“Chu Chí An! Anh nhìn xem con vợ anh đánh Hồng Kỳ này!” Lý Cầm không quan tâm đến những lời khác, mà đẩy Chu Hồng Kỳ về phía trước, khiến cho những người khác ở trong ruộng cũng tiến lên xem mặt của Chu Hồng Kỳ bị đánh sưng đỏ.
“Cô ta vào cửa đã hơn một năm nay, nhưng nhà họ Chu chúng ta không để cho cô ta xuống ruộng, công việc trong phòng bếp cũng đều do tôi và hai đứa con gái làm!
Cho dù cô ta ở bên ngoài qua lại với những người đàn ông khác bị mọi người bàn tán, nhưng ở trong nhà chúng ta cũng không nói gì cô ta! Thậm chí còn chưa bảo ly hôn với cô ta!
Mẹ con chúng tôi đã làm đến mức này, vậy mà cô ta vẫn chưa thấy đủ, hôm qua đánh Hồng Tinh, hôm nay đánh Hồng Kỳ…” Những lời này của Lý Cầm không giống như đang nói với Chu Chí Quốc, mà giống đang nói với các thôn dân khác hơn.
“Người nhà họ Chu đối với Tần Lâm không thể chê, sau khi Tần Lâm gả chồng, tôi còn chưa thấy cô ta xuống ruộng bao giờ.”
“Không nghĩ tới cô ta…Ngay cả cơm cũng không nấu!”
“Ai cưới được loại đàn bà như Tần Lâm đúng là xui xẻo! Tôi thấy chuyện ngày hôm qua tám phần…”
“Không xuống ruộng không làm việc mà mỗi ngày đều đánh em chồng, loại vợ như này chính là thiếu dạy dỗ!”
“Tiểu Chu à! Tuy rằng cháu và Hồng Kỳ không phải cùng một mẹ sinh, nhưng cháu cũng không thể vì điều này mà mặc kệ việc vợ cháu ức hiếp Hồng Tinh Hồng Kỳ…”
…
“Chu Hồng Kỳ, cô có dám nói nguyên nhân cô bị đánh là gì không?” Vẻ mặt Chu Chí Quốc lạnh lùng nhìn hai mẹ con bọn họ.
Thần sắc Lý Cầm phẫn nộ, giễu cợt nói: “Mặc kệ Hồng Kỳ làm cái gì, muốn dạy dỗ con bé thì cũng còn có người mẹ là tôi đây, không tới lượt cô ta quản! Cô ta quản lý bản thân cho tốt, không liên lụy đến thanh danh của con gái tôi là tôi đã cảm tạ trời đất rồi!”
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ đỏ lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Chí Quốc, vết thương trên mặt cô ta không thể che giấu được, mẹ cô ta buộc cô ta nói, buộc cô ta lại đây, chứ cô ta không muốn mẹ mình làm to chuyện này.
“Tiểu Chu, vợ của cháu cũng không có tư cách quản em gái cháu, chính thanh danh của cô ta đã như thế, cô ta còn không biết xấu hổ mà quản cô em chồng sao?”
“Cháu quá nuông chiều Tần Lâm rồi, phụ nữ mà không bị đánh thì địa vị của đàn ông không được ổn định, bây giờ cô ta đánh em gái cháu, sau này cô ta còn dám đánh cả mẹ cháu, cha cháu.”
…
[Ký chủ, Lý Cầm dẫn Chu Hồng Kỳ đến tìm Chu Chí Quốc gây phiền phức.]
Động tác Tần Lâm đang nhét sôcôla vào miệng mình chợt dừng lại.
Mấy ngày nay, cô cũng không muốn ra khỏi nhà.
Nguyên chủ làm ra nhiều chuyện có ảnh hưởng xấu vẫn còn chưa qua nhưng cũng hết cách rồi, nếu không trả lại tiền cô ta mượn trước đó thì thanh danh lại càng thối hơn.
Nhưng bây giờ nếu cô đi ra ngoài, nước bọt của mấy người ngoài kia sẽ nhấn chìm cô mất.
Nhưng với thân phận hiện nay của Chu Chí Quốc, anh không bảo vệ được cô.
Nếu người khác đánh nhau, nhiều nhất là bị dạy dỗ vài câu nhưng nếu Chu Chí Quốc đánh nhau, nhẹ thì bị trừ công điểm, nặng thì bị kéo đi phê bình.
[Ký chủ không đi gia tăng hảo cảm với trùm phản diện sao?]
“Ta vẫn nên tự bảo vệ mình trước thì hơn.”
Tần Lâm vừa nói tự bảo vệ chính mình nhưng ngay sau đó cô đã xuất hiện ngoài đồng rồi.
“Hôm nay, cậu phải cho mẹ con chúng tôi một lời giải thích!” Lý Cầm thấy mọi người đều đứng về phía mình nên bà ta càng đắt ý, càng phách lối hơn.
“Chồng tôi thấy mấy người cùng là người nhà nên nể mặt, thế nhưng các người không tự biết lùi lại mà còn bắt đầu hùng hổ dọa nạt anh ấy. Nếu đã vậy thì đừng trách tôi xé rách tấm màn che chắn của các người, trả công bằng lại cho các người.” Tần Lâm lạnh lùng cười một tiếng.
Vẻ mặt Chu Hồng Kỳ tái nhợt, cô ta muốn bước lên ngăn Tần Lâm lại nhưng đã chậm.