“Tôi muốn đưa cô ấy đi!” Tiếng nghẹn ngào trong cổ họng Lương Phương càng lúc càng lớn, giọng nói rất khàn, nghe rất đau lòng. Thế nhưng làm sao Tần Lâm có thể dễ dàng để anh ta đưa người đi: “Hiện tại cô ấy không biết anh, anh đưa cô ấy đi sẽ khiến cô ấy nghĩ anh muốn hại cô ấy, vậy cô ấy càng sợ hãi anh hơn.”
“Anh vẫn nên dẫn người nhà cô ấy đến đây thì hơn! Cũng tránh việc ngộ nhỡ anh nhận nhầm người, nếu anh phát hiện mình nhận nhầm người, có phải anh sẽ báo thù không? Hiện tại sức khỏe của cô ấy không thể chịu đựng được sự báo thù của anh đâu.”
Lương Phương nhớ lại mục đích trước đó của mình, nhớ đến việc cô ấy bị anh ta đánh đến mức nằm viện thì trong chớp mắt anh ta chỉ cảm thấy trong lòng mình như đổ máu, anh ta đau khổ, cảm giác trái tim muốn nổ tung.
[Chúc mừng ký chủ! Kiểm tra thấy lý chủ lại đả kích nam chính một lần nữa, nhận được mười vạn điểm tích lũy!]
Tần Lâm cau mày nói: “Nếu cô ấy thật sự là người mà anh quen biết thì anh vẫn nên đi trước đi, anh còn ở chỗ này thì cô ấy không thể nào yên tâm nghỉ ngơi được.”
Lương Phương cũng biết sự thật chính là như vậy nên cho dù anh ta không đồng ý rời đi thì cũng không muốn bản thân mình làm ảnh hưởng đến việc Thẩm Tri Tuyết nghỉ ngơi, thế là Lương Phương cẩn thận đi từng bước rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lương Phương cũng không lập tức đi ngay mà đấm mạnh vào bức tường ở bên ngoài phòng, anh ta hận chính mình đã không thể tìm ra Thẩm Tri Tuyết sớm hơn, hận mình đã làm Thẩm Tri Tuyết bị thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play