Chu Chí Quốc cũng không nghe, kiên quyết đòi chia đôi từng miếng thịt kho với cô.
Tần Lâm đột nhiên cảm thấy hương vị của thịt kho tàu càng thêm thơm hơn.
Buổi chiều, không để Chu Hồng Kỳ cố ý kéo dài thời gian đi tìm La Trấn, ông nội của La Trấn đã tự mình đến trong thôn.
Khỉ gầy liếc nhìn Chu Chí Quốc một cái, nhiệm vụ hoàn thành.
Để làm sáng tỏ chuyện xảy ra lúc sáng, Lý Cầm mỉm cười giải thích với mọi người rằng gia đình nhà chồng của Hồng Kỳ đến nhà cầu hôn.
Trên đường đi, thái độ của Lý Cầm trông cực kỳ nhiệt tình, nhưng vừa vào trong nhà, sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống.
Trước ngày hôm nay, Lý Cầm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con gái của mình sẽ kết hôn với một người của gia đình nhặt phân!
Sau ngày hôm nay, bà ta, Lý Cầm sẽ trở thành thôn gia với người nhặt phân!
Trên đường đi, Lý Cầm có thể ngửi thấy mùi thối trên người ông già bên cạnh, thối đến mức khiến mặt bà ta đều tái xanh.
Tần Lâm đang ở sân sau nói chuyện với ông nội bà nội, hình như nghe thấy tiếng động ở nhà trước, cho nên đã đi ra nhìn xem.
Trong phòng khách có người, mặc quần áo tràn đầy miếng vá, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, tóc hoa râm, trên khuôn mặt tang thương lại tràn đầy vẻ kiên nghị.
“Ông ơi, ông tìm ai vậy?” Tần Lâm thấy ngoài ông cụ này ra thì không có người nào nhà họ Chu ở đây cả.
“Ta là ông nội của La Trấn, mẹ của cháu…….Đã đi tìm cha cháu rồi.” La Hán Dương cho rằng Tần Lâm chính là Chu Hồng Kỳ thì cơn tức giận trong lòng cũng dần dần tiêu tan.
Dáng dấp của cô gái này không thấp, khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt sáng ngời, là một đứa trẻ ngoan.
Nếu như không phải do thế đạo này, thì tên nhóc La Trấn kia sao có thể xứng đôi với cô gái này chứ?
Vẻ mặt Tần Lâm tràn đầy ngạc nhiên, sau đó nhiệt tình nói: “Không ngờ ngài lại đến sớm như vậy, để cháu đi pha trà cho ngài.”
Ông nội của La Trấn là một cựu quân nhân hồng quân, sau này bởi vì một số lý do mà ông ấy không quay về bộ đội, trái lại đi làm trong nhà máy.
Bởi vì quá ngay thẳng, cho nên lúc bênh vực kẻ yếu đã đắc tội với lãnh đạo của nhà máy, mới bị điều đi làm người nhặt phân.
Mặc dù bây giờ ông ấy bị xui xẻo, nhưng đợi thêm mấy năm nữa, người lãnh đạo cũ và những đồng đội trong quân đội cũ của ông ấy tìm được ông ấy, sẽ giúp đỡ ông ấy.
Những lãnh đạo nhà máy trước đó đã ức hiếp ông ấy đều bị trừng phạt.
Trong nguyên tác, người mà Chu Hồng Kỳ kết hôn đầu tiên không phải là La Trấn, nhưng sau khi ông nội của La Trấn được khôi phục thân phận, Chu Hồng Kỳ vứt bỏ chồng và con cái, lại dan díu với La Trấn.
Cuối cùng cả hai đều bị Chu Chí Quốc xử lý.
Về phần ông nội La, có lẽ bởi vì ông ấy là quân nhân, cho nên Chu Chí Quốc không làm gì ông ấy cả.
Nhưng La Trấn là đứa trẻ được ông nội La nuôi dưỡng, Chu Chí Quốc không làm gì ông ấy, nhưng để trả thù cho La Trấn, ông ấy đã quay về cầu xin thủ trưởng cũ của mình.
Ông nội La phải chịu oan, làm công việc nhặt phân suốt 12 năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ thủ trưởng cũ của mình giúp đỡ.
Thủ trưởng cũ của ông nội La cũng không phải người bình thường, khiến Chu Chí Quốc phải chịu rất nhiều khó khăn, không thể không chọn cách chặt đứt tay để tự cứu bản thân.
Trà của nhà họ Chu là do Chu Chí An lần trước quay về đã mang tới, trong nhà chỉ có cha Chú uống trà.
Bình thường cha Chu cũng không nỡ mang ra uống quá nhiều, thỉnh thoảng trưởng thôn và thư ký đến nhà có việc mới lấy ra pha.
Tần Lâm lại không để ý nhiều như vậy, bốc một nắm lá trà pha cho ông nội La một cốc.
Vẻ mặt ông nội La hiền hòa, ánh mắt tràn đầy trìu mến nhìn Tần Lâm nói: “Cháu cũng ngồi đi.”
Tần Lâm mỉm cười ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh hào phóng nói: “Ông nội La, cháu nghe nói chân của La Trấn bị người đánh gãy? Anh ta không sao chứ?”
Tốt nhất là chết sớm đầu thai sớm!