Tần Lâm thật sự suýt chút nữa đã quên.
“Bây giờ Trần Hạc Linh đang ở ký túc xá thanh niên trí thức à?”
[Không có, bây giờ ngoại trừ ký chủ, không có người thanh niên nào ở nhà ngủ đã đời đâu nha. ]
“... Nhà ta có gia nghiệp lớn, không lo ăn uống, ta ngủ đã đời thì sao chứ?” Tần Lâm tức giận nói.
[Ký chủ không muốn lên mạng lướt sóng xem trực tiếp sao? ]
Tần Lâm suy sụp, đương nhiên cô muốn chứ.
Nhưng phòng nghỉ tư nhân tốn năm mươi vạn điểm tích lũy cho nửa tiếng, phí lên mạng cũng quá đắt rồi!
[Ký chủ phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để kiếm điểm tích lũy nha! ]
Tần Lâm cười lạnh, nó đang ép cô tiếp tục làm ‘súc vật trong xã hội’.
Không bao lâu sau, Tần Lâm liền ra ngoài một chuyến, nhưng cô lại trở về nhanh hơn.
Bởi vì cô phát hiện cả thôn, ngay cả bà lão bảy, tám mươi tuổi đều đang đẩy cối làm việc, chỉ có một mình cô là người trưởng thành nhàn rỗi đi lung tung trong thôn, giống như đi lang thang lêu lổng vậy.
Chờ Tần Lâm trở về, cô phát hiện Chu Hồng Kỳ đã về nhà.
Đại khái là lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Chu Hồng Kỳ cũng không sợ bị tố cáo, cho nên cô ta vô cùng tự tin.
“Tần Lâm, cô không thấy chậu quần áo trong bếp sao? Cô ở nhà không làm chuyện gì cả, cô muốn làm tiểu thư nhà địa chủ à?”
Mặc dù nguyên chủ không xuống ruộng, không nấu cơm, nhưng cô ta vẫn làm công việc khác ở nhà, nếu không cũng đã bị người ta đâm gãy xương sống rồi.
Quần áo Tần Lâm và Chu Chí Quốc thay ra, buổi sáng Chu Chí Quốc đã giặt sạch rồi.
Cô thật sự không nhớ đến.
Quần áo của cô đều do Chu Chí Quốc giặt!
“Tôi cho cô một xu, cô đi giặt đi.” Tần Lâm móc hết túi, cũng chỉ móc ra được một xu.
Trong túi Chu Hồng Kỳ còn hai mươi đồng La Trấn cho cô ta, bây giờ cô ta cũng không thèm một xu của Tần Lâm.
“Cô muốn dùng tiền mời tôi làm việc cho cô à?” Chu Hồng Kỳ không có ý tốt nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt tràn ngập sự thống khoái trả thù cô, “Tôi sẽ đi tố cáo cô!”
Tần Lâm nở nụ cười giễu cợt, “Trước khi gả đến nhà các người thì tôi có xuất thân trong sạch, sau khi gả đến nhà các người thì tôi lại học được cách làm tiểu tư sản, cô cảm thấy tôi học theo ai vậy?
Muốn nói đến tiểu thư địa chủ, người trước mắt không phải tiểu thư địa chủ hàng thật giá thật hay sao?”
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ trầm xuống, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tần Lâm, thật là một ánh mắt âm độc.
Tần Lâm nhếch môi, ánh mắt còn lạnh hơn cả Chu Hồng Kỳ, giống như đang nhìn vật lạnh như băng, không hề có tình cảm, “Nếu cô còn dám nhìn tôi với ánh mắt này, tôi sẽ móc mắt cô ra đó.”
Hơi thở của Chu Hồng Kỳ trì trệ, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Nhất thời Chu Hồng Kỳ bị Tần Lâm dọa sợ, ánh mắt đối phương quá dọa người, vậy mà có vài phần giống với anh cả lúc tức giận.
“Chị cho rằng mìn là ai vậy!” Chu Hồng Kỳ ngoài mạnh trong yếu, cô ta nói xong liền xoay người rời đi.
Tần Lâm bĩu môi, suy nghĩ một lát rồi đi sang nhà hàng xóm bên cạnh.
Hai nhà cách nhau một khu rừng trúc nhỏ, đi về nhanh một chút cũng chỉ mất một phút đi bộ.
Tần Lâm đi xuyên qua rừng trúc nhỏ, nhà họ Trần không có tường sân, vừa nhìn đã thấy hết, “Có người ở nhà không?”
Nghe tiếng hét của Tần Lâm, Trần Chiêu Đệ đi ra, thấy là Tần Lâm, thái độ của cô ấy cũng không nhiệt tình, “Chuyện gì vậy?”
Tần Lâm thấy Trần Chiêu Đệ vẫn đang cầm đế giày trong tay, rõ ràng cô ấy đang khâu đế giày trong phòng.
Tần Lâm đi đến, “Hôm nay tôi không thoải mái lắm, không thể nào giặt quần áo được, cô có thể giúp tôi giặt quần áo được không?”
Trần Chiêu Đệ cũng biết sức khỏe của Tần Lâm hôm nay không tốt, bởi vì sáng sớm chồng Tần Lâm đã đến nhà cô ấy mượn đường đỏ, mượn trứng gà.
Nhưng thanh danh của Tần Lâm xấu như vậy, nếu để người khác biết cô ấy kết giao với Tần Lâm, ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy thì làm sao bây giờ?
Trần Chiêu Đệ đang muốn từ chối, nhưng Tần Lâm đã nắm lấy tay cô ấy, đặt một xu vào tay cô ấy.