Bị ông lớn vô liêm sỉ nào đó dùng quyền uy ép buộc, mặc dù Ân Tô Tô cực kỳ quẫn bách, không muốn một chút nào nhưng cuối cùng cô vẫn đỏ mặt lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu rồi bấm số gọi điện thoại cho chị quản lý Lương Tĩnh.

Sau mấy tiếng tút tút, cuộc gọi đã được kết nối.

Lúc đó, Lương Tĩnh ở đầu bên kia thành phố đang ngồi trước máy tính tăng ca, bàn bạc để kiếm về cho nghệ sĩ cưng Ân Tô Tô nhà mình một chương trình giải trí về diễn xuất có tên là "Đây chính là diễn viên".

Giây đầu tiên cuộc gọi được kết nối, Lương Tĩnh đã kinh ngạc khẽ kêu lên, nói: "Ồ, sao tối nay lại có thời gian rảnh rỗi liên lạc với chị thế? Chồng em đi công tác à?"

Ân Tô Tô bị sặc, nhăn nhó trả lời: "Không ạ."

Mặc dù Lương Tĩnh nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi chi tiết, chỉ tự lẩm bẩm nói: "Chị đang định gửi tin nhắn WeChat cho em đây, kết quả em lại gọi đến, hai chúng ta quả là chị em tốt, ăn ý với nhau thế chứ lại."

Ân Tô Tô đang lúng túng không biết phải bắt đầu kể từ đâu, nghe Lương Tĩnh nói vậy thì thuận theo lời cô ấy, cười gượng nói: "Đương nhiên rồi chị, chúng ta là tri kỷ mà, thần giao cách cảm tâm linh tương thông."

Ai ngờ nghe thấy lời này, Lương Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại lại đột nhiên hắng giọng, nghiêm nghị trả lời cô: "Ấy, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được đâu. Vị kia nhà em hay ghen như vậy, chị cũng không dám cướp vị trí làm tri kỷ của em của cậu ta đâu, em bớt kiếm chuyện cho chị, chị còn muốn sống thêm mấy năm."

Ân Tô Tô bị Lương Tĩnh chọc cười, nói: "Đâu có khoa trương đến vậy."

Hai cô gái tán gẫu linh tinh mấy câu.

Chưa đầy hai giây, Lương Tĩnh đã chuyển chủ đề nói sang chuyện chính: "Hôm nay, nhà sản xuất chương trình "Đây chính là diễn viên" mùa bốn đã liên lạc với công ty, nói là muốn mời em tham gia. Chị vừa liên lạc với bên kia, đang nói chuyện với bọn họ, muốn hỏi ý kiến của em thế nào."

Vừa nghe tin có thể có công việc mới, Ân Tô Tô lập tức quăng chuyện bố đường bảo cô xin Lương Tĩnh cho nghỉ lên chín tầng mây, hào hứng trả lời: "Em rất thích xem chương trình đó, các huấn luyện viên đều là những diễn viên kỳ cựu có tên tuổi, được bọn họ chỉ dẫn còn hơn đọc sách mười năm! Em muốn đi!"

Lương Tĩnh bật cười trả lời cô: "Nghĩ gì vậy em gái, chương trình nhà người ta đang mời em làm huấn luyện viên, bảo em đi hướng dẫn cho các diễn viên khác."

"Hả?" Ân Tô Tô kinh ngạc đến ngây người, đôi mắt trong veo lập tức mở to đầy hoài nghi: "Em làm huấn luyện viên? Không phải chứ, em nhớ mùa trước huấn luyện viên là đạo diễn Khương mà, em đâu có tư cách gì mà ngồi ngang hàng với ông ấy."

Lương Tĩnh: "Ai nói em không có tư cách. Bây giờ em đang cầm giải Ảnh Hậu Kim Lộc trong tay, kỹ năng diễn xuất, độ nổi tiếng và giá trị thương mại đều được công nhận là đứng đầu trong nghề, làm huấn luyện viên cho một chương trình giải trí về diễn xuất thì có gì mà không dám nhận?"

Nghe vậy, Ân Tô Tô cụp mắt nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lương Tĩnh nói cũng đúng, bèn nói tiếp: "Thực ra em cũng khá hứng thú nhưng bây giờ em đang nhận hai bộ phim liên tiếp, hình như không có thời gian để thêm gia chương trình giải trí nữa."

Lương Tĩnh: "Phần ba bây giờ còn chưa chiếu xong, phần bốn thật sự muốn khai máy thì sớm nhất cũng phải đến nửa cuối năm sau, không làm chậm trễ tiến độ quay hai bộ phim kia của em đâu. Nếu em thật sự cảm thấy hứng thú muốn tham gia thì chị sẽ bớt chút thời gian hẹn gặp nhà sản xuất chương trình bên kia, chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp với bọn họ."

Ân Tô Tô cong môi, vui vẻ đồng ý: "Được ạ."

Sau khi xác nhận thái độ của Ân Tô Tô, trong đầu Lương Tĩnh nảy ra một ý tưởng, nói xong chuyện chính, cô ấy hẹn nhà sản xuất gặp mặt nói chuyện xong thì đóng máy tính lại. Ngay sau đó, Lương Tĩnh giơ điện thoại di động lên hỏi: "Đúng rồi, tối khuya em gọi điện thoại cho chị chắc không phải chỉ muốn tán gẫu với chị đúng không? Có chuyện gì thế?"

"..." Được Lương Tĩnh nhắc nhở, Ân Tô Tô sửng sốt hai giây, lúc này mới vỗ trán như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng, hoàn hồn lại... Tiêu rồi, vừa rồi mải mê nói chuyện công việc quá quên béng mất chuyện cậu cả nhà họ Phí bảo cô xin nghỉ!

Ân Tô Tô xụ mặt, lập tức hắng giọng lắp bắp mở miệng nói: "... Chuyện đó, chị, em gọi điện thoại cho chị chủ yếu là muốn hỏi chị, em có thể xin nghỉ ba ngày được không."

"Không thành vấn đề." Lương Tĩnh và Ân Tô Tô vừa là quan hệ hợp tác vừa là chị em thân thân thiết, nguyên tắc nhất quán mà cô ấy vẫn luôn tuân theo chính là hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Ân Tô Tô. Nghe cô nói muốn xin nghỉ, Lương Tĩnh gần như không chút do dự đã đồng ý. Đồng ý xong cô ấy mới thuận miệng hỏi: "Em xin nghỉ làm gì thế? Về quê à? Hay là chú dì ở dưới quê lên thăm em?"

Ân Tô Tô xấu hổ đỏ bừng cả mang tai, đương nhiên không thể nói cho chị em tốt biết lý do thật sự cô muốn xin nghỉ, chỉ vòng vo trả lời: "Không phải về quê, chỉ là gần đây cơ thể không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, chờ điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất sẽ lại tiếp tục chiến đấu."

Lương Tĩnh nghe vậy thì cau mày: "Cơ thể không thoải mái? Cụ thể là thấy khó chịu ở đâu, có cần ngày mai chị đi bệnh viện với em kiểm tra xem thế nào không?"

"... Ặc." Người ta vẫn thường nói một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy, Ân Tô Tô không còn cách, chỉ đành tiếp tục thuận miệng bịa chuyện: "Chỉ là cảm thấy cả người mệt mỏi không có sức lực, hay đổ mồ hôi, không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là hết ấy mà."

Chị Lương ở đầu bên kia suy nghĩ hai giây rồi trả lời: "Những triệu chứng này của em sao nghe cứ giống như suy thận ấy nhỉ."

Ân Tô Tô: "... Em còn trẻ mà, không đến nỗi như vậy chứ."

"Xì." Lương Tĩnh xì một cái đầy ẩn ý: "Em với chồng em mỗi ngày làm gì em biết rõ, hôm nay chị nhìn thấy hai quầng thâm đen sì dưới mắt em, trông hệt như bị hút cạn tinh khí. Tần suất sinh hoạt vợ chồng như thế, bị suy thận cũng không có gì lạ."

Ân Tô Tô im lặng, không nói được gì.

Sau đó lại nghe Lương Tĩnh quan tâm hỏi: "Em biết chú Lưu ở công ty chúng ta không? Là diễn viên hài kịch gạo cội kia ấy, gần đây ông ấy đang làm đại diện cho một sản phẩm chức năng, nói là bổ thận, bảo vệ gan, phù hợp với mọi lứa tuổi, thần dược bảo vệ thận gì đó, trong công ty còn mấy hộp dùng thử nhưng chẳng có ma nào động vào. Hay là ngày mai chị lấy cho em một hộp, em cũng bồi bổ xem sao?"

Trên trán Ân Tô Tô có một giọt mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu rơi xuống, cô trả lời: "Không cần đâu chị, lòng tốt của chị em xin nhận, tạm biệt", nói xong lập tức cúp điện thoại.

Vô tình liếc mắt nhìn nhật ký cuộc gọi, cô và Lương Tĩnh nói chuyện điện thoại từ đầu đến cuối kéo dài đúng bảy phút mười một giây.

Ân Tô Tô hoàn toàn không nghĩ nhiều, cất điện thoại, ra khỏi nhà vệ sinh.

Chiếc váy cưới hơi nhỏ kia đã được treo lại lên giá váy.

Chẳng biết đèn chính trong phòng ngủ đã tắt từ lúc nào, chỉ còn vài chiếc đèn tường đang phát ra ánh sáng yếu ớt, khiến không gian rộng lớn này có vẻ hơi mờ mịt.

Một tia lửa nhỏ chợt sáng lên trong bóng tối rồi lại mờ đi, lúc sáng lúc tối, là thuốc lá.

Phí Nghi Châu đã cởi áo khoác của bộ âu phục ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha bằng da thật hút thuốc lá, tư thế lười biếng lại đầy tao nhã. Bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng lười biếng buông thõng ở bên ngoài tay vịn của ghế sô pha, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá đặt riêng.

Từ góc độ của Ân Tô Tô nhìn sang chỉ cảm thấy hình ảnh này vô cùng cao quý, giống như một bức tranh sơn dầu quý tộc tả thực được một họa sĩ bậc thầy vẽ nên.

Anh đang hút thuốc, nghe thấy tiếng cô ra ngoài, lười biếng ngước mắt lên nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn tường, tràn đầy một tính xâm lược nguyên thủy.

Ánh mắt của người đàn ông này luôn khiến Ân Tô Tô sợ hãi đến tận xương tủy.

Từ khi cô quen biết anh đến tận bây giờ, có nhiều lúc chuyện này cũng khiến cô ảo não, cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, rõ ràng đã quen thuộc với nhau đến không thể nào quen thuộc hơn nhưng cô vẫn dễ dàng bị anh dọa sợ khiếp hồn khiếp vía.

"Nói chuyện điện thoại xong rồi?" Phí Nghi Châu thuận tay gảy tàn thuốc lá trên tay, hỏi cô. Làn khói thuốc màu trắng nhạt tràn ra từ đôi môi mỏng, làm mờ đi nét lạnh lùng và anh tuấn của anh.

"Vâng." Ân Tô Tô gật đầu với anh, gương mặt hơi nóng lên, dừng lại rồi mới nói tiếp: "Em đã xin chị Lương nghỉ phép ba ngày rồi ạ."

Anh hờ hững nói: "Chị ấy có hỏi em tại sao không?"

"Có hỏi." Ân Tô Tô lại càng xấu hổ hơn, hai má cũng đỏ ửng giống hệt như những bông hoa lựu đầu mùa, cô lẩm bẩm: "Em nói là em cảm thấy không khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi."

Phí Nghi Châu yên lặng nhìn chằm chằm vào cô gái cách đó không xa.

Cô đã cởi chiếc váy cưới trắng tinh xuống, mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt rất bình thường, mái tóc dày màu đen xoăn tít như rong biển, hơi rối rủ xuống đầu vai, rõ ràng là một bộ trang phục rất giản dị và đời thường nhưng lại đẹp đến rung động lòng người.

Có lẽ là vì gương mặt ấy thực sự rất xinh đẹp. Không có những bộ trang phục lộng lẫy và kim cương làm nền, càng mặc trang phục đơn giản lại càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của cô. Cô đứng đó, dịu dàng lại ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng yêu mến, cũng khiến người ta không kìm được mà muốn bắt nạt cô.

Một lúc sau, Phí Nghi Châu dụi điếu thuốc, hờ hững nói với Ân Tô Tô: "Lại đây."

Hai chữ này nhẹ nhàng mà dịu dàng, không giống mệnh lệnh mà giống một loại ám hiệu cực kỳ thân mật giữa hai tâm hồn thấu hiểu nhau hơn.

Ân Tô Tô đã luyện tập động tác này hàng trăm hàng nghìn lần, không cần suy nghĩ, thân thể đã bước tới, tự động đi đến gần Phí Nghi Châu, ngoan ngoãn lại nũng nịu leo lên ngồi trên đùi người đàn ông, dựa vào lồng ngực anh, rất giống một con mèo nhỏ đang vểnh đuôi làm nũng muốn được yêu chiều vuốt ve.

Phí Nghi Châu nâng cằm cô lên, cụp mắt bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên nói: "Anh cho em ba phút để xin nghỉ phép."

Ân Tô Tô bị động ngẩng cổ lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt tối đen không có một tia sáng nào kia, cô hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng anh đang nói gì, mơ màng chớp mắt nói: "Hả?"

Phí Nghi Châu để cằm cô lên tay mình, dùng ngón tay bao lấy gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay mình của cô, khẽ nói: "Nhưng thời gian em biến mất khỏi tầm mắt anh là tám phút đồng hồ."

Ân Tô Tô: "..."

"Vừa rồi chị Lương bàn chuyện công việc với em cho nên mất một ít thời gian." Ân Tô Tô vô thức giải thích với anh, nói xong rồi lại rất khó hiểu, hỏi anh: "Mới chỉ vượt quá thời gian ba phút anh cho em có một chút xíu, thế nên? Xin hỏi ông lớn đây đang muốn biểu đạt gì điều gì?"

"Anh đã nói với em rồi mà, con người anh không thích chịu thiệt." Giọng điệu của Phí Nghi Châu lười biếng, lộ ra vẻ chán chường mà cao quý quen thuộc của mình.

Một tay anh đang ôm lấy eo cô, hạn chế tự do của cô, một tay khác linh hoạt như cá bơi dưới nước, bơi vào bên trong bộ đồ ngủ màu xanh nhạt của cô, cả bàn tay nắm lấy nơi mềm mịn, giống như một đứa trẻ ngây thơ, tùy ý nhào nặn chơi đùa cục đất sét trắng như tuyết mà mình yêu thích.

Mặt Ân Tô Tô lại càng đỏ hơn, cơ thể lập tức mềm nhũn, gò má cô áp sát vào cổ anh khẽ cọ tới cọ lui, tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên giống như tiếng nước chảy không ngừng, không chịu sự kiểm soát của lý trí cho nên không ngừng nhỏ giọt.

Phí Nghi Châu chơi đùa, đôi môi chậm rãi ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Khoảng thời gian dư ra, anh sẽ tính phí."

"..." Cả người Ân Tô Tô đang mơ mơ màng màng, nghe thấy câu này trong đầu hiện lên một dấu hỏi chấm thật lớn, thoáng sững sờ trong giây lát.

Ân Tô Tô cắn môi, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm lấy tay áo anh vô thức siết chặt lại. Đôi mắt cô phủ đầy sương mù, mịt mờ lại kiều diễm, cô luống cuống ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Tính phí, cụ thể là gì?"

Cậu cả hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Em đã vượt quá thời gian cho phép năm phút, mỗi phút tương đương với anh "yêu" em một lần, đêm nay chúng ta sẽ phải làm thêm năm lần."

Ân Tô Tô: "...?"

Đối diện với ánh mắt xấu hổ, lúng túng, khó tin, chỉ hận không thể nhào tới đấm anh của cô gái, Phí Nghi Châu cong môi, khẽ liếm lên môi cô rồi nói tiếp: "Có điều quan hệ giữa anh và em rất tốt, có thể chiết khấu cho em, chỉ cần làm thêm ba lần thôi."

Ân Tô Tô sắp phát điên, mấp máy môi đang định tức giận mắng anh, đầu lưỡi của người đàn ông đã không cho cô lên tiếng, cạy răng môi của cô ra, mạnh mẽ chặn hết tất cả mọi lời nói của cô lại.

Cô không nói nên lời, không giãy thoát ra được, chỉ có thể khóc lóc và chửi mắng trong lòng: Em thật sự cảm ơn lòng tốt của anh đấy cái đồ chó má táng tận lương tâm này!

*

Buổi chiều ngày hôm sau, Lương Tĩnh đang làm việc ở bên ngoài thì bất ngờ nhận được một tin nhắn WeChat.

Cô ấy tiện tay mở ra thì thấy tin nhắn là do Ân Tô Tô gửi đến, nội dung như sau: [Chị ơi, loại thực phẩm chức năng bổ thận tối qua chị nhắc đến trong lúc gọi điện thoại ấy, phiền chị giúp em lấy một hộp càng sớm càng tốt, em cảm ơn.]

Lương Tĩnh:...?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play