7.
Tôi là một cô gái hư vinh.
Một người bạn trai đẹp trai giàu có quả thực rất hấp dẫn người ta.
8.
Nhưng.
Tôi vẫn nói: “Chúng ta hãy thử tìm hiểu nhau, sau đó hẵng kết luận.”
Chu Diễn khựng lại, tặc lưỡi.
“Được thôi, nói đến chuyện ngủ xong chia tay, sau đó thì sao, đợi đến tối em đọc sách “Chicken soup”*, gửi cho anh một đoạn văn cảm nghĩ, anh còn phải khen em hành văn rất tốt ư?”
*chỉ sự an ủi bản thân
Giọng điệu hài hước.
Tôi bị nói trúng tim đen khiến cho lòng tự ái tổn thương.
Hàng phòng thủ của tôi sụp đổ.
Tôi tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, muốn độn thổ cho xong.
“Em sẽ không viết văn cảm nghĩ cho anh đâu! Hơn nữa, em cũng không thích anh lắm, còn có, anh đúng là ra vẻ!”
Nói xong tôi bèn muốn chạy trốn.
Chu Diễn cau mày, không nói nhiều bèn xách cái mũ áo khoác ngoài của tôi, tóm tôi quay lại.
“Anh ra vẻ thế nào, là ai chạy đến công ty cố tình ngồi trên đùi anh hả, dám ngồi mà không dám nhận?”
“Em dám đấy, thế anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, biết ăn nói thế kia, cũng không biết đã yêu bao nhiêu người, làm tổn thương biết bao cô gái.”
“Đừng chụp cho anh cái mũ như vậy, sao em mở miệng nói chuyện giống bố em thế.”
Tôi muốn vớt vát chút thể diện cuối cùng của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai gả cho anh thì người đó xui xẻo!”
Chu Diễn nghe rất vui, khóe miệng cong lên không rõ ý tứ: “Em khoan hẵng nói, ngộ nhỡ sau này anh thật sự độc thân, chi bằng cô Minh đây đến làm cô vợ xui xẻo đó của anh?”
Tôi thật sự muốn xé nát cái miệng anh.
Tai tôi đỏ bừng vì ánh mắt trêu chọc.
9.
Một thời gian sau.
Hộp thoại trò chuyện với Chu Diễn cũng nằm đó
Tôi không tìm anh nữa.
May thay bạn thân giới thiệu cho tôi mấy anh, có thể trò chuyện với tôi, giúp tôi dời đi sự chú ý.
10.
Nhưng.
Bạn có hiểu được cảm giác nói chuyện với 10 anh chàng.
Nhưng trong lòng chỉ đau đáu nhớ về một người đàn ông khác!
11.
Tôi lại bị ma xui quỷ khiến luôn nhớ về nụ cười đêm hôm đó trên mặt Chu Diễn.
Rắc rối này nối tiếp rắc rối khác.
Một người đàn ông gần đây thường nói chuyện không hiểu sao tỏ tình với tôi, còn hẹn tôi đi ăn tối.
Tôi chợt không biết phải trả lời thế nào.
Dường như cũng tìm được cơ hội liên lạc được với Chu Diễn.
Tôi chụp ảnh màn hình gửi cho anh, tìm cớ hỏi anh nên làm sao.
Anh ấy trả lời: “Đã gặp nhau chưa, nói chuyện bao lâu rồi?”
“Chưa, ba ngày.”
“Chặn đi.”
Tôi dấy lên tia hy vọng: “Tại sao?”
Thật lâu Chu Diễn không trả lời, lâu đến mức tôi suýt ngủ quên.
Điện thoại hơi rung, tôi vật lộn với cơn buồn ngủ mở ra.
Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, tựa như đang ở bên ngoài, lại có tiếng ồn ào.
Anh nói: “Em gái à, nếu em còn đang lăn tăn, người ta cũng đoán được là “vườn hồng đã mở cửa”.
Tôi chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn bẫy anh, cố ý nhắn :”Anh ta rất quan tâm em.”
Lần này Chu Diễn trả lời rất nhanh: “Thế em cứ đồng ý đi, hỏi anh làm gì.”
Khoảnh khắc đó, lòng tôi như chìm vào hồ nước, vừa đau vừa chát.
Cũng hiểu rằng Chu Diễn không hề thích tôi.
Có lẽ hơn nửa tiếng mà tôi cũng không nhắn lại.
Hộp thoại trò chuyện hiện ra một tin nhắn.
Chu Diễn: “Chặn chưa?”
Tôi sụt sịt mũi, trả lời được.
Ngay sau đó tôi đã chặn Chu Diễn.
12.
Tôi quyết định chấm dứt tình yêu hồ đồ này.
Nhưng con người quả thật không nên đưa ra quyết định vào ban đêm.
Ngày hôm sau, tôi hơi hối hận.
Tự biên tự diễn một màn thế kia mà có lẽ Chu Diễn cũng không biết tôi đã chặn anh ấy.
Việc đến mức này, tôi cũng không ôm hy vọng nữa.
Cho dù trong lòng tôi vẫn hơi buồn.
Vốn tưởng rằng tôi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.
Hôm đó, để vượt qua nỗi đau thất tình nên đi ra ngoài quẩy với bạn thân đến đêm mới về nhà.
Mẹ tôi mất sớm, bố tôi đi công tác, bảo mẫu cũng xin nghỉ việc.
Tôi đứng trước cửa nhà, nhìn ổ khóa hết điện, chìm trong sự mờ mịt.
Trời đang đổ mưa to ngay trước mặt, đã không gọi được xe đến khách sạn thì tôi, bạn thân uống say khướt, gọi điện không ai bắt máy.
Tôi nắm lấy điện thoại, cắn răng, bỏ chặn Chu Diễn.
Một cuộc gọi thoại đã trôi qua.
Đã gần 12 giờ đêm, người đàn ông bị tiếng ồn đánh thức, giọng rất khó chịu.
“Ai đây.”
Anh ấy cố ý.
Tôi biết mình đuối lý, khẽ nói: “Là em đây.”
“À, cô Minh à, không phải đã chặn tôi rồi sao, sao lại theo tôi nữa rồi?”
Anh ấy dường như đã khó chịu mấy ngày.
Hơn nữa, tôi nhớ anh lúc nào chứ.
“Nói đi.”
Chu Diễn sốt ruột nhắc.
Tôi lấy lại tinh thần, ngại ngùng nói: “Anh có thể…đến đón em không.”
“…”
Anh ấy hỏi: “Em ở đâu.”
“Cửa nhà em, khóa hết điện, em không vào được.”
“Bố em đâu.”
“Đi công tác.”
“…”
Cuộc gọi yên lặng trong chốc lát.
Tôi nghe thấy mặc quần áo loạt xoạt, cùng với giọng nói cáu kính khe khẽ của Chu Diễn.
“Mẹ n*, anh đúng là mắc nợ em mà.”
Anh ấy vừa mặc quần áo vừa không quên mắng tôi.
“Ông già kia là bố em hay anh là bố em, suốt ngày nói bậy nhiều như thế, còn để lại con gái rượu cho anh.”
Tôi thấy trong lòng không thoải mái: “Chúng ta không phải là bạn sao, cuối cùng anh có đến đón em không?”
Chu Diễn lạnh lùng: “Em là tổ tông của anh, gửi địa chỉ đây!”
Anh ấy thật hung dữ…