“Trước đó La Trấn nói rằng cha của anh ta là việc trong bộ chính phủ của huyện, nói mẹ làm việc ở trong liên đoàn hội phụ nữ, còn nói anh trai của anh ta đang làm việc trong quân đội, nói rằng chỉ cần đưa tiền cho anh ta thì anh ta có thể giúp giải quyết vấn đề trong gia đình chúng ta. Tôi gom tiền, đã vay người dân trong thôn rất nhiều tiền, hôm qua tôi cùng anh ta lên huyện, còn bị người dân trong thôn hiểu lầm rằng đang muốn bỏ trốn với anh ta, kết quả khiến tôi suýt chút nữa bị chồng mình đánh gãy chân. Tôi cho rằng ông nội La cũng biết việc này, mới dùng tiền để xin lỗi thay cho La Trấn.” Tần Lâm sau đó nghe được ông nội La nói xin lỗi với mình, cô còn nghĩ rằng chính là như vậy.

Ông nội La nghe vậy thì đỏ bừng mặt, ông ấy thực sự không ngờ rằng thằng nhóc La Trấn kia không chỉ giở trò lưu manh ở bên ngoài, lại còn khoác lác để lừa tiền!

Nó còn muốn lừa con gái nhà người ta lên huyện!

Nó lừa người ta đến huyện để làm gì?

Ông ấy cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa!

“Cháu gái…….Thật sự xin lỗi cháu.” Ông nội La xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, ngay cả cái lưng luôn thẳng tắp của ông ấy cũng không nhịn được mà cong xuống.

“Đợi sau khi nó khôi phục rồi, ông sẽ mang nó đến đây quỳ lạy xin lỗi cháu!” Trong mắt của ông nội La hiện lên vẻ nghiêm nghị.

【 Ký chủ! Nhân vật phản diện đã về rồi, đã đến trước cửa. 】

Tần Lâm lập tức khống chế biểu cảm, không một chút che đậy, cũng không tỏ ra vô tội, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt nói lên nỗi bất bình trong lòng mình: “Ông nội La, nếu như là những chuyện khác, cháu có thể không quan tâm. Nhưng chuyện này liên quan đến danh tiếng của cháu, cho nên cháu muốn nhờ ông nội La giúp cháu làm chủ, dẫn theo La Trấn đến thôn để làm sáng tỏ giúp cháu. Cũng để cho chồng có cháu biết rằng cháu không phải là loại……. Loại người tùy tiện bỏ trốn với người khác như vậy.”

Bước chân của Chu Chí Quốc tạm dừng một chút, cũng không biết là bởi vì áy náy, hay là tự trách, hoặc là cả hai đều có, lúc này anh có chút sợ hãi khi phải tiến lên đối mặt với sự uất ức của Tần Lâm.

Trong thâm tâm của anh biết rằng ngày hôm qua trước khi bắt cô trở về, anh cũng đã sắp xếp hậu quả cho việc 'bỏ trốn’ của cô rồi.

Mang tiếng bỏ trốn ở đằng trước, cho dù anh có đánh gãy chân của cô thì trong thôn cũng không ai nói gì, bao gồm cả nhà mẹ ruột của cô, ai cũng không sẽ đứng ra nói hộ cô một lời.

Nếu như không phải lúc đó, cô dũng cảm ôm lấy anh, bày tỏ tình cảm thì bây giờ cô sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Giữa họ sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào?

Nếu anh đánh gãy chân cô ấy, có phải cô ấy sẽ hận anh không?

Có phải cô ấy sẽ không bao giờ tươi cười với anh nữa?

Không bao bao giờ còn nói thích anh nữa?

Không bao giờ sẽ nói những lời quan tâm, đau lòng thay cho anh nữa?

Cũng giống như trước kia, giữa bọn họ thậm chí còn không thể làm được coi nhau như khách, ngoài sự lạnh nhạt ra thì còn lại là phiền chán.

Mới sống được 2 ngày vui vẻ, anh đã không muốn quay lại cuộc sống như ngày xưa.

Tay chân Chu Chí Quốc có chút run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Anh lùi lại, quay người dựa vào tường, lấy ra một bao thuốc lá, từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, điếu thuốc run rẩy giữa những ngón tay.

Sau khi châm điếu thuốc, anh khẽ rít vài hơi mới ổn định lại được tâm trạng của mình.

Anh tự nhủ với bản thân rằng những chuyện anh đang nghĩ đều không xảy ra.

Anh chưa đánh gãy chân của Tần Lâm.

Tần Lâm cũng nói với anh rằng cô thích anh, còn trao thân cho anh.

Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng.

Trong một căn phòng tối tăm và bẩn thỉu, bên trong có một người phụ nữ gầy gò đang nằm.

Cô ta không thể đứng lên đi lại, cũng không bao giờ nói chuyện nữa.

Chân của cô ta bị đánh gãy, giọng của cô ta kêu gào đến mất tiếng..

Ánh trăng chiếu lên trên mặt cô ta, đó là một đôi mắt tràn đầy sự chết chóc, đó là…….. khuôn mặt của Tần Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play