấy hắn thì có cảm ứng không?"

Vương Vũ Tập ngẫm nghĩ, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Có chút khả năng. Những âm vật U Đô mà lúc trước cậu gặp được đều vô cùng tôn kính, thân thiết với nó, nói không chừng thật sự có thể ra tay từ đây."

"Trước tiên ghi nhớ việc này, lúc sau lại nghiên cứu." Tạ Linh Nhai lại hỏi, "Dung mạo hắn ra sao?"

Vương Vũ Tập lắc đầu nói, "Biết cũng vô dụng, nó có thể hóa hình. Có điều, cậu từng nhìn thấy bản thể của nó, là dáng vẻ thiếu niên mười sáu, mười bảy, nhìn như học sinh bình thường, thậm chí còn có mấy phần đáng yêu khiến người ta thích."

Lúc này Thi Trường Huyền lại ho khan vài tiếng, Vương Vũ Tập hoàn hồn lại, dặn dò: "Đều đi nghỉ ngơi sớm chút đi, đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn, âm ty tất nhiên cũng sẽ phân phối nhân thủ đi theo."

Hai người gật gật đầu.

Cuối cùng Vương Vũ Tập phân phó một câu: "Linh Nhai, con..."

Tạ Linh Nhai nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của ông, nói rằng: "Con nhất định sẽ bảo vệ tốt đạo quan, con còn muốn phát triển thêm mà, há có thể để người ta làm hỏng."

Vương Vũ Tập bất đắc dĩ nói: "Bảo vệ tốt bản thân mình."

...

Tiễn Vương Vũ Tập đi rồi, Tạ Linh Nhai ở lại một hồi, đoạn nói: "Đến phòng tôi đi."

Hắn đỡ Thi Trường Huyền đi về hướng phòng của mình.

Hôm nay tất cả mọi người đều ngủ ở trong đạo quan, phòng Tạ Linh Nhai đặt hai cái giường, tự nhiên cũng có hai đạo sĩ lại đây chen chúc một đêm, lúc bọn họ trở về, hai người kia đã ở trên một cái giường khác ngủ say như chết.

Thi Trường Huyền ngồi ở trên giường, Tạ Linh Nhai đổi ly nước ấm cho anh, lần tổn thương này bởi vì được cứu đúng lúc mà không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải dưỡng. Hiện giờ nhìn sắc mặt Thi Trường Huyền cũng cực kì tái nhợt.

Tạ Linh Nhai nhìn bộ dạng Thi Trường Huyền có chút yếu ớt, lại nhớ lúc đó anh chắn cho mình, cả người lóe lên ánh điện, thế mà còn nhẫn nhịn ra hiệu hắn tránh đi... Tạ Linh Nhai nhớ lại cảnh tượng ấy, hơi thất thần. Đợi Thi Trường Huyền uống hết nước, liền nhận lấy ly lắp bắp hô một tiếng: "Sư huynh..."

Thi Trường Huyền: "Làm sao vậy?"

"Cái đó, đại ân không lời nào cảm tạ hết được." Tạ Linh Nhai ngượng ngùng.

Thi Trường Huyền lại bảo: "Em vẫn nên cảm ơn thôi."

"..." Tạ Linh Nhai kinh ngạc, "A?"

Thi Trường Huyền nhàn nhạt nhìn Tạ Linh Nhai, cũng không biết ôm tâm tình gì.

Tạ Linh Nhai chỉ đành yếu ớt nói: "Cám ơn anh."

Thi Trường Huyền chợt nở nụ cười với hắn, nhẹ giọng nỉ non: "Đừng khách khí."

Dường như anh chỉ tùy ý nói ba chữ, đối đáp vô cùng bình thường, Tạ Linh Nhai lại cảm thấy mặt mình chợt đỏ bừng, lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Tạ Linh Nhai giơ một tay lên che mặt, "Mấy ngày tới đều ở lại đạo quan đi, anh muốn đi học thì nói với tôi, tôi dìu anh đi."

Thi Trường Huyền thấy hắn che mặt, chỉ cảm thấy buồn cười, đưa tay vỗ vỗ.

Tạ Linh Nhai lập tức run lên, một tay khác chợt buông lỏng, ly nước rơi xuống. May mà Thi Trường Huyền tay mắt lanh lẹ, đột nhiên bắt lấy cái ly, bằng không nó đã vỡ tan tành dưới đất.

"... A đệt." Tạ Linh Nhai ảo não thả tay xuống.

Lúc này, Thi Trường Huyền liền nhìn rõ hai má hắn ửng hồng, ngón tay bỗng nhiên buông lỏng, cái ly "xoảng" một phát rơi xuống đất, vẫn không tránh nổi vận mệnh nát vụn.

Tiếng vang ấy phá vỡ sự yên tĩnh.

"Cái gì vậy, cái gì vậy!" Trên một cái giường khác, hai đạo sĩ ngủ đến đất trời tối tăm lập tức bị đánh thức. Đêm nay mỗi người đều chịu đủ kinh hãi, đến bây giờ đều có chút chim sợ cành cong, hai người bọn họ chỉ thiếu nước ôm nhau thành một cục nữa thôi.

"Không có gì." Tạ Linh Nhai bụm mặt nói, "Bị thương tay run."

Hai đạo sĩ tự nhiên sinh ra lòng kính nể và trìu mến, "Thầy Tạ nhanh ngủ đi, chúng tôi nhặt cho."

Tạ Linh Nhai lập tức cởi giày lên giường, "Cảm ơn." Hắn cúi đầu bò vào góc trong của giường, vùi đầu xuống ngủ, "Ngủ ngon."

Thi Trường Huyền nửa ngồi, thở phào một cái, trên mặt không tự chủ mang chút ý cười.

_

Hôm sau vừa thức dậy, toàn bộ Bão Dương quan đều là mùi thuốc Đông y, gần như người người đều phải uống thuốc.

Như tiểu Lượng, Thi Trường Huyền, Phương Triệt thì không cần phải nói, những người khác bị kinh sợ, hoặc là lây dính âm khí, cũng uống một ít thuốc định thần. Tạ Linh Nhai thấy tất cả mọi người uống thuốc, xoa xoa ngực, cũng đòi một bát thuốc an thần.

Hải Quan Triều nhin hắn, "Cậu uống thuốc an thần cái gì."

Tạ Linh Nhai: "Tôi cũng bị dọa phát sợ."

Hải Quan Triều: "... Nói xằng nói xiên."

Y quen biết Tạ Linh Nhai lâu như vậy, chưa từng thấy Tạ Linh Nhai thật sự bị dọa. Người khác đụng phải âm vật bị dọa, hắn thì nhiều lắm là má ơi một tiếng xong tràn ngập oán niệm chạy đi báo thù, nỗi kinh sợ hắn chịu chỉ như đạp phải phân chó, căn bản không ảnh hưởng được tinh thần.

"Thật sự bị sợ hãi, mau cho tôi!" Tạ Linh Nhai hét lên.

Hắn đảo mắt nhìn thấy Thi Trường Huyền cũng từ trong phòng đi ra, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ giục Hải Quan Triều, lại cảm thấy Thi Trường Huyền còn đang nhìn mình, không phải đã nghe thấy lời hắn mới nói rồi chứ.

Hải Quan Triều bất đắc dĩ, rót một bát thuốc Đông y cho Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai bóp mũi uống cạn sạch, vừa mở mắt đã nhìn thấy Thi Trường Huyền đứng ngay trước mặt.

Thi Trường Huyền: "Hai ngày nay không có lớp, nhưng ngày kia có môn thi, vẫn phải đi."

"Được, được mà." Tạ Linh Nhai quay đầu kêu Hải Quan Triều, "Thêm một bát."

Hải Quan Triều: "..."

Hải Quan Triều cất thuốc lại, "Đi mau đi mau, cậu tưởng đây là cà phê hả, không đủ cho một mình cậu uống đâu..."

Tạ Linh Nhai thở dài, nói gì vậy, không phải do hắn nhìn thấy Thi Trường Huyền nên trong lòng quái quái thôi sao.

Lúc này, Trương Đạo Đình đẩy tiểu Lượng đi ra.

Tạ Linh Nhai liếc mắt nhìn, dưới người tiểu Lượng là một cái ghế lăn tự chế, "Phương Triệt cậu dậy sớm dữ vậy, làm xong ghế lăn luôn rồi hả, lúc trước sao tớ không được phúc lợi kiểu này."

Cái đó chính là dùng ghế gỗ cải tạo, gắn thêm bánh xe.

Phương Triệt nói, "Để lát nữa tớ làm luôn cho cậu một cái."

Tạ Linh Nhai: "... Cậu khỏi có trù ẻo tớ."

Hải Quan Triều thổi thổi thuốc, xong mới đặt vào tay tiểu Lượng, bảo cậu uống. Hải Quan Triều cũng coi như có kinh nghiệm, cứ điên cuồng rót thuốc bổ cho tiểu Lượng như Tạ Linh Nhai hồi trước.

Tiểu Lượng không lường được mọi người đều vây quanh mình, nhất thời được thương mà sợ: "Em, em ngại, sao ai cũng tới chăm sóc em vậy."

Cậu cảm thấy, dù cậu đã làm nên chuyện, nhưng bộ dạng coi trọng như vậy cũng làm cậu rất mất tự nhiên.

Trương Đạo Đình dí dỏm đùa: "Tiểu Lượng à, sau này cậu chính là ông chủ của tụi tui đó."

Tiểu Lượng bối rối.

Tạ Linh Nhai mỉm cười nói: "Anh sẽ không ở Bão Dương quan mãi, sau này đạo quan sẽ giao cho đệ tử thân truyền của cậu anh. Sau khi em nhập môn thì chính là khai sơn đại đệ tử của cậu anh, cũng là đệ tử duy nhất trước mắt, cho nên..."

Đây là điều hắn đã sớm nghĩ tới, cũng tiết lộ với những người tương đối thân thuộc như Trương Đạo Đình. Hắn nghĩ, trải qua chuyện hôm qua, hắn hoàn toàn có thể tín nhiệm tiểu Lượng, giao Bão Dương quan vào tay người như thế.

Tiểu Lượng suýt nữa thì sặc, trợn mắt ngoác mồm, cậu thật sự chưa từng nghĩ tới việc này, có chút tay chân luống cuống hô: "Em chẳng biết gì cả..."

Nói thật, hiện giờ Bão Dương quan rất khác với lúc Tạ Linh Nhai mới vừa tiếp nhận, nếu là bộ dạng trước đây, áp lực của tiểu Lượng nói không chừng cũng không lớn như vậy, bởi vì dù tệ thì cũng có thể tệ đến nỗi nào được nữa?

"Học cho tốt là được, bây giờ nói có biết hay không vẫn còn sớm." Tạ Linh Nhai cắt lời cậu, "Tâm hồn em đã mở, đạo pháp không thành vấn đề, còn việc quản lý kinh doanh thì đến trường học một chút. Em không phải là một người không chịu trách nhiệm chứ?"

Vốn dĩ tiểu Lượng cũng đã muốn đi thi, hiện giờ Tạ Linh Nhai không định để cậu gác lại, chỉ có điều ngành học có lẽ phải sửa. Dù sao thì, Tạ Linh Nhai khẳng định sẽ trông nom đến khi cậu có thể tiếp nhận.

Tiểu Lượng bị Tạ Linh Nhai nói cho bối rối, không biết sao lại biến thành không muốn làm lão đại chính là không chịu trách nhiệm, cuối cùng mơ mơ hồ hồ gật đầu.

...

Buổi sáng Tạ Linh Nhai không có chuyện gì khác, chỉ nghiên cứu làm sao tăng cường phòng thủ.

Về chuyện U Đô, âm ty muốn cảnh báo, tự nhiên sẽ mượn con đường chỗ bọn họ truyền đạt cho Đạo môn ở dương thế.

Ninh Vạn Lại và Trình Hân cùng nhau tới một chuyến, Trình Hân đã tra ra chút đầu mối, hắn đã xác định được thân phận tất cả người bị hại từ độc lâu thuật, cũng đã liên hệ với người nhà, bắt đầu thu thập chứng cứ.

Ninh Vạn Lại thì lại sốt sắng nói: "Tối hôm qua anh Vương bỗng nhiên không có chút cảnh báo nào đã gọi tôi đi, nói gì mà âm ty có ác quỷ trốn đi, nhưng sau đó lại không có chuyện gì... Thầy Tạ, cậu nói xem có phải sắp xảy ra chuyện lớn gì không?"

Tạ Linh Nhai nói qua loa: "Nếu có thật thì nhất định sẽ thông báo với anh."

Có lẽ âm ty còn đang sắp xếp lại chuyện này, sinh vô thường như Ninh Vạn Lại còn chưa nhận được tin tức, Tạ Linh Nhai cũng không tiện tiết lộ.

Lúc này tiểu Lượng ngồi ghế lăn đi ra tắm nắng, Thi Trường Huyền sắc mặt tái nhợt chầm chậm đi ngang qua.

Ninh Vạn Lại: "... Đây lại là xảy ra chuyện gì?" Hắn đột nhiên lóe lên linh quang, "Có liên quan tới chuyện tối qua đúng không?"

"Có." Việc này Tạ Linh Nhai không có gì để phủ nhận, "Anh để ý như vậy, có phải là muốn ký hợp đồng dài hạn không?"

"Không có không có, tôi muốn từ chức." Ninh Vạn Lại vội vàng nói.

Tạ Linh Nhai lại thảo luận vơi bọn họ một chút về vụ án, xem có chỗ nào có thể giúp một tay hay không. Hắn vừa nghĩ tới Mã Tiểu Xuyên, lại cảm thấy cái tên này thật sự là cây gậy quấy phân, khiến hắn phán đoán sai lệch, thầm nghĩ quyết không thể để cho tên đó chạy thoát.

Tiểu Lượng thì lại ngồi ghế lăn đi ra sân trước, thắp thắp hương, phơi phơi nắng.

Tiểu Lượng vừa uống trà vừa tắm nắng, bên tai còn nghe được tiếng giảng kinh của các đạo trưởng, tiếng trò chuyện của khách hành hương, trong lòng cực kỳ yên tĩnh, vô cùng yêu thích cuộc sống như thế.

Lúc này, một trà khách quen cũng nhìn thấy tiểu Lượng, đứa nhỏ này đã ở Bão Dương quan rất lâu, mọi người ít nhiều vẫn biết tên hoặc là nhìn quen mắt, gọi một tiếng: "Cậu nhóc."

Tiểu Lượng: "Hả?"

Trà khách: "Chân sao vậy?"

Trong lòng tiểu Lượng rất tự hào, "Không có gì, bị thương nhẹ, khỏi nhanh thôi."

"Há, " trà khách chỉ chỉ thái dương, "Vậy cái này..."

Tiểu Lượng ngượng ngùng nở nụ cười, "Cũng không có gì..."

Tuy cậu tự hào, nhưng cũng không tiện tự biên tự diễn, cậu cũng sắp bị Tạ Linh Nhai và các đạo trưởng khen đến mức xấu hổ rồi, cũng không thiếu mấy câu khen ngợi đó.

Trà khách: "Vầy mà còn không có gì? Cháu gái tôi cũng chỉ nhuộm màu vàng thôi, mái tóc màu trắng của cậu chói mắt quá."

Tiểu Lượng: "......"

Tiểu Lượng nhất thời muốn khóc cũng không khóc được, chết cái là mọi người đều từng gặp cậu, biết cậu không phải còn trẻ đã bạc tóc.

Người ở đây đa số đều là người lớn tuổi, không khỏi cùng nhau thảo luận về vấn đề con cái nhà mình nhuộm tóc, đều nói bây giờ màu tóc của bọn nhỏ càng ngày càng phá cách. Có trắng có xanh, có đầu nhuộm hết có đầu chỉ nhuộm hai nhúm.

Sau một lát, Tạ Linh Nhai tiễn nhóm Trình Hân đi, nhìn thấy bên này đang bàn tán sôi nổi, tới đỡ lưng ghế của tiểu Lượng hỏi: "Tán chuyện gì thế?"

"Tiểu Tạ." Mọi người quen thuộc với Tạ Linh Nhai nhất, dồn dập lên tiếng, "Thằng nhóc chỗ cậu nhuộm trắng đầu kìa, đang là đứa nhỏ ngoan ngoãn, sao lại ra như vậy."

Tạ Linh Nhai sửng sốt một chút, suýt nữa bật cười, lòng nói chẳng trách ánh mắt tiểu Lượng nhìn mình u oán như vậy, đứa nhỏ này miệng lưỡi không linh hoạt lắm, vì vậy nhịn cười nói: "Không có, cháu ép em ấy nhuộm."

Trà khách A: "Ồ... Cậu kêu nhuộm hả, có phải là thử thách gì của đạo giáo không?"

Trà khách B: "A, có thể là một loại trải nghiệm, người trẻ tuổi thử cảm nhận tâm trạng của người già cả."

Trà khách C: "Có đạo lý, thật ra nhìn quen rồi, cũng không giống lưu manh, cũng có chút ý cảnh trong đó!"

Tiểu Lượng: "........."

_

Hôm Thi Trường Huyền đi thi, Tạ Linh Nhai không có lớp, nhưng mà có qua có lại, hắn đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, đỡ tay Thi Trường Huyền, dìu anh đến trường.

Bởi vì tàu điện ngầm quá đông người, có hai chuyến không chen lên được, lúc đến phòng học chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu thi, Tạ Linh Nhai đỡ Thi Trường Huyền vào phòng, phát hiện không chỉ giáo viên môn này, có mấy lãnh đạo trường và vài người lạ mặt cũng ở đó.

Mấy người nọ vừa thấy sắc mặt tái nhợt của Thi Trường Huyền, bèn hỏi: "Bạn học này sao thế?"

Thầy giáo ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, đây là lãnh đạo tới thị sát.

Tạ Linh Nhai đáp qua loa: "Anh ấy làm việc tốt, bị thương nhẹ, nên em dìu đi."

Lãnh đạo hài lòng gật gật đầu: "Sinh viên học viện Thước Đông trước giờ đều lấy việc học tập làm vinh, làn sóng hiếu học khá thịnh, hơn nữa nhân phẩm cũng tốt. Tôi nhớ hồi trước trường này cũng có một nghiên cứu sinh mới nhập học, cũng bởi vì làm việc tốt mà vừa hộc máu vừa làm bài thi đúng không?"

Tạ Linh Nhai: "..."

Hắn còn có thể loáng thoáng nghe thấy mấy sinh viên khác rầm rì: "Không phải nói đề khó quá nên hộc máu hả?"

"Thì ngoài mặt nói vậy thôi..."

"Tao cũng thấy vậy, mọi người đều biết là đề khó hộc máu mà."

Tạ Linh Nhai: "......"

Thi Trường Huyền liếc nhìn Tạ Linh Nhai một phát, vẻ mặt hắn lúng túng, rất không muốn nói chào ngài em chính là thí sinh đi thi ói máu kia.

Lãnh đạo lại bảo Thi Trường Huyền nhanh chóng ngồi xuống, có vấn đề nhất định phải đi bệnh viện, cuộc thi có thể thi lại, đây cũng không phải đề thi chung quốc gia, lại cổ vũ vài câu xong liền rời đi.

Còn lại ông thầy giáo nhớ tới thí sinh hộc máu kia, lòng cũng có chút hoảng loạn, muốn khuyên Thi Trường Huyền đi bệnh viện, thấy anh không muốn, bèn kêu Tạ Linh Nhai khoan hẵng đi, tìm một chỗ ngồi, nếu Thi Trường Huyền có chuyện gì thì hắn cũng tiện chiếu cố.

Tạ Linh Nhai liền tìm một góc không người ngồi xuống.

Sau một lát, Tạ Phàm chạy tới, nói mấy câu với giáo viên môn học, nhìn chằm chằm Thi Trường Huyền, lại thấy được Tạ Linh Nhai, đi tới chào hỏi: "Có người thông báo là học trò của thầy bị thương đến trường, còn chưa nói tên thầy đã có dự cảm rồi, quả nhiên là em."

Tạ Linh Nhai: "... Em?"

Tạ Phàm nói: "Em chứ ai, sinh viên hộc máu nổi tiếng, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, Thi Trường Huyền ở cạnh em giờ cũng mang thương tích đi thi luôn rồi."

Tạ Linh Nhai: "......"

Đừng nói nữa, hắn vừa nghe thấy câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lại nghĩ đến câu nói đùa mà Thi Trường Huyền nói với hắn, suýt nữa dọa chết hắn, cho là Thi Trường Huyền bị ma nhập.

"Không tệ, nghe nói lãnh đạo còn dặn phải chú ý sức khỏe của sinh viên, đừng có một mực cậy mạnh." Tạ Phàm hỏi, "Sức khỏe Thi Trường Huyền không thành vấn đề chứ?"

Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nói: "Không có gì, chỉ là hơi suy yếu thôi, dù sao thì chắc chắn cũng sẽ không hộc máu."

Tạ Phàm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Cũng bởi vì sự tích quang vinh của Tạ Linh Nhai, giờ bọn họ cứ phải lo sinh viên hộc máu.

Thi Trường Huyền đã sớm làm xong bài thi, giáo viên cũng không dám giữ người, nhanh chóng kêu Tạ Linh Nhai đỡ người đi, nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc Tạ Linh Nhai thu dọn đồ đạc cho Thi Trường Huyền, người trước mặt quay đầu lại hỏi: "Thi Trường Huyền, đây là anh em của cậu hả?"

Tạ Linh Nhai chỉ biết mấy sinh viên do Tạ Phàm dẫn dắt, còn mấy người khác trong khoa Thi Trường Huyền hắn chưa từng tiếp xúc, từ hồi trước tới đưa bút ký, đến sau này cùng ra cùng vào trường học, hắn đều chưa từng vào lớp Thi Trường Huyền.

Đối phương tự nhiên cũng không biết Tạ Linh Nhai là ai, có chút ngạc nhiên với việc Thi Trường Huyền ngày thường độc lai độc vãng còn có một người bạn quan hệ thân thiết như thế.

Thi Trường Huyền cười nhạt, nói: "Đây là sư đệ tôi."

Thi Trường Huyền ở trước mặt người khác hiếm khi nở nụ cười, bạn học kia kinh ngạc, mắt thấy hai người họ đi ra ngoài, mới chầm chậm vỗ ngực lẩm bẩm: "Cho nên búp bê gỗ không phải là vật trang trí, mà là tín vật sư môn của tất cả mọi người à..."

...

Tạ Linh Nhai đỡ Thi Trường Huyền đi ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ, tư tưởng của mình có phải là hơi lệch lạc không, không thì cớ sao nghe Thi Trường Huyền nói chuyện bình thường thôi mà cũng có thể nghiệm ra mùi vị khác.

Thi Trường Huyền nói không có quan hệ, hắn sẽ cảm thấy quái quái. Thi Trường Huyền nói hắn là "sư đệ", hắn vẫn cảm thấy có chỗ kỳ kỳ.

Tạ Linh Nhai không biết mình có tính là người bộp chộp hay không, dù sao thì bây giờ hắn cũng có chút luống cuống, cúi đầu hỏi: "Thi Trường Huyền, lát nữa tiếp tục chen tàu điện ngầm, hay là bắt xe về."

Thi Trường Huyền nói: "Đi tàu điện ngầm thì..." Anh nhìn Tạ Linh Nhai, đoạn nói, "Nếu em mệt, vậy bắt xe đi."

"Tôi làm sao có thể thua kém người bị thương như anh được." Tạ Linh Nhai đùa, nâng mắt lên chợt thấy Thi Trường Huyền đang dùng ánh mắt có vẻ như rất bình thường, nhưng tỉ mỉ nghiền ngẫm thì lại có cảm giác quái quái nhìn mình.

Tạ Linh Nhai: "..."

Thi Trường Huyền rũ mắt im lặng một chút, lại hỏi: "Sao em không kêu tôi là sư huynh?"

Tạ Linh Nhai bị nhìn có chút nôn nóng, vốn dĩ không có ý tứ gì khác, bỗng nhiên nhớ ngày đó kêu sư huynh xong Thi Trường Huyền mới tỏ tình, ma xui quỷ khiến nói: "... Để giúp anh dưỡng thương, miễn cho anh nhộn nhạo trong lòng!"

Nói xong chính mình cũng có chút thẹn thùng.

Thi Trường Huyền khẽ thở dài: "Vậy còn chưa đủ."

Có thể làm tim anh nhộn nhạo, há lại chỉ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play