Anh không hỏi nhìn qua khe hở của cánh cửa, trong khoảng sân đơn sơ, Tần Lâm đang dựa vào ghế, mái tóc dài xõa tung trên vai của cô, đôi mắt ngân ngấn nước có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào…….
Chu Chí Quốc cảm thấy niềm vui sướng đang dâng trào trong máu mình, giống như thủy triều trên biển đang dâng lên.
Lúc này, đáng lẽ ra anh lên đẩy cửa bước vào trong, nhưng bàn chân của anh giống như bén rễ không thể cử động, trong lòng anh có một âm thanh như đang nói với anh rằng anh muốn nghe thêm một chút nữa.
【 Ký chủ, vai ác đang nhìn trộm cô qua khe cửa đấy. 】
Tần Lâm hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười, “Tiểu Quang, giúp tôi kiểm tra một chút, góc nào trên mặt khiến tôi cười đẹp nhất?”
【…… Khuôn mặt của ký chủ nghiêng một góc 30 độ trông đẹp nhất. 】
Lúc Tần Lâm điều chỉnh góc độ của khuôn mặt, sắc mặt của Chu Hồng Kỳ tối sầm lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta nói những lời này với Tần Lâm lúc nào?
“Cô……”
“Việc này tôi còn phải cảm ơn cô đấy, nếu như không có cô…….. tôi vẫn sẽ gây chuyện với anh chàng ngốc kia, mặc dù quá trình có chút trắc trở, nhưng kết quả khiến tôi thấy rất hài lòng. Về sau chuyện của cô và La Trấn, tôi nhất định sẽ thay cô nói tốt trước mặt cha mẹ, cô cứ yên tâm đi.” Tần Lâm cắt ngang lời nói của cô ta, trên mặt tràn đầy sự ngượng ngùng, đôi mắt ngấn nước giống như cô gái đang yêu.
Chu Chí Quốc nhìn thấy cô nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, càng thêm duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt không khỏi nóng bừng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh…… Mới không phải tên ngốc……
Anh chỉ là…… Chỉ là không biết……
Trái tim Chu Chí Quốc đập loạn xạ, giống như chàng trai nhỏ mới biết yêu không biết nên làm sao.
Tần Lâm quay đầu về phía Chu Chí Quốc, giống như vô thức lộ ra một nụ cười ngại ngùng xinh đẹp, như thể xuyên qua trái tim Chu Chí Quốc, quấy lên một ít gợn sóng.
Chu Hồng Kỳ cũng không biết Tần Lâm trước mặt mình đang công khai quyến rũ Chu Chí Quốc, lúc này vẻ mặt cô ta tràn đầy tức giận và bực bội: “Tôi nói muốn ở bên La Trấn khi nào?”
Giọng điệu Tần Lâm tràn đầy kinh ngạc, nói: “Anh ta đã cùng cô đi vào rừng cây nhỏ, hai người còn hôn nhau, vậy mà vẫn chưa ở bên nhau sao? Có phải anh ta không muốn chịu trách nhiệm không…….”
Chu Hồng Kỳ tức giận ngắt lời cô: “Chuyện của tôi và anh ta không liên quan gì đến cô, cô đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Tần Lâm lại nói: “Như vậy không được, cô và anh ta đều làm như vậy rồi, nếu như anh ta không chịu cưới cô thì chính là đang phạm tội lưu manh.”
Trong lòng Chu Hồng Kỳ hiện lên một cảm giác bất lực và tức giận, ngọn lửa bùm bùm dâng cao: “Tần Lâm! Cuối cùng thì cô muốn cái gì?”
Tần Lâm nở nụ cười xán lạn, nhưng trong mắt của Chu Hồng Kỳ lại giống như một ác ma: “Tôi mong rằng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Trong lòng Chu Hồng Kỳ cảm thấy buốt lạnh, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không kết hôn với La Trấn, tôi không thích anh ta chút nào cả.”
Sắc mặt Tần Lâm trở nên lạnh lùng, nói: “Cô không thích anh ta, vậy mà cô còn vào trong rừng với anh ta? Sao cô lại có thể dâm đãng đến như vậy?”
Sắc mặt Chu Hồng Kỳ đỏ bừng, tức giận nói: “Tôi và người ta đi vào rừng cây nhỏ thì sao chứ? Hoàn toàn không có ai nhìn thấy cả! Mà cô ……..”
Chu Hồng Kỳ cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ mặt xấu xa nói: “Trong thôn ai mà không biết cô là người phụ nữ lả nơi ong bướm, ai cũng có thể cưỡi! Chỉ có người anh trai bất lực kia của tôi đang tự lừa mình dối người thôi!”
Chu Chí Quốc đạp tung cửa sân!
Tiếng động khiến cho hai người trong sân giật mình hoảng hốt.
Trong đầu Chu Hồng Kỳ như có tiếng nổ tung vang lên, cả trái tim đều trầm xuống.
Đầu tóc Tần Lâm dối bù, đôi mắt trong veo ngấn nước, khiến cho trái tim Chu Chí Quốc trở nên tê dại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.