Tần Lâm mở tủ quần áo ra, lấy một hộp cơm làm bằng nhôm từ trong đó ra.
“Đây là đồ ăn em nấu trước đó, em đã đưa phần của ông bà sang bên kia, còn phần này là của anh.”
Chu Chí Quốc cũng không hiểu rõ vì sao trong lòng lại có sự thất vọng. Anh mở hộp cơm ra, bên trên tầng cơm trắng nõn là một lớp thịt kho đỏ rực.
Cũng không biết có phải do Tần Lâm đã giấu kín hay không mà hộp cơm vẫn còn nóng hổi.
“Anh mau ăn đi!” Tần Lâm biết chắc chắn anh vẫn chưa no bụng.
Chu Chí Quốc kiên trì nói: “Cùng ăn đi!”
“Em còn có thể để bản thân mình chịu thiệt sao? Anh sờ bụng em này! Vẫn còn no căng đây này.” Tần Lâm kéo tay anh đặt lên bụng mình, nhấn một cái.
Lời cô nói là thật, hành động cũng không sai.
Nhưng bàn tay Chu Chí Quốc quá lớn nên lòng bàn tay anh chạm lên bụng cô, còn các ngón tay thì chạm lên ngực cô rồi.
Lần này không phải Tần Lâm cố ý.
Chu Chí Quốc không ngờ Tần Lâm ngông cuồng như vậy, anh giật mình, hộp cơm trong tay suýt nữa đã rơi xuống.
Nhưng mấy ngón tay kia cũng không nhúc nhích…
“Ăn cơm đi.” Tần Lâm tức giận nắm lấy tay anh đặt lên hộp cơm.
Khuôn mặt của Chu Chí Quốc đã nóng đến mức suýt chút nữa có thể hâm nóng được hộp cơm trưa rồi, không dám nhìn mặt cô, nói: “Anh giữ lại để cho em ăn tối.”
“Chê em nấu ăn không ngon sao?” Tần Lâm nhướng mày.
Chu Chí Quốc nhanh chóng lên tiếng phủ nhận: “Không phải.”
Anh chỉ nghĩ rằng nếu mình ăn ít mấy miếng, thì cô có thể ăn nhiều thêm mấy miếng.
Tần Lâm lại lên tiếng dạy dỗ anh: “Vậy anh ăn đi! Ăn nhanh đi!”
Trong lòng Chu Chí Quốc cảm thấy vô cùng ấm áp, dự định sau khi làm việc xong sẽ vào núi xem có con mồi nào rơi vào bẫy không.
Thịt kho tàu trong hộp cơm có màu đỏ sậm, cơm được rưới nước sốt béo ngậy, chỉ riêng màu sắc đã rất bắt mắt rồi.
Bề mặt của từng miếng thịt kho đều mịn màng và đẹp mắt, Chu Chí Quốc cho miếng thịt vào miệng trong ánh mắt mong đợi của Tần Lâm.
Trước đó dường như Chu Chí Quốc không ngửi thấy mùi thơm của thịt, nhưng vừa cho vào trong miệng, vị giác giống như được mở ra, toàn thân đều được bao phủ trong mùi thơm đậm đà của thịt.
“Sao, ăn ngon chứ?” Hôm nay Tần Lâm không dùng kỹ năng đầu bếp nhập thân, mà cô dùng nước linh tuyền.
Trong sách gốc, Kiều Đình Đình đã chiếm được rất nhiều tình cảm của mọi người bằng kỹ năng nấu nước tuyệt vời của mình.
Nhưng Tần Lâm chưa bao giờ được nếm thử, cô cũng không biết tài nấu nước vốn có của Kiều Đình Đình như thế nào.
Vì vậy không cách nào so sánh được món ăn do sử dụng kỹ năng đầu bếp và món ăn do nước linh tuyền nấu xem món nào ngon hơn.
Miếng thịt kho tàu trong miệng Chu Chí Quốc có chút ngọt, nhưng mà vị ngọt này lại rất thơm và vừa miệng, cũng không hề ngọt ngấy, béo nhưng không ngậy, vừa vào miệng đã tan.
Ngay cả một người không để ý đến vấn đề ăn uống như Chu Chí Quốc cũng phải gật đầu khen ngợi: “Ngon lắm!”
Trước đó, lúc Chu Chí Quốc ăn thịt thỏ, anh đã cảm thấy tài nấu nước của Tần Lâm thật sự rất tuyệt, với tài nấu nướng này thì cô đi ra ngoài cũng đủ để trở thành đầu bếp rồi.
Tần Lâm nói: “So với món thịt thỏ trước đó thì món nào ngon hơn?”
“Cả hai đều ngon.” Chu Chí Quốc không thể phân biệt được.
Tần Lâm lại không hỏi tiếp, cứ như vậy là được, sau này cô cũng có thể tiết kiệm được tích phân cho kỹ năng đầu bếp bám vào người rồi.
Tranh thủ lúc Tần Lâm không chú ý, Chu Chí Quốc gắp một miếng thịt cho vào trong miệng cô.
Một cân thịt ba chỉ cũng không có bao nhiêu, nhưng cũng chiếm một phần ba vị trí trong hộp cơm rồi.
Lại chia cho ông nội bà nội một ít, Tần Lâm e là không ăn được bao nhiêu miếng.
Tần Lâm nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói: “Tự anh ăn đi, nếu không đợi bọn họ quay về nhìn thấy lại xảy ra một trận chiến lớn.”
Có tấm chắn của không gian, cho nên chỉ có người ăn món này mới có thể ngửi được mùi thơm của món ăn.
Ở mức độ nào đó cũng có thể tránh bị người khác biết được họ ăn riêng.