Khi cậu cả nhà họ Phí nói điều này, vẻ mặt anh rất dịu dàng tao nhã, giọng điệu khi nhả chữ cũng rất thản nhiên, giống như lời bình luận về một vở kịch opera của Verdi.

Dáng vẻ như ngọn núi cao phủ tuyết này khiến Ân Tô Tô trong lòng anh đỏ mặt tía tai, có ảo giác như lúc này anh đang bá đạo giam cầm cô, mười ngón làm đủ chuyện hoang đường dưới tấm lụa trắng thánh khiết.

Đầu ngón tay mảnh mai như chơi nhạc, màu trắng bao phủ lên làn da trắng lạnh, xúc giác và thị giác đều đang mê hoặc người.

Ân Tô Tô bất lực chống lại sự  tàn sát bừa bãi của anh, sắc mặt đỏ rực như trái cà chua, cuối cùng cô không chịu nổi mà giơ tay nắm lấy bàn tay xấu xa của anh, đỏ mặt  xấu hổ nói: “Nếu váy cưới nhỏ thì không thử nữa, cứ cầm đi sửa đi, anh mau buông ra.”

Tay Phí Nghi Châu không cử động, anh bình tĩnh nói: “Không thử cẩn thận thì làm sao anh biết số đo của em là bao nhiêu.”

Ân Tô Tô suýt hộc máu, bị da mặt dày của tên đàn ông chó này làm tức chết, cô buột miệng nói: “Trên đời này có cái gọi là thước dây. Dấu hiệu cơ bản để phân biệt con người và động vật là con người có thể chế tạo và sử dụng các công cụ, anh đừng nói với em kiến thức cơ bản vậy cũng không biết nhé.”

Hơn nữa…

Ai bảo anh dùng tay để đo vòng ngực chứ!

Phí Nghi Châu ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nhắc nhở và phàn nàn của Ân Tô Tô, lựa chọn bỏ qua chúng. Anh là người đo đạc kỹ nhất, là người thợ giỏi nhất, còn có cảm xúc từ lòng bàn tay biết ghi nhớ, lát sau anh cúi đầu hôn lên vành tai cô, thì thầm ra lệnh bên tai cô: “Ngẩng đầu, nhìn về phía trước.”

Đầu óc Ân Tô Tô lúc này đã trì trệ, da mặt tê dại giống như bị đặt lên bếp lò, khắp tứ chi như có hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt, khiến cô không thể tỉnh táo suy nghĩ.

Nghe lời anh nói, cô chưa kịp nghĩ sâu xa đã nâng mắt nhìn về phía trước theo bản năng.

Khi vừa nhìn lên, đầu óc lập tức nổ tung.

Hướng của Ân Tô Tô là giữa phòng ngủ chính, đối diện với toàn bộ cửa sổ sát sàn sáng loáng từ trần đến sàn nhà.

Lúc này cửa sổ kính sát sàn sáng như gương, phản chiếu toàn bộ khung cảnh trong phòng rất rõ.

Cô gái mặc váy mỏng được người đàn ông cao lớn mặc âu phục ôm từ phía sau, gìm chặt trong vòng tay. Người đàn ông khẽ cúi đầu, đôi môi mỏng kề bên tai cô gái, tư thế thân mật, nếu chỉ nhìn từ cổ cô gái trở lên thì có thể nói là vô cùng ấm áp.

Nhưng từ phần bên dưới cổ cô gái hiện ra lại hoàn toàn trái ngược.

Cô mặc chiếc váy cưới màu trắng với vô số viên kim cương lấp lánh trên thân váy, đuôi váy dài rộng mang theo sự thiêng liêng thuần khiết.

Nhưng nơi nào đó trắng như tuyết, đầy đặn bị mười ngón tay của người đàn ông khống chế.

Cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới, người đàn ông cao quý trong bộ vest với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hai người chạm nhau trong cửa kính sát sàn, một người hoảng loạn xấu hổ chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống, một người thì vẫn chỉnh tề ung dung, thậm chí còn đầy hứng thú biến thái.

Cảnh tượng này vô cùng quyến rũ, mãi đến khi vành tai Ân Tô Tô đỏ bừng. Cô không dám nhìn cửa sổ kính nữa, càng không dám nhìn Phí Nghi Châu qua lớp kính, cô vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Nhưng giây tiếp theo, cảm nhận được ánh mắt trốn tránh của cô, người đàn ông nhướng mày, bỗng nhiên bóp tay, rồi dùng ngón tay gãi lên đó.

“Nhìn vào gương.” Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Mắt em nhìn đi đâu vậy?”

Ân Tô Tô thở dồn dập, đầu gối mềm nhũn đến mức không chống đỡ được cơ thể, cô khẽ hừ nhẹ rồi nghiêng đầu đi, vùi gương mặt ửng đỏ vào lồng ngực anh, bướng bỉnh nói với giọng run rẩy: “Anh bảo em nhìn thì em phải nhìn à, dựa vào cái gì? Em không nhìn.”

Cô bị anh vây trong sóng tình, không nhìn được cũng không thoát được, giọng nói có chút nức nở vừa mềm vừa ngọt, chống đối người muốn làm phiền, còn làm người ta cảm thấy như cô đang làm nũng. Kết hợp với tính cách trẻ con ngây thơ kia càng đáng yêu hơn.

Phí Nghi Châu bị giọng điệu của cô chọc cười, khóe môi hơi cong lên, anh nói: “Em không thấy trong gương mình rất đẹp sao?”

Giọng điệu của anh rất dịu dàng nhưng trong đó mơ hồ lại có sự âm u khiến người ta khó hiểu, Ân Tô Tô không khỏi rụt cổ lại, cố ra vẻ bình tĩnh trả lời anh: “Em vốn đã đẹp rồi, em là đẹp nhất.”

Phí Nghi Châu lắc đầu: “Anh không nói khuôn mặt em.”

Ân Tô Tô khó hiểu: “Vậy anh hỏi cái gì đẹp?”

“Nơi này.” Giọng điệu của anh lười biếng, ngón trỏ chậm rãi nhẹ nhàng miêu tả, lướt vòng quanh khối hình tròn duyên dáng, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp tục nói: “Anh cảm thấy rất đẹp, đặc biệt là khi nó chuyển động.”

Nơi đó hoàn toàn bị anh khống chế trong tay mà chơi đùa, xinh đẹp quyến rũ đến mức khiến anh đau đớn, muốn nuốt cả nó và cô vào trong bụng.

“…” Ân Tô Tô xấu hổ vô cùng, mở to hai mắt nhìn người đàn ông trong cửa kính sát sàn, mắng anh: “Trong đầu anh có thể đừng toàn những thứ không lành mạnh không, em yêu cầu không cao, chỉ cần anh có trái tim thuần khiết, không nghĩ đến dục vọng mà em rất hài lòng rồi.”

Dường như Phí Nghi Châu bị câu nói của cô làm cho khó hiểu, anh hơi nhướng mày trái lên, hai ngón tay nắm cái cằm nhỏ nhắn của cô rồi nâng lên, đôi mắt nhìn xuống, nhìn cô chăm chú từ trên cao xuống, giọng nói trầm thấp có hơi nguy hiểm: “Sao nghe giọng điệu của em như thể không thích anh yêu thương em vậy.”

Mặt Ân Tô Tô đỏ ửng, nhất thời không nói gì.

Sau ba giây im lặng, cô hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng dùng giọng nói lương thiện chân thành rung động lòng người, để thương lượng với ông lớn biến thái này.

Ân Tô Tô vô cùng thành thật nói: “Không phải em không thích mà là cảm thấy mệt chết đi được, vô cùng mệt, cực kỳ mệt. Gần đây đêm khuya rạng sáng em mới đi ngủ, ngày hôm sau dậy rất buồn ngủ. Anh có biết không, hôm nay em đến thành phố Tấn để quảng bá đã ngủ gật trong phòng thay đồ hơn mười phút, em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy em sẽ chết sớm mất.”

Nói đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy khó mà nói tiếp được.

Gần đây tâm trạng Phí Nghi Châu rất tốt, ở bên cô liên tục mười ngày, không có ngày nào dừng lại.

Hôm nay Lương Tĩnh thấy cả người cô ủ rũ, trạng thái tinh thần không tốt, còn trêu chọc cô nếu không biết kiềm chế thì cẩn thận còn trẻ đã hư thận.

Trước mặt có một cái chế, phía sau có lời ai oán của nữ vương, Ân Tô Tô nhìn vẻ mặt của người chị em này mà không nói nên lời, cô không nói nhiều với Lương Tĩnh mà chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Khi nào về em sẽ nói chuyện lại với chồng, tranh thủ xin nghỉ một tuần.”

Lúc này đã nói đến những lời này, Ân Tô Tô cảm thấy đã đến lúc phải đối mặt với tên biến thái làm cho cô vừa yêu vừa hận này. Dù sao không có luật pháp nào quy định mỗi cặp vợ chồng đều phải ân ái mỗi ngày, nghỉ ngơi một tuần là điều mà cô đáng được hưởng.

Phí Nghi Châu nghe lời Ân Tô Tô nói xong không khỏi rơi vào trầm tư, suy nghĩ.

Một lúc sau anh trầm ngâm mở miệng, bất ngờ lương tâm lại tự kiểm điểm, rất lịch thiệp mà nói: “Xem ra thời gian này làm hơi thường xuyên. Nếu tạo thành ảnh hưởng xấu cho công việc của em, thì anh nhận lỗi với em. Anh xin lỗi.”

Ân Tô Tô nghe vậy thì sững sờ, đôi mắt ngập sương do bị anh bắt nạt chớp chớp, cảm thấy rất khó tin. Cô nói những lời này thật ra là thấy mình chịu quá nhiều khổ sở, chủ yếu là muốn mở đường cho "kỳ nghỉ bảy ngày", không ngờ rằng cậu chủ lớn này lại xin lỗi cô vì chuyện buồn cười như vậy.

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ, cô hắng giọng nói: “Cái đó, không cần phải xin lỗi đâu, dù sao đây cũng là vấn đề nguyên tắc. Thật ra em hy vọng anh có thể kiềm chế lại một chút, thay đổi một số thứ phù hợp. Người xưa nói rất hay, còn trẻ cất cao cánh bay, già rồi khóc trong gió, đây cũng là cân nhắc lâu dài cho sức khỏe cơ thể của mình.”

Phí Nghi Châu: “…”

Chạm vào điểm mù kiến thức, cậu chủ lớn không khỏi tiến lại gần cô hơn, khiêm tốn học hỏi: “Xin hỏi cô gái này, những lời này là người xưa nói sao? Sao anh chưa từng nghe thấy?”

Ân Tô Tô nghẹn lại, cô cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ cô dùng ba giây để bịa ra những lời vớ vẩn, làm gì có người xưa nào, cô đáp cho có lệ: “Quên đi, dù sao cũng ở trong một cuốn sách, tổ tiên sẽ không lừa chúng ta đâu, đây là dạy chúng ta phải biết quý trọng sức khỏe.”

Đương nhiên Phí Nghi Châu biết đây là những lời nói nhảm của cô nhưng không vạch trần, anh thản nhiên xoa cằm, nói: “Ừm. Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế lại một chút, tranh thủ mỗi ngày áp dụng những quy tắc bình thường của mình.”

“…” Ân Tô Tô mơ màng, không kịp phản ứng lại: “Cái gì mà áp dụng những quy tắc bình thường?”

Phí Nghi Châu càng bình thản hơn mà nói: “Nói đúng hơn là đêm trước khi em đi công tác, anh sẽ cố gắng không quá phóng túng.”

Ân Tô Tô: “…”

Ân Tô Tô giơ tay che kín ngực. Nếu trước mặt cô có một lon nước có ga, chắc chắn cô sẽ uống một ngụm rồi phun chết tên đàn ông đáng ghét này, vậy mà vừa rồi cô còn cảm động khi thấy anh chân thành kiểm điểm lại hành vi của mình và xin lỗi, tưởng sẽ thay đổi, kết quả là khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng.

Thà rằng anh nói thẳng với cô “Anh sai rồi, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không thay đổi!”

Lần nữa bị trêu đùa, Ân Tô Tô tức giận, lười vòng vo với anh. Nếu mềm không ăn thì chơi cứng, cô trực tiếp mở to mắt ra nhìn, tức giận nắm chặt tay tuyên bố: “Vậy thì em sẽ nói rõ với anh. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ nghỉ ngơi! Trong vòng một tuần! Trong bảy ngày này, chúng ta chia giường ngủ riêng!”

Cô rống lên xong thì hùng dũng oai vệ đầy hiên ngang, xoay người lại, cả phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh.

Phí Nghi Châu im lặng nhìn chăm chú cô gái trong lòng, mặt mày trầm tĩnh, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Ân Tô Tô ngẩng lên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, vô cùng căng thẳng, tim đập như sấm, không nói gì.

Tích tắc, tích tắc, tiếng kim giây di chuyển trong đồng hồ liên tục vang lên, đây là âm thanh duy nhất trong không gian.

Cũng may không bao lâu, sự im lặng này bị phá vỡ.

Bàn tay nắm cằm cô của Phí Nghi Châu chậm rãi đi lên, mơn trớn khuôn mặt cô, lười biếng nói: “Em muốn nghỉ ngơi một tuần, không phải không thể.”

“!” Ân Tô Tô nghe vậy thì rất vui mừng, đôi mắt đen láy lập tức lóe lên tia hy vọng.

Cậu chủ lớn nói: “Cho em ba phút, xin nghỉ phép ba ngày tới với Lương Tĩnh.”

“Hả?” Cô ngẩn ra: “Xin phép? Tại sao em phải xin nghỉ ba ngày?”

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lên môi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Đêm nay em sẽ phải trả trước cho bảy người, em sẽ rất vất vả. Không có gì bất ngờ xảy ra thì ba ngày sau em mới có sức ra ngoài, anh đang suy nghĩ cho em đấy.”

Ân Tô Tô: “…”

Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Ân Tô Tô bật lên rồi bị chậu nước lạnh vô tình dập tắt, cô kêu gào trong lòng khóc không ra nước mắt, quả nhiên nhà tư bản tính toán rất tỉ mỉ, ăn tươi nuốt sống, kỳ nghỉ như vậy không phải thứ cô muốn huhu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play